“Sao chàng lại nói cho Tang Nô chuyện đó?”
Xe ngựa vừa khởi hành, Vân Lộ liền mở miệng hỏi.
Tề Tử Mạch quang minh chính đại đùa nghịch đuôi tóc của nàng, nghe vậy cũng chỉ thản nhiên đáp: “Hiện tại, ta và đệ ấy là người thân cận nhất bên cạnh nàng, nếu chúng ta đều biết, nàng cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.”
“…” Nàng cảm thấy thật ngoài ý muốn khi nghe được suy nghĩ của Tề Tử Mạch.
“Yên tâm, ta có chừng mực.”
Hắn bỗng nở nụ cười tràn đầy tự tin, nháy mắt làm tim nàng đập loạn xạ.
“May mắn chàng là của ta, bằng không ta thật muốn trở thành tội phạm…”
Tai Tề Tử Mạch đỏ lên, nhưng khi thấy Vân Lộ dường như không ý thức được điều mình đang nói có nghĩa gì thì liền làm bộ trấn định, nắm chặt quạt, rồi đổi đề tài.
“Nàng biết quẻ bói mệnh của Vân Lộc lúc chào đời không?”
“Ta không biết, thật ra quẻ bói mệnh đó ta có nghe Thanh Mai nói qua, phong tục văn hóa của Đại Diệu quốc, có phải là mệnh định cả đời khi lọt lòng không?”
“Trong khoảng thời gian nghi ngờ thân phận của nàng, ta đã sai người điều tra tất cả manh mối khả nghi.”
“À.” Thật đúng là thành thật.
“Tuy rằng hoang đường nhưng quẻ bói đó là thứ duy nhất có thể giải thích cho toàn bộ chuyện này, nó tiên đoán rằng ‘vô chủ chi khu, ác duyên quấn thân, hồn tiêu nghiệt trường, nhị nhị trở về, trọng dắt sinh duyên, tình diệt phúc diệt, tình toàn lộc toàn’, mà ngày nàng xuất hiện vừa hay đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 22 của Vân Lộc.”
Nàng há hốc mồm: “Chuyện này cũng quá huyền huyễn rồi đi, chẳng lẽ mọi chuyện đã được chú định từ trước rồi ư? Vân Lộc sẽ chết và ta sẽ ở nhờ thân thể của nàng?”
“Có lẽ là thế.”
“Có điều nàng vừa vô chủ vừa mang ác duyên, còn có oan nghiệt gì đó, mệnh này so với hung chỉ có hung hơn, cứ để yên như vậy thật sự ổn chứ?”
“Không thành vấn đề, vận rủi chỉ đến nhị nhị, về sau sẽ tình toàn lộc toàn.”
Hắn cắt ngang lời cường điệu của nàng, không hiểu vì lí do gì lại kiên định đến thế, là… Hy vọng nàng ở lại sao?
Nàng cũng không phải người mê tín, nhưng thà tin còn hơn không, cứ thuận theo tự nhiên đi, có thể thấy được một mặt nghiêm túc này của hắn cũng làm nàng rất cảm động rồi.
“Tử Mạch à, chàng đúng là tâm can của ta.”
Vân Lộ ôm chặt hắn, cọ tới cọ lui trên vai hắn.
“Ta rất muốn cởi quần chàng ngay tại đây rồi hung hăng ăn chàng, cưỡi đến nỗi chàng nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ đứt quãng gọi tên ta, sau đó phun d*m thủy đến nỗi chàng hấp thụ không kịp.”
Cây quạt cuối cùng cũng rớt xuống.
Tề Tử Mạch ngơ ngác nhìn nàng, khóe mắt nàng hồng hồng do nhiễm tình dục, làm mặt hắn cũng bạo hồng theo.
“Chủ thượng, đại gia, có thể xuống xe ngựa được rồi.”
Nàng thay hắn nhặt quạt tay lên, kéo vạt áo hắn, bàn tay tà ác dò xét đi vào khiến cả người hắn run lên.
“Cứng rồi… Muốn? Nếu không chúng ta đổi lộ trình đi khách điếm nhé?”
Hắn bừng tỉnh, lập tức đẩy nàng ra: “Không được, nàng xuống xe mau!”
Khoảnh khắc hai cơ thể cận kề, thần thái thong dong ưu nhã trên người Tề Tử Mạch như bị xé rách; đăng đồ tử Vân Lộ, sau khi thấy trò đùa dai đả động được đến đại gia công tử nhà lành thì hết sức đắc ý, nhận mệnh phu quân xuống xe làm việc.
“Đại gia…?”
“Lục Trúc, ngươi cứ ở đây chờ Tử Mạch sửa sang lại xiêm y một lát; còn Thanh Mai, ngươi cùng ta vào bên trong trước.”
Sửa sang lại xiêm y?
“Vâng.”
Trong xe ngựa, Tề Tử Mạch đang trừng mắt nhìn nữ nhân dần đi xa, lông mi nàng nhiễm ý cười, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tiêu sái.
Ai cũng sẽ không tưởng tượng được mới vừa rồi, nữ nhân với dáng vẻ phóng khoáng kia đã ăn nói hạ lưu với phu quân mình cỡ nào, còn tự nhiên sờ soạng hắn ngay trên đường cái, giữa ban ngày ban mặt…
Nhiệt độ cơ thể không hạ xuống mà còn tăng vùn vụt làm hắn vừa thẹn vừa bực.