Cửa khép lại một cách nhẹ nhàng không chút tiếng động, Huyết Thần Hy đi lang thang dưới trăng để hóng mát, lửa dục bị Âu Dương Giai Tuệ đốt lên nhưng không được giải toả, trong người thật khó chịu.
- Sư phụ.
Từ đâu Hàn Tuấn Sảng bay ra hù Huyết Thần Hy một phen. Nhìn gương mặt tươi cười của hắn cứ như có chuyện gì vui lắm vậy.
- Đến tìm ta có việc gì?.
Huyết Thần Hy nhàn nhạt hỏi.
- Tèn ten, người xem đi sẽ rõ.
Hàn Tuấn Sảng thần bí nói, rất cao hứng đưa cho Huyết Thần Hy một bức hoạ.
Huyết Thần Hy nghi hoặc nhìn cuộn giấy trên tay Hàn Tuấn Sảng, không nhanh không chậm mở ra.
- Ngươi vẽ cái gì vậy, sao giống đứa trẻ bị dị tật thế?.
Huyết Thần Hy nhịn không được cười lên trước tài hội hoạ của Hàn Tuấn Sảng.
- Đâu, đây là Phượng Nguyệt Thiền đó, đồ nhi vẽ theo lời miêu tả của mấy đồng học khác, bộ xấu lắm sao sư phụ?.
Hàn Tuấn Sảng nhăn mặt hỏi, hắn đã cố ý chọn ra một bức đẹp nhất trong cả chục bức bị lỗi nhẹ để đem đến cho sư phụ xem, thế mà sư phụ không khen còn chê thẳng ra mặt, thật tủi thân quá đi!.
- Mắt thẩm mỹ của ngươi có vấn đề à. Nhìn đây này, cái đầu thì tròn như quả trứng, tóc mà cứ tưởng đâu là cọng mỳ, ngũ quan không cân xứng, thân hình chẳng khác số tám là mấy, tay chân thì giống chiếc đũa. Đây là con người à?.
Huyết Thần Hy một bên nói, một bên chỉ vào những nét vẽ nghệch ngoạc chẳng khác tác phẩm của con nít là mấy.
- Bọn họ miêu tả sao thì đồ nhi phác hoạ y vậy mà. Gương mặt hình trái xoan, óc đen óng mượt, ngũ quan tinh xảo, thân hình cân đối, tay chân thon thả.
Hàn Tuấn Sảng thật thà nói. "Nhìn cũng đâu có tệ lắm đâu mà sư phụ chê ghê gớm. Không phải mình vẽ xấu mà là tiêu chuẩn chấm điểm của sư phụ quá cao". Hắn chề môi nghĩ thầm.
Huyết Thần Hy nghe xong chỉ biết giật giật khoé môi.
- Nhìn người trong hoạ sư phụ không thể nào hình dung ra được hết vẻ đẹp của Phượng Nguyệt Thiền đâu. Theo tin tức mà đệ tử nghe ngóng được, Phượng Nguyệt Thiền đã ra khỏi Cửu Linh Yêu Tháp rồi, chúng ta đi ngắm trộm không sư phụ?.
Hàn Tuấn Sảng thu lại bức hoạ, nảy ra ý xấu rủ rê Huyết Thần Hy.
- Nhưng không thích hợp cho lắm thì phải, bây giờ là ban đêm mà.
Huyết Thần Hy lưỡng lự từ chối. Ban đêm ban hôm đến tiểu viện của người khác để nhìn trộm, hành động này không được chính nhân quân tử cho lắm.
- Có làm sao đâu, không phải Định Kiệt là đồ đệ của người sao, sư tổ đến thăm sư điệt là chuyện bình thường mà.
Hàn Tuấn Sảng nhanh nhạy phân tích, cười cười nói. Hắn cái gì cũng nhịn được, riêng chỉ có tò mò là không nhịn được, tựa như trong lòng bị lửa thêu đốt vậy, bồn chồn và khó chịu cực kỳ. Chỉ có thoả mãn tính tò mò mới khiến hắn ăn ngon ngủ yên.
- Ngươi nói cũng đúng, vậy đi thôi.
Huyết Thần Hy suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh đưa ra quyết định.
Hai sư đồ phi thân biến mất trong bóng đêm.
*
Cây hoa đào nở rộ dưới đêm trăng lạnh lẽo, gió mát từng luồn thổi đến cuốn theo những cánh hoa bay trong gió, dưới gốc cây hoa đào có một nữ nhân diện hồng y ngồi cùng cây đàn tranh, tiếng đàn gảy sao lại sầu bi đến thế hay vì lòng người chất chứa nỗi niềm tâm sự.
Trên nóc nhà, Huyết Thần Hy cùng Hàn Tuấn Sảng lú đầu nhìn trộm xuống phía dưới, nơi nữ tử xinh đẹp đang thả hồn vào những giai điệu buồn da diết.
- Nàng ta đẹp thật đó sư phụ, chỉ là ngồi dưới đêm trăng mà đã mỹ lệ thế này rồi.... Ủa sư phụ đâu mất rồi?
Hàn Tuấn Sảng đang cảm thán, lúc quay đầu qua thì không thấy Huyết Thần Hy đâu cả. Từ nãy giờ hắn đang đọc thoại một mình, buồn chẳng muốn nói.
Phượng Nguyệt Thiền đang gảy đàn thì phát hiện có một người hiện diện gần bên, nàng cũng chẳng buồn quan tâm đến, mặc kệ thế nhân là ai mà tiếp tục gảy đàn.
Huyết Thần Hy lấy ra một ống sáo bằng ngọc quý, kề lên môi bắt đầu thổi, tiếng sáo hoà cùng tiếng đàn tranh tạo nên một bản hoà tấu sầu cảm giữa đêm khuya cô tịch.
Vạn dặm xa xôi duyên tương phùng
Mộng tình hữu ý hoa đào rơi
Một kiếm vung lên định sinh tử
Bỉ Ngạn hoa, sầu tương tư
Đường vinh quang đầy xác trắng
Mộng tan, tình chết, đoạn tơ duyên
Muôn trùng hiểm nguy nơi Tu Chân giới
Ta có muốn dừng bước không?
Ta chấp niệm như chưa tin vào Thiên ý?
Phong ba kéo tới, sấm bổ xuống
Tâm ta không còn vương vấn vì nàng
Nguyện vì chính nghĩa thoát diệt vong
Hồng trần như mộng, lãng khách lạc bước
Chẳng mong cầu người đáp lại
Ngàn vạn năm ly biệt kiếp tình
Từ ngày mộng đến, tương tư vì ai?
Thế gian không còn tà ma
Cũng là ngày chính nghĩa thiếu mất một người
Nàng có thấy đau lòng không?
Ánh sáng chỉ đến khi Tu Chân chiến qua đi
Hoa rơi hữu ý hay vô tình mây bay
Chờ ngày vinh quang cùng thê thương
Thiên trên cao, Đạo trông thấy
Một mình ta vì nhân sinh mà xuống Hoàng Tuyền.
Huyết Thần Hy cùng Phượng Nguyệt Thiền tâm ý tương giao, chỉ còn tiếng lòng viết lên bản nhạc bất hủ, sự vật xung quanh tựa như đang lắng đọng để cảm nhận giai điệu lâm ly bi đát khuấy động đêm khuya thanh vắng.
Tiếng đàn dừng cũng là lúc bản nhạc kết thúc, Phượng Nguyệt Thiền đặt tay lên dây đàn để bình ổn sự rung động, đứng dậy bước ra khỏi ghế ngồi, ngẩn đầu nhìn người trước mặt.
Mắt Huyết Thần Hy có điểm sáng khi nhìn trực diện nhan sắc của Phượng Nguyệt Thiền, tim bắt đầu đập thổn thức, cảm giác giống như gặp lại cố nhân sau bao ngày nhớ nhung xa cách. Thật khó lí giải khi đây là lần đầu cô gặp nàng.
Phượng Nguyệt Thiền là người thừa kế của Phượng Tộc, sở hữu huyết mạch thức tỉnh hoàn mỹ nhất từ trước đến nay của gia tộc, khí chất cao lãnh, băng giá ngàn năm. Ôn nhu, thiện lương và hiểu lòng người. Nàng một thân hồng y tôn lên dáng người mảnh mai thướt tha. Tóc đen mượt mà nổi bậc thắt lỏng bởi một đoạn băng gấm màu đỏ thả xuống eo thon. Trên trán có vẽ chu sa đỏ hình ngọn lửa, nhan sắc tựa như tiên nữ giáng trần, kinh diễm thoát tục không vướng bụi trần.