Tiền trao cháo múc, Huyết Thần Hy thanh toán xong liền thu cục đá vào nhẫn trữ vật.
- Bộ cục đá đó có đá quý thật sao?.
Phượng Nguyệt Thiền hỏi nhỏ Huyết Thần Hy. Không lí nào cô lại bỏ tích phân vô ích như vậy.
- Ừm, mà sư điệt có thể nào cho sư tổ mượn một ít tích phân không? khi nào có ta sẽ trả lại sau.
Định bụng đi mua dược liệu về luyện đan bán nào ngờ tích phân lại tiêu sạch. Huyết Thần Hy chỉ còn cách mặt dày hỏi mượn Phượng Nguyệt Thiền.
- Tất nhiên là được chứ, Hy Hy cứ lấy dùng thoải mái, khỏi cần trả cũng được nhưng với một điều kiện.
Phượng Nguyệt Thiền giơ lên thẻ bài tích phân vàng kim lắc qua lắc lại trước mắt Huyết Thần Hy.
- Điều kiện gì?.
- Hy Hy đừng xưng hô sư điệt nữa, đổi lại là nàng đi, có được không?.
Phượng Nguyệt Thiền thấp thỏm không biết cô có đồng ý không. Nếu được như vậy thì danh xưng "nương tử" sẽ không còn xa vời nữa.
Tưởng điều kiện nào khó khăn lắm, cái này dễ ẹt, Huyết Thần Hy gật đầu đồng ý, lập tức thẻ bài tích phân được đặt vào tay cô.
Sau khi mua xong một mớ dược liệu, hai người thong thả đi trở về nội viện.
- Hy Hy gọi thử một tiếng nàng đi, muội muốn nghe.
Không biết Phượng Nguyệt Thiền ăn gì mà lại lớn gan như vậy, được voi đòi tiên.
- Hửm?.
Huyết Thần Hy quay sang, khó hiểu nhìn Phượng Nguyệt Thiền.
Phượng Nguyệt Thiền chớp mắt long lanh pha lẫn buồn bã nhìn cô, nhỏ giọng mất mát nói.
- Đi mà, gọi một tiếng thôi, bộ khó lắm sao?.
Lần đầu Huyết Thần Hy nhìn thấy bộ dáng nũng nịu này của Phượng Nguyệt Thiền có chút không thuận mắt.
- Có phải nàng muốn trèo cao không? Cố ý thân mật với ta như vậy? Không sợ ta hất hủi nàng sao?.
Huyết Thần Hy đột nhiên tiến tới, nâng cằm của Phượng Nguyệt Thiền, nhìn sâu vào đôi mắt phượng của nàng, lạnh giọng hỏi.
Phượng Nguyệt Thiền không sợ, bước lên một bước, kéo gần khoảng cách hơn, kiêng định mà nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Huyết Thần Hy, nói ra ý muốn của bản thân.
- Nếu thiếp nói thiếp muốn vượt quá giới hạn thì sao?. Không lẽ Hy Hy muốn dùng quyền hạng để cấm túc thiếp sao?.
Huyết Thần Hy lúng túng, cô định doạ Phượng Nguyệt Thiền một chút, nào ngờ bị phản tác dụng.
- Ta... nàng biết ta hiện tại có hai thê tử rồi, nàng không sợ bị thiệt sao? Hơn nữa nàng là người thừa kế của Phượng tộc, thân phận cao quý như vậy, tương lai sẽ chỉ có một phu quân, cần gì đâm đầu vào ta.
Thì ra cô không phải không có tình ý với nàng, mà chỉ là nghĩ cho nàng quá nhiều.
Phượng Nguyệt Thiền đặt ngón tay trỏ lên môi Huyết Thần Hy, cười nói.
- Được ở bên cạnh Hy Hy không có gì phải thiệt thòi cả, hơn nữa không có ai ngoài Huyết Thần Hy xứng với gia chủ tương lai của Phượng tộc.
"Chụt".
Nói xong, Phượng Nguyệt Thiền nhón chân, hôn lên môi Huyết Thần Hy.
Cô mở to mắt nhìn nàng, dù đó chỉ là một nụ hôn phớt lờ nhưng trái tim cô lại rung động dữ dội.
Nhìn ra được chút xao động trong mắt Huyết Thần Hy, Phượng Nguyệt Thiền vui mừng chủ động đan ngón tay của mình vào ngón tay của cô, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy nhau.
Hai người cứ như vậy bước đi. Khoé môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc. Thật giống với cặp đôi đi tản bộ dưới tán cây.
- Hy Hy có tin vào Thiên Mộng không?.
Huyết Thần Hy im lặng chờ nàng nói tiếp.
- Nói ra cũng thật lạ, vào năm thiếp 18 tuổi đã mơ thấy Hy Hy đó, trong mơ Hy Hy luôn miệng gọi thiếp là nương tử, khen thiếp xinh đẹp, còn không cho phép thiếp tiếp nhận nam nhân khác, phải một lòng một dạ chờ Hy Hy. Giấc mộng đó cứ lặp đi lặp lại hằng đêm, không biết từ khi nào mà thiếp dành tình cảm cho một người trong mộng, thiếp tin tưởng, thiếp chờ, chờ mãi, cuối cùng thì 3 năm sau Hy Hy cũng đến gặp thiếp, lúc đó thiếp rất vui, rất muốn bước đến ôm Hy Hy thật chặt, hỏi tại sao Hy Hy lại để thiếp chờ lâu như vậy, nhưng thiếp đã kịp nhận ra rằng Hy Hy không nhận biết thiếp.
Nói tới đây Phượng Nguyệt Thiền rũ mắt, khoảng thời gian đó nàng tủi thân biết bao, cảm giác mông lung nhưng lại dai dẳng tựa như phu quân nạp thiếp mà thất sủng chính thất vậy.
- Cho nên nàng mới tặng ta nửa miếng ngọc bội Long- Phụng sao?. Dù ta không nhận biết nàng đi chăng nữa cũng mãi mãi không thể thoát khỏi tay nàng.
Huyết Thần Hy dừng bước chân, nghiêng đầu cười nhìn Phượng Nguyệt Thiền, dùng bàn tay khác ngắt đầu mũi cao của nàng.
- A~ Hy Hy có biết thiếp đau không hả?.
Phượng Nguyệt Thiền xoa xoa đầu mũi ửng đỏ, trừng to mắt nhìn kẻ xấu xa, chu môi oán trách.
- Đố nàng bắt được ta, hehe...
Huyết Thần Hy lêu lêu Phượng Nguyệt Thiền rồi bỏ chạy đi trước.
- Được lắm, Hy Hy đứng lại đó cho thiếp.
Phượng Nguyệt Thiền dậm chân xuống đất, tăng tốc chạy theo.
Hai người chơi trò rượt đuổi trên đường trở về, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Hạnh phúc cùng niềm vui không quá xa vời nếu biết trân trọng những khoảnh khắc giản đơn nhất xung quanh.
Tình yêu không bắt đầu từ những thứ cầu kì mà chỉ đơn giản là cảm xúc rung động trước những điều giản đơn.
Lúc Huyết Thần Hy và Phượng Nguyệt Thiền trở về nội viện thì ở dưới sân tập trung rất đông đồng học.
- Có chuyện gì vậy sư phụ?.
Phượng Nguyệt Thiền đi đến bên cạnh Định Kiệt hỏi nhỏ.
- Không có gì, chỉ là đột ngột kiểm tra vậy thôi.
Câu trả lời quá mức đơn sơ làm sao mà Phượng Nguyệt Thiền tin cho được "Nhất định là đã có chuyện gì đó hệ trọng xảy ra mới dẫn đến việc kiểm tra đột xuất như vậy".
- Học viên Thần Hy vừa mới đi đâu về đó?.
Quách Hình Lễ lườm hỏi.
- Ta vừa mới từ khu chợ phía Nam về, Phượng Nguyệt Thiền có thể làm chứng.
Cây ngay không sợ chết đứng, Huyết Thần Hy có sao thì nói như vậy.
Quách Hình Lễ gật đầu thông qua, hỏi là hỏi cho có lệ như vậy thôi, chứ ông thừa biết Huyết Thần Hy là sư phụ của Định Kiệt, tính cách tất nhiên là liêm chính, nhưng trước mặt bao học viên như vậy không thể dùng quan hệ để đối đãi được.