- Sự việc đã rành rành ra như vậy, học viên Mặc Ca còn chối. Vậy nói đi, tối hôm qua học viên ở đâu, làm gì, có nhân chứng không?.
Lịch Liêu lớn giọng hỏi.
Con ngươi Bà La Mặc Ca dao động nhìn bao ánh mắt nghi ngờ của mọi người đang nhìn hắn, chuyện xấu hổ như vậy làm sao nói ra được nhưng không nói thì sẽ bị đổ tội.
- Tối qua chẳng phải ngươi đem cho ta dĩa bánh hay sao, ta ăn xong liền bị tiêu chảy nguyên một đêm, sức lực đâu mà bước ra khỏi phòng, làm sao mà đi trộm cá được.
Bà La Mặc Ca nhìn Cung Bối Lạc, cắn răng nói.
Mà cũng quá lạ đi, bị tiêu chảy chỉ cần uống thuốc là sẽ khỏi, thế nhưng Bà La Mặc Ca đã uống bao nhiêu là đan dược trị tiêu chảy nhưng cũng không thuyên giảm dù chỉ một chút.
Còn phải nói nữa sao, độc do Định Kiệt chế ra nào đơn giản như vậy.
- Ta nào có đem cho người dĩa bánh nào đâu.
Cung Bối Lạc lắc đầu phủ nhận.
- Cái gì, tối qua ngươi cũng bị tiêu chảy sao?.
Ngô Phong bất ngờ hỏi, hắn cũng đồng cảnh ngộ với Bà La Mặc Ca, thức nguyên đêm để trực nhà xí.
- Đêm qua ta cũng bị sau khi ăn bánh do ngươi đem đến đó Ngô Phong.
Tôn Vãn Y trừng mắt nhìn Ngô Phong, chán ghét nói.
- Nè, bánh ta ăn là do ngươi cho ta mà.
Ngô Phong cãi lại, rõ ràng người đem điểm tâm qua phòng của hắn là Tôn Vãn Y, thế mà bây giờ nàng ta lại đổ lỗi cho hắn là sao.
Nghe đến đây, Cung Bối Lạc cơ trí phát hiện ra điểm khác thường, rất có khả năng ai đó đã giả dạng người trong nhóm họ để chơi mọi người một vố.
- Các học viên đừng có diện cớ để thoát tội. Bà La Mặc Ca ăn trộm cá của phó hiệu trưởng bị phạt ba tháng không cho vào Cửu Linh Yêu Tháp để tu luyện. Ngô Phong Và Tôn Vãn Y bao che cho đồng học cấm vào Cửu Linh Yêu Tháp một tháng.
Lịch Liêu tức giận nói, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội để giải thích. Vụ án trộm cá khép lại tại đây.
Bị cấm vào Cửu Linh Yêu Tháp khác nào bị chặt đứt tài nguyên tu luyện đâu, ba tháng thời gian mà nói đối với Bà La Mặc Ca là cực kì quý báu. Hắn khóc ròng trong lòng, quyết tâm tìm cho được kẻ đã hại hắn, món nợ này hắn nhất định không bỏ qua.
*
Đang đi thì bỗng nhiên Chu Nhược Vũ dừng chân, quay sang hỏi Huyết Thần Hy.
- Lúc nãy đồ nhi đã giở trò với Khủ Kính Trận có đúng không?.
Thấy Chu Nhược Vũ tò mò như vậy, Huyết Thần Hy cười lên một cái, gật đầu thừa nhận.
- Là do hắn gây thù với đồ nhi trước.
Huyết Thần Hy thẳng thắng nói, cũng chẳng sợ Chu Nhược Vũ đi đính chính cho Bà La Mặc Ca.
- Đồ nhi thật phúc hắc.
Chu Nhược Vũ cười trừ nói, ai biểu nàng là đồng phạm tiêu thụ số cá đó đâu. Vả lại nàng cũng không thích Lịch Liêu, thấy hắn đau khổ như vậy nàng lại cảm thấy vui vẻ.
- Lúc nãy sư phụ quan tâm đến đồ nhi sao? Trong lòng sư phụ có đồ nhi mà người không chịu thừa nhận.
Huyết Thần Hy nhớ đến biểu hiện lo lắng của Chu Nhược Vũ mà vui vẻ nói.
Hai bên má Chu Nhược Vũ bị rặng mây hồng che ngang, nàng cảm thấy có chút xấu hổ khi nghe Huyết Thần Hy nói vậy. "Trong lòng mình có đồ nhi sao?. Làm sao có thể, chẳng qua là mình sợ đồ nhi bị trách phạt thôi, đúng vậy, chỉ đơn giản là vậy thôi".
- Làm gì có, đồ nhi nghĩ quá nhiều rồi, sư phụ còn có việc đi trước.
Chu Nhược Vũ cảm thấy thẹn mà có chút lớn tiếng nói, gấp gáp bỏ đi mất để lại Huyết Thần Hy đứng đó cười thích thú nhìn theo bóng lưng đang khuất dần "Để xem nàng còn chối đến khi nào?".
*
Mặt trời khuất bóng, trăng sáng thế chỗ.
"Chi nha".
Huyết Thần Hy đẩy cửa phòng bước vào. Đập vào mắt là chiếc giường ngủ bị rèm mỏng che khuất, thấp thoáng có thể thấy được thân ảnh yểu điệu ở bên trong.
Chân vô thức bước đến gần, Huyết Thần Hy nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay vén rèm mỏng qua một bên.
Trên giường là Âu Dương Giai Tuệ khoác hờ hững trên người bộ trung y mỏng manh dường như xuyên thấu, bày ra bộ dáng nàng tiên cá mắc cạn, dùng tay ngọc vuốt dọc chân theo hướng từ dưới lên, theo động tác câu nhân mà trung y mềm mại như lụa bị vén lên, để lộ ra đôi chân thon thả và trắng nõn, càng trở nên hấp dẫn hơn hết khi kết hợp với trung y màu hồng diễm, nhìn Âu Dương Giai Tuệ thật động lòng người khiến tâm Huyết Thần Hy nhộn nhạo, nhìn đến không rời mắt.
- Oppa mau tới đây yêu thương thiếp đi.
Âu Dương Giai Tuệ bắn một cái mị nhãn với Huyết Thần Hy, câu ngón tay lả lướt dụ dỗ đối phương.
"Oppa?" Huyết Thần Hy bất động thanh sắc nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường bày ra tư thế phóng đãng như vậy có chút không quen mắt.
- Ai dạy nàng cái từ Oppa vậy?.
Huyết Thần Hy đỡ trán hỏi thế nhưng trong lòng cũng có sẵn đáp án rồi.
- Bộ Hy Hy không thích thiếp như vậy sao? Rõ ràng tỷ tỷ Mỹ Mỹ nói Hy Hy rất thích mấy động tác câu nhân mà.
Âu Dương Giai Tuệ khó hiểu trước phản ứng của Huyết Thần Hy, thành thật nói.
- Nàng nghe ta nói, Mỹ Mỹ vốn định sẵn trời sinh quyến rũ yêu mị từ trong xương cốt, làm ra những hành động câu nhân thì rất hợp mắt, còn nàng lại thanh khiết như một đoá sen trắng vậy, ta chỉ thích nàng là chính nàng, đừng cố chiều lòng ta mà bắt chước một ai hết, có được không?.
Huyết Thần Hy chỉnh lại y phục cho Âu Dương Giai Tuệ, thật tâm giải bày.
- Thiếp biết rồi, sao này thiếp sẽ không học theo tỷ tỷ Mỹ Mỹ nữa, Hy Hy đừng giận thiếp nha.
Âu Dương Giai Tuệ ôm cánh tay Huyết Thần Hy nhỏ giọng nói.
- Ta nào có giận nàng, thôi nàng ngủ đi, ta ra ngoài dạo một chút.
"Chụt".
Huyết Thần Hy cười nói, hôn lên trán Âu Dương Giai Tuệ chúc nàng ngủ ngon.
- Lát nữa Hy Hy có trở lại không?.
Nhìn vào ánh mắt chờ mong của Âu Dương Giai Tuệ, Huyết Thần Hy cười đáp.
- Tối nay ta sẽ ở lại với nàng, ngoan ngủ trước đi.
Nghe được lời này Âu Dương Giai Tuệ vui vẻ, ngoan ngoãn nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Huyết Thần Hy chỉnh lại góc chăn cho Âu Dương Giai rồi rời đi.