Lưu Dục nghĩ chiếc xe ngựa này nên đi chậm một chút, tốt nhất hai canh giờ sau hẳn đến phủ công chúa, nàng muốn ôm ôn hương nhuyễn ngọc này trong ngực thêm một lát.
"Sự tình khẩn cấp hiện nay chính là an bài thêm người của chúng ta vào vị trí Hình bộ và Hộ bộ thượng thư đang trống, nếu không sẽ uổng công chúng ta phí hoài tâm tư."
"Việc này để cho Thái tử ca ca bận tâm đi, thời tiết nóng như vậy, phò mã cùng với bổn cung chỉ cần đứng ở trong phủ công chúa và uống nước trái cây."
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan, thời điểm nói ra những lời này, nàng thoạt nhìn có chút khả ái lại có chút nghịch ngợm. Có thể do gần đây cảm tình của hai người có chút phát triển, hoặc là do Lưu Dục nhất thời quên mất Cố Cẩm Lan chưa phát hiện ra chân tướng sự thật, Lưu Dục cúi đầu, lớn mật hôn lên môi Cố Cẩm Lan.
Cố Cẩm Lan sửng sốt, nàng thật sự không nghĩ tới Lưu Dục sẽ làm ra chuyện lớn mật như vậy, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm gì. Trước khi thành thân, nàng có thể đã đọc hết mười hai quyển Hoàng gia xuân thư(Chắc là Đông cung đồ), trong cung chỉ dạy nên làm chuyện đó như thế nào, cũng không dạy hôn môi a.
Công chúa điện hạ tôn quý của chúng ta bây giờ có cảm giác rối rắm trong lòng, nàng không biết nên phản ứng lại như thế nào mà khiến cho mình không có bộ dạng phóng đãng, lại muốn biểu đạt chính mình cũng không bài xích hành động đó của Lưu Dục. Trong lòng tuy rối rắm nhưng phản ứng của thân thể luôn luôn thành thật, bất tri bất giác nàng đã để Lưu Dục chiếm cứ một cách chủ động, bị đầu lưỡi người kia cạy mở miệng nàng.
"Ân ~~"
Lưu Dục hôn đôi môi có chút ướt át của Cố Cẩm Lan, tình ý còn chưa dứt, nếu không vì trong thời gian lâu cả hai thở không được, nàng sẽ không buông tha cho Cố Cẩm Lan.
Cố Cẩm Lan gục trong lòng Lưu Dục, cúi đầu thở dốc: "Phò mã, ngươi gần đây càng ngày càng lớn mất, dám không xin phép sự đồng ý của bổn cung."
Lưu Dục hơi chút điều chỉnh tư thế, khiến cho bản thân ôm công chúa thoải mái hơn, nói: "Ta thích điện hạ, là phò mã của điện hạ, loại chuyện này về sau còn xảy ra rất nhiều lần, điện hạ muốn trị tội ta sao?"
Cố Cẩm Lan bị câu 'Về sau còn xảy ra rất nhiều lần' của Lưu Dục khiến nàng đỏ mặt, hơi giận dữ nói: "Phò mã, thật sự càng ngày càng không có quy củ, đêm nay là muốn ngủ trên ghế sao?"
Lưu Dục cúi đầu ma xát cổ Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, vậy ngươi phạt tiền ta là được, ta sẽ không ngủ trên ghế."
Lúc này nếu không phải đang tại bên trong xe ngựa, lúc này nếu là đang ở trong phủ công chúa, nếu bây giờ là buổi tối, như vậy tình huống kế tiếp Lưu Dục khẳng định khống chế không được bản thân. Lưu Dục nghĩ rằng, may mắn hai nàng đang ở trong xe ngựa.
Cố Cẩm Lan ngồi thẳng thân mình, cười phong tình vạn chủng: "Phò mã xem ra ngươi thật là thành tâm, vì bổn cung ngay cả tiền cũng không muốn."
Lưu Dục nhìn vậy thiếu chút nữa lại hôn Cố Cẩm Lan: "Ta đều là của điện hạ, huống gì là tiền."
"Nga? Phải không? Phò mã là người của bổn cung sao?"
Lưu Dục nghe xong câu này, bỗng dưng phát hiện nó có một hàm nghĩa khác, điều này hình như có chút không đúng, nàng vẫn chưa phải là người của công chúa nha. Nàng nhíu nhíu mày, buổi tối không phải là công chúa sẽ thị tẩm đi? Quả nhiên cảm xúc khiến cho đầu óc nàng mê muội a. Nàng lập tức giả bộ hồ đồ nói: "Đúng vậy, ta vẫn đều là người của điện hạ."
Lúc này may mắn là xe ngựa đã đến nơi, đề tài này cũng không tiếp tục được nhắc đến. Lưu Dục nhảy xuống xe trước, đỡ tay Cố Cẩm Lan, đem công chúa nhà nàng phù xuống xe ngựa, sau lại thực tự nhiên lôi kéo tay của Cố Cẩm Lan vào trong phủ.
Dùng qua bữa tối, Cố Cẩm Lan ngồi trên ghế cầm quyển sách, chứng kiến Lưu Dục sau khi khiến Linh Lung phí sức tìm nửa ngày, mang đến một cái bản đồ. Lưu Dục mở bản đồ ra, dựa vào bàn, vừa nhìn vừa lắc đầu.
Cố Cẩm Lan đứng lên đi qua chỗ Lưu Dục: "Phò mã xem bản đồ làm cái gì?"
"Ta trước hết muốn nghiên cứu địa hình xung quanh Đại Tề ta, để nghĩ xem nên đối phó với Nam Chiếu và Mạc Bắc Hung Nô như thế nào."
"Phò mã không hổ danh xuất thân từ phủ Trấn Nam vương, có bản lĩnh hành quân chiến tranh, điều này làm bổn cung thật sự có chút chờ mong."
"Điện hạ nói cái gì vậy, ta không tự mình trải qua chiến trường, chẳng qua là nghe gia gia nhắc đến, hiện tại trước tiên ta chỉ xem tình huống. Thành vương còn chưa diệt tận gốc thì chúng ta không dễ dàng đối phó với giặc ngoài."
"Nam Chiếu ngược lại còn tốt chán, chỉ có mỗi lần đến mùa đông, Mạc Bắc Hung Nô sẽ xâm phạm biên cảnh Đại Tề ta, ra tay cướp bốc vật tư. Bọn chúng không tạo ra quy mô chiến tranh lớn, đều là các bộ lạc cử một ít quân ra ngoài đánh cướp rồi rời đi, phụ hoàng vì thế sự cũng thực đau đầu."
"Điện hạ, theo ta thấy, hiện tại gần đến Trung Thu, trong vòng hai tháng bọn họ sẽ động thủ. Thành vương nay đã bị chặt đứt hai cánh tay đắc lực, nhưng phụ hoàng cũng không để hắn quay về đất phong, nói vậy vẫn là đang suy tính binh quyền trong nhà mẫu thân hắn. Dù sao phụ thân mẫu phi của hắn là Trấn Bắc tướng quân, trấn thủ Bắc Cương, bên Mạc Bắc Hung Nô là do ngoại công Thành vương bảo vệ."
"Bổn cung cũng lo lắng việc này, nếu Thành vương gặp chuyện không may, Trấn Bắc tướng quân sẽ tức giận, cùng Mạc Bắc liên hợp, việc đó đối với Đại Tề ta là bất lợi. Hắn tại Mạc Bắc chinh chiến nhiều năm, căn cơ thâm hậu, không dễ dàng xử lý.""
"Việc này ta đã tìm Mai đường chủ hỗ trợ." Lưu Dục sờ sờ cằm.
Cố Cẩm Lan nhìn thấy vậy buồn cười nói: "Phò mã, ngươi làm động tác đó cứ như râu của ngươi rất dài, còn học các lão nhân cổ hủ của triều đình ta sờ cằm."
Lưu Dục vừa nghe lập tức buông tay: "Để râu trông rất khó coi, ta không cần, ta là mỹ nam tử tuấn tú."
"Da mặt phò mã càng ngày càng dày, bổn cung thật sự bội phục."
Bỗng nhiên lại nói: "Phò mã, ngươi vừa nhắc đến, tìm Mai đường chủ hỗ trợ cái gì?"
"Biên cương cách kinh thành xa như vậy, thật ngoài tầm với của chúng ta, lại không tiện ra khỏi kinh thành. Tình huống bên kia chỉ có thể dựa vào Mai đường chủ dòm ngó, sự tình khiến người ta nhận không ra luôn có lợi cho chúng ta."
"Nga? Phò mã, ngươi biết sự tình gì khiến người ta nhận không ra? Bổn cung cảm giác ngươi như thế nào càng ngày càng có tiềm lực của oán phụ khuê phòng, cả ngày đi xem xét sự riêng tư của người khác."
"Hắc hắc..." Lưu Dục đi về phía cái ghế dài Cố Cẩm Lan ngồi, trèo lên, xếp bằng ngồi cạnh công chúa: "Điện hạ, ngươi có điều không biết, ta hôm nay thật sự thu hoạch được một tin tức rất lớn."
Lưu Dục cầm một cái bánh đậu xanh, vừa ăn vừa nói: "Điện hạ, ngươi cũng không biết, Quyên quý phi nương nương, nàng không phải là đứa con gái duy nhất nha."
Thần sắc của Cố Cẩm Lan trở nên căng thẳng: "Phò mã nói ra lời này là có ý gì? Trấn Bắc tướng quân không phải chỉ có một người con gái là Quyên quý phi tức là mẹ đẻ của Thành vương hay sao?"
"Theo tin tức Mai đường chủ truyền đến, Trấn Bắc tướng quân kia còn có một đứa con trai, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhà, mẹ đẻ của hắn là người Mạc Bắc Hung Nô."
"Trấn Bắc tướng quân Tưởng Lâm thật sự to gan, cũng dám thông đồng với người Mạc Bắc, khi quân võng thượng, tội đáng chết vạn lần." Cố Cẩm Lan thu liễm nụ cười, lớn tiếng nói.
"Điện hạ đừng có nôn nóng, mẹ đẻ của con hắn chỉ là nữ tử nông dân bình thường phổ thông, nghe nói là sống bằng nghề chăn thả gia súc, thiếu chút nữa đi qua biên cảnh, vừa vặn Tưởng Lâm đang đi tuần tra biên cảnh liền nhìn trúng mỹ mạo của nàng, cố ý tán tỉnh tiếp xúc, sau này mới có đứa con trai. Nếu mẹ đẻ xuất thân từ quý tộc của Mạc Bắc, việc đó cũng không cần bàn luận thêm."
"Nếu xuất thân từ quý tộc của Mạc Bắc, vô luận hắn đối với Đại Tề có công lao, bổn cung cũng sẽ không để hắn sống sót."
"Điện hạ, ta nghĩ, nữ nhi của hắn là quý phi của Đại Tề, cháu ngoại là Thành vương, đứa con trai của hắn chỉ có xuất thân thấp hèn, hắn sẽ không có lý do đi phản bội Đại Tề. Nhưng phủ Trấn Bắc tướng quân lại khác, nếu phủ tướng quân có danh tiếng lớn, luôn sẽ có người thừa kế, điện hạ có cảm giác Tưởng Lâm sẽ an bài ai?"
Cố Cẩm Lan giãn mày cười: "Phò mã thật sự thông minh, Tưởng Lâm tất nhiên phải nhận người nọ, cũng chính là đứa con trai của hắn làm con nuôi, danh chính ngôn thuận cho hắn lấy họ Tưởng."