- Bình sắp đầy rồi, ngươi đi uống Dịch Tiên Sữa đi, để ta cầm được rồi.
Âu Dương Giai Tuệ tốt bụng nói với Thất Sắc. Thay thế chỗ Thất Sắc, tay ngọc cầm lấy cái bình hứng Dịch Tiên Sữa.
- Đa tạ chủ tử.
Thất Sắc vui vẻ cảm tạ Âu Dương Giai Tuệ, bây giờ đã là người của Âu Dương Giai Tuệ cho nên cũng gọi nàng một tiếng chủ tử.
- Để tỷ cầm cho.
Huyết Thần Hy sợ Âu Dương Giai Tuệ mỏi tay nên giành lấy cái bình từ tay nàng. Âu Dương Giai Tuệ không nói gì chỉ nhìn Huyết Thần, cong cong khoé mắt.
- Xem như các ngươi biết đều chừa cho ta một cốc.
Thất Sắc cầm lên cái cốc đầy Dịch Tiên Sữa, nói với đồng bọn. Dù thường ngày có hay gây chiến với nhau nhưng bây giờ trở nên rất hoà hợp khi cùng dưới trướng một chủ tử. Có đồ tốt liền biết chừa cho đồng bọn.
- Ngươi cũng tăng cấp Ma Thú 9 Giai a.
Khỉ Đột khoanh tay châm chọc Thất Sắc khi đột phá rồi mà vẫn thua hắn một bậc. Tính khí ganh đua khó bỏ!.
- Hừ!, kệ ta. Đâu có như ngươi lẻ loi một mình ở trên đỉnh, cô đơn lắm nhỉ.
Thất Sắc hừ lạnh, liếc xéo Khỉ Đột, châm biếm nói. Thật bó tay luôn, có vậy mà cũng nói cho được.
- Có người muốn như ta mà đâu có được.
Khỉ Đột hấy Thất Sắc, thong dong nói lời mang mười phần sát thương. Ngay lập tức khiến Thất Sắc phùng mang nóng giận, cặp mắt hình viên đạn của loài rắn hiện lên trừng trừng nhìn Khỉ Đột như muốn nhai đầu hắn.
Nói qua nói lại một hồi, Khỉ Đột và Thất Sắc lại chí choé. Miệng táp không ngừng nghỉ thiếu điều muốn văng luôn nước bọt ra ngoài. Cho hai người này đi đòi nợ thuê đảm bảo dám có ai không trả.
Đợi mãi đợi mãi đến thật lâu sau, cuối cùng thì bảy cái bình ngọc của Huyết Thần Hy cũng đầy Dịch Tiên Sữa. Cẩn thận đóng nắp lại thu chúng vào nhẫn trữ vật. Không hiểu tại sao Huyết Thần lại lấy ra đúng bảy cái bình để thu Dịch Tiên Sữa nữa, chắc là số đẹp chăng?. Nhưng mãi đến sau này Huyết Thần nhớ lại mới thấy khi đó thật may mắn trong khi cô lấy tận bảy cái bình để đựng Dịch Tiên Sữa, để các tiểu nương tử mỗi người một bình, chẳng ai thiệt thòi cả. Nói Huyết Thần cưng Huyết Thê số 2 không ai tranh nổi vị trí số 1.
Công dụng mà Dịch Tiên Sữa tác dụng lên người bọn họ khiến cho bọn họ tăng cấp đó chỉ là nhất thời thôi, vẫn còn lượng lớn Dịch Tiên Sữa tồn đọng trong người chưa có phân hoá ra hết, cần thời gian dài để hấp thu từ từ, do đó tu vi có thể tăng thêm nhiều cấp hơn nữa.
Nhìn lại cây Sữa Tiên lần cuối như lời chào tạm biệt với nó vậy. Trong lòng mỗi người đều thật tâm cảm ơn món quà mà nó đã ban tặng, một lễ vật lớn đến nỗi cả Tân Đại Lục này tìm không ra cây Sữa Tiên thứ hai. Cả bảy người quay trở về hang động của Khỉ Đột như chưa hề đặt chân đến đây. Thiên tài địa bảo nằm rải rác khắp nơi, nếu thực sự có duyên thì sẽ gặp được. Có những thứ bảo vật có thể chiếm làm của riêng, nhưng cũng có nhiều thứ là ngoại lệ. Lòng tham không đáy sẽ giết chết một con người nhân phẩm tốt, dù có sở hữu được thứ đó đi chăng nữa cũng chẳng thể tồn tại lâu. Người đến trước chỉ nên lấy đủ phần của mình, để người cơ duyên đến sau được hưởng chút phúc phần. Như thế vạn vật mới trường tồn mãi được.
*
Trong rừng sâu, màn đêm đen kịt, xa xa đóm lửa nhỏ bập bùng cháy tí tách phác hoạ lên thân ảnh ba người, hai nam và một nữ. Đội hình này chẳng ai khác là nhóm của Độc Nhãn Long.
- Ngày hôm nay chúng ta thu được bao nhiêu tích phân rồi?.
Độc Nhãn Long nhàn nhạt hỏi.
- Nếu gộp luôn cả ba chúng ta thì gần 2.000 tích phân.
Bé Bự tính nhẩm một lúc liền nói cho hai đồng đội biết.
Một con số khổng lồ, cho thấy cái nhóm này đã cướp bóc rất tàn bạo.
Người ta nói ở ác quá thì không có đức, quả nhiên quả báo sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc này. Một đôi mắt như đèn pha phát sáng, nhìn chằm chằm vào ba người Độc Nhãn Long.
Dịch thuỷ xanh lè như máu của yêu quái nhiễu lộp độp xuống đầu của mỏ nhọn. Cảm giác thứ nước nhớt nhát từ trên tóc chảy xuống mặt, ươn ướt và hôi thúi khiến Vịt Trời đứng hình mất một giây. Hắn nhìn vào đống lửa liền thấy một cái bóng đen khổng lồ đang đứng phía sau hắn, một giây phản xạ nhanh, liền phi thân đứng phía sau đống lửa.
Độc Nhãn Long và Bé Bự cũng phát hiện ra tình huống không ổn trong lúc này liền cùng lúc phi thân trốn ở phía sau đống lửa với Vịt Trời.
- Cái thứ gì vậy chứ?. Gớm chết đi được!.
Bé Bự tỏ ra ghét bỏ với dịch nhờn dính trên mặt của mỏ nhọn, thế nhưng lại lấy tay quẹt thử, dùng hai ngón tay kéo kéo ra, dính dính như kẹo chỉ, cảm thấy gớm quá thế là liền chùi lên người Vịt Trời.
"Rú".
Lúc này con vật to lớn đó kêu lên một tiếng dài, run run cái thân như là đang hưng phấn khi nhìn đám mồi ngon trước mắt. Đồng thời cái thứ dịch gớm ghiếc đó nhiễu xuống đất ngày càng nhiều, nó chẳng phải ở đâu ra mà chính là từ trong miệng của con vật đó tiết ra.
- Tà Thổ Ngô Công!!!.
Độc Nhãn Long, Bé Bự và Vịt Trời đồng thanh hô một câu kinh ngạc kèm theo có chút khủng hoảng khi nhìn thấy không chỉ là một đôi mắt đang phát sáng trước mặt họ mà phía sau con vật này còn có thêm mấy chục con mắt đang phát sáng giữa đêm tối nữa. Đoán chừng nó kéo cả gia đình mở tiệc đi săn trong đêm.
- Đại ca, nên chiến hay nên rút lui đây?.
Mặt Bé Bự khẽ biến sắc, nhỏ giọng hỏi.
- Sợ gì, tất nhiên là chạy rồi còn hỏi.
Độc Nhãn Long nghiến răng nói. Cướp bóc từ sáng đến giờ, thể lực tiêu hao gần hết, còn sức đâu mà đánh đấm nữa, đúng là xui tận mạng!.
"Rú... Rú...".
Như hiểu được ý nghĩ của ba người bọ mà đám Tà Thổ Ngô Công này vây lấy con mồi ở giữa, lần này tiêu thật rồi đến cả đường thoát thân cũng bị chặn, xem ra không bẻ chân mấy con này thì không được.
- Lên thôi, cùng lắm thì có càng nướng ăn.
Độc Nhãn Long thoáng có một tia âm trầm xẹt qua đáy mắt, nhếch môi cười, mạnh miệng nói.
Tức thì cả ba ăn ý cùng thi triển đấu kỹ tiến lên. Dùng toàn lực ra chiêu thức vào cùng một con đầu đàn trước mặt bọn họ.
"Uỳnh".
Tà Thổ Ngô Công đầu đàn bị đánh lật ngửa, mấy chục cái chân chổng lên trời lúc nhúc động đậy, thấy mà nổi da gà!. Nhìn tình huống của nó chẳng khác gì con rùa bị lật ngửa, vùng vẫy trong bất lực. Mấy Tà Thổ Ngô Công con thấy vậy liền bò đến giúp đỡ con đầu đàn lật cơ thể lại.