“Ta bỏ cuộc, ta… không còn sức nữa…”
Hắn không ý thức được giọng điệu xin tha của mình vừa đáng thương lại đáng yêu biết bao.
Nàng cười vỗ vỗ tay hắn: “Đừng lo, ta chỉ muốn nhìn xem chàng có bị thương hay không thôi, mở chân ra ta nhìn nào, nhé?”
Ửng hồng trên mặt vừa thối lui ngay lập tức trở về.
Nàng trông có vẻ vô cùng nghiêm túc, còn dụng tâm thắp sáng nến, nhìn khu vực giữa hai chân đang dạng ra của hắn.
Tuy rằng đã làm nhiều chuyện xấu hổ trước đó, nhưng không biết vì sao đến giờ này hắn vẫn còn thẹn thùng, lấy đôi tay che kín mặt, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Còn tốt, chỉ hơi sưng đỏ thôi.”
Vân Lộ sai người hầu đun nước ấm cho cả hai tắm rửa, đệm giường cũng thay nốt.
Tang Nô cho rằng nàng muốn đi ngủ, nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên yêu cầu hắn bày ra tư thế thẹn thùng kia. Lúc đầu, hắn vốn có ý định cự tuyệt, nhưng chỉ cần đối diện với ánh mắt dịu dàng của nàng, thì một chữ hắn cũng không nói nên lời.
“Chàng ngoan nào, để ta bôi thuốc cho chàng.” Nàng nói.
Hắn cắn môi, gỡ tiết khố xuống, nằm trên giường, lấy tay che mặt lại, rồi từ từ mở chân ra.
Ngay khi mở ra hộp dược chuyên trị chỗ tư mật, một mùi hương dịu ngọt liền xông vào mũi, nàng quệt một lượng dược lớn, một tay áp đùi hắn về trước ngực làm hạ thể hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt, bên tai truyền đến tiếng kháng nghị yếu ớt.
“Ta, ta không cần đâu…”
“Dù sao dược này cũng đâu bôi được ở chỗ khác.”
Nàng cố ý dùng ngón út chọc trứng dái làm hắn giận đến trừng mắt, còn nàng thì vui tươi hớn hở, đánh mông hắn một cái.
“Chàng đáng yêu quá đi mất!”
Toàn bộ da thịt mềm mại bên ngoài đều sưng đỏ lên, nàng lại tiếp tục quệt một lượng thuốc nữa rồi thăm dò vào huyệt khẩu, làm hắn ngay lập tức giãy giụa, duỗi tay toan ngăn nàng lại.
“Đừng!”
Nàng nghe lời dừng lại: “Sao thế? Chàng đau ư?”
“Lạnh quá… Thê chủ đừng bôi nữa…” Hắn yếu ớt nói, có chút ủy khuất: “Ta không có thói quen cho người khác bôi dược ở nơi này, cảm giác rất kì lạ…”
Thì ra mọi lần đều là hắn tự mình xử lí vết thương… Cũng đúng, bị thương chỗ tư mật, nếu không phải hôn mê bất tỉnh thì nào có người đủ dũng khí để cho người khác xử lí thay mình.
Lòng nàng tràn đầy thương tiếc, động tác trở nên càng nhẹ nhàng: “Về sau, ta sẽ phụ trách bôi dược giúp chàng, dần dần sẽ thành thói quen, hôm nay chàng cố gắng nhẫn nại chút nhé?”
Nghe nàng nói mà Tang Nô đỏ hốc mắt.
Bị mẫu thân bán vào thanh lâu, nhận hết tra tấn nhục nhã, hắn đã không còn dễ dàng rơi nước mắt, nhưng sao bây giờ hễ được nàng chiếu cố che chở là hắn lại muốn khóc ngay thế này?
Giả vờ như không nghe thấy tiếng nghẹn ngào đè nén của hắn, Vân Lộ chuyên tâm bôi dược cả trong lẫn ngoài, sau đó chu đáo giúp hắn mặc lại tiết khố, cuối cùng mới ôm người vào ngực vỗ về an ủi.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao chàng lại khóc thành như vậy?”
Hắn nắm quần áo nàng, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Có phải nàng sẽ trở về không?”
Nàng nhìn hắn chăm chú, không có kinh hoảng, chỉ nhàn nhạt thở dài một hơi.
Nàng đã phát hiện ra hắn đang thử mình từ sớm, vì Vân Lộc luôn dùng mấy thứ kia tra tấn hắn, hắn trốn còn không kịp, đời nào lại chủ động nhắc tới.
“Tử Mạch nói cho chàng à?”
“Vâng.”
“Có trở về không… Thật ra ta cũng không rõ…” Phát hiện hắn đang run nhẹ, “Chàng sợ ta không?”
“Ta sợ, ta sợ nàng biến mất không thấy đâu…”
Hắn ôm chặt nàng, đem mặt chôn ở hõm vai nàng, thấp giọng nghẹn ngào.
Nàng là người đối xử với hắn tốt nhất.
“Thê chủ, ta muốn nàng làm thê chủ của ta, ta… Ta không cần người khác, ta không muốn nàng trở về!”
“Được được được, ta hiểu.”
Nàng không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ vỗ lưng giúp hắn chìm vào giấc ngủ dễ hơn.
Ngay cả việc tại sao xuyên qua thế giới này nàng còn không rõ, nói chi đến việc liệu nàng có đột nhiên trở về hay không?
Nàng không dám hứa hẹn bất cứ gì…