CHƯƠNG 130: CHÍNH LÀ TỰ TIN NHƯ VẬY.
Trans+Edit: Pinoneverdie
-----------------------------
Viên Tung đang áp thịt vịt, đột nhiên một chai dầu bôi trơn xuất hiện trước mặt.
Chân mày hơi nhún lại, dáng cười mịt mờ, ánh mắt phóng khoáng. Tay tiếp tục quơ quơ cái chảo, thừa dịp đang lúc định nêm gia vị, nâng tay bàn tay đang cầm chai dầu bôi trơn của Hạ Diệu lên mà cắn một cái.
"Cho tôi nhìn cái này để làm gì?"
Hạ Diệu dùng khuỷu tay ôm lấy cổ của Viên Tung, giọng điệu âm tà ngờ vực: "Chuẩn bị không ít nhỉ!"
Viên Tung một bên động tác thành thạo mà bật bếp nấu nướng, một bên ung dung hướng về Hạ Diệu nói: "Tôi là sợ thiếu dùng."
"Nhiều như vậy còn không đủ dùng?" Hạ Diệu xém chút là đem đầu Viên Tung ấn vào trong nồi, "Anh là dùng để bôi trơn hay là dùng để uống? Chất đầy một ngăn kéo như vậy, uống cũng phải uống tới nửa năm mới hết."
Bàn tay đang cầm chảo của Viên Tung chợt dừng lại, quay đầu quăng cho Hạ Diệu một ánh mắt cợt nhã.
"Nếu không thì đem bỏ vào thức ăn? Cho cậu thấm giọng hoặc đỡ bị khô miệng."
Nói năng khí phách - một câu đáp trả, "Cút đi! !"
Viên Tung đổ rau vào nồi, thêm vào trong một ít nguyên liệu nấu nướng khác.
"Dưới giường còn vài thùng nữa."
"Gì?"
"Những thứ trong ngăn kéo đều là do tôi lấy từ trong thùng ra."
Hạ Diệu tròng mắt xém chút rơi ra ngoài.
"Đại ca, anh đừng làm tôi sợ."
Viên Tung quét mắt nhìn Hạ Diệu thầm nghĩ, cậu tưởng rằng tôi đang đùa giỡn sao?
Hạ Diệu ngây người chỉ chốc lát, chợt sặc ra một tiếng rống.
"Dầu bôi trơn đó có hạn sử dụng chỉ một năm! ! ! Hơn nữa đắt như vậy! ! ! Anh đó nha bình thường tiếc ăn tiếc mặc, sao lại đành lòng đem tiền lãng phí như vậy chứ?"
"Không lãng phí." Viên Tung gằn từng chữ nói, "Bảo đảm trong vòng một năm sẽ đem toàn bộ dùng hết."
Ánh mắt khí phách nghiêm nghị, khóe môi chuyển động trầm ổn bình tĩnh, tàn nhẫn ném cho Hạ Diệu một lời thề bảo đảm kiểu như: lão tử tôi đây "tích trữ năng lượng" hơn ba mươi năm chẳng lẽ không giải quyết được vài thùng dầu bôi trơn?
Hạ Diệu mới vừa rồi còn ở cổ của Viên Tung ngang ngược, lúc này đột nhiên mềm mỏng nhỏ nhẹ, miễn cưỡng rũ người xuống cổ áo của Viên Tung. Đầu cũng cúi xuống dựa vào đằng sau cái cổ, cả người mềm như trái mướp dựa vào lưng của Viên Tung.
"Hai ngày trước tôi đi bệnh viện tái khám, bác sĩ nói đôi chân của tôi khớp xương phát triển bị lệch, đời này đều không lành được."
Viên Tung sâu kín quay về hỏi một câu, "Cô ta chưa nói rằng bụng dạ của cậu cũng phát triển sai lệch sao?"
"Thao!"Hạ Diệu lập tức vung tay, ở trên cái mông của Viên Tung mà xuất ra liên hoàn đấm.
Một quyền kia đối với người thường có lẽ đã lăn ra ngất xỉu, nhưng đối với Viên Tung tựa như xoa bóp giác hơi. Viên Tung như trước đứng ổn định trước tấm thớt, đang thống khoái mà cắt rau.
Hạ Diệu quét mắt nhìn thấy con dao Viên Tung đang cầm trong tay, đột nhiên cảm thấy nhìn có chút quen mắt, cán dao và vết chạm khắc trên dao đều rất quen thuộc, có điều lưỡi dao đã mỏng hơn. Hạ Diệu nhớ rõ ràng, lần trước cậu đi siêu thị chọn dao, đã thấy qua con dao này.
"Anh mua phải dao giả rồi" Nhịn không được nói.
Viên Tung nói: "Đây là cái cậu tặng tôi."
Hạ Diệu nghẹn lời, tôi tặng anh? Tôi không phải là để con dao đó ở nhà sao? Thì ra là... từ lúc mình và Viên Tung làm lành, đã không còn để tâm đến con dao này, không biết Viên Tung lúc nào lại cầm về đây.
Thế nhưng... con dao đó không phải đã hỏng rồi sao?
"Anh không phải là đổi lưỡi dao mới rồi chứ?" Hạ Diệu vì tâm ý của Viên Tung mà len lén cảm động.
Không ngờ rằng, còn có điều khiến cậu ta cảm động hơn.
"Lưỡi dao không đổi, chỉ là mài lại một chút, hiện tại cầm ở trên tay nhẹ nhàng hơn nhiều." Viên Tung nói.
Hạ Diệu không dám tin, cầm lấy nhìn liếc qua, quả nhiên trên lưỡi dao vẫn còn vết tích mới mài, không có con dao mới nào mà lại sáng loáng như vậy. Chỗ hỏng lúc trước trên thân dao đã được mài đi, tổng thể con dao ngắn đi một đoạn, lưỡi dao sắc bén như lúc ban đầu.
Trái tim Hạ Diệu run lẩy bẩy, cái này chắc phải bỏ ra rất nhiều công phu mới sửa lại được á? Cậu ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Sau đó cũng không nói lời nào, cứ như vậy đứng từ phía sau ôm Viên Tung, cái cằm lao lực mà cà cà ở trên bả vai của hắn, im lặng không lên tiếng nhìn hắn làm cơm.
Viên Tung chê cười cậu ta, "Tôi không phải là chỉ bế người ta một chút thôi sao? Trông cậu ghen tuông kìa."
Hạ Diệu hừ một tiếng, không nói chuyện.
Viên Tung sợ khói dầu sẽ bám vào cậu ta, liền nói: "Đi, đến phòng của cậu nhìn một chút."
"Phòng của tôi?" Hạ Diệu vô cùng kinh ngạc.
Viên Tung nói: "Cậu cứ đi xem ắt sẽ biết!"
Hạ Diệu lúc đi vẫn còn đang suy nghĩ, nhiều lắm là Viên Tung dọn ra một cái phòng cho mình ở lại, như vậy trên danh nghĩa đã là phòng của cậu ta. Kết quả lúc cậu ta đẩy cửa đi vào, mới phát hiện cái này thực sự chính là một gian phòng.
Thiết bị lắp đặt trong đều là theo phong cách của cậu ta, dụng cụ gia dụng cũng đều là kiểu cậu ta thích, độ mềm của chiếc nệm vô cùng thích thú, vải vóc trên giường cậu ta cũng thích,...
Mở tủ quần áo ra, treo bên trong là bộ đồ cậu ra thích; đi vào nhà vệ sinh, đồ dùng cá nhân cũng đều là nhãn hiệu mà cậu ta ưa dùng, thật chỉnh tề mà sắp đặt....Viên Tung muốn dành nơi này hoàn toàn là để cho cậu ta tung hoành đùa giỡn, mỗi một ngõ ngách đều muốn có dấu vết của cậu ta.
Hạ Diệu ngồi ở trên giường, yếu ớt thở dài một hơi.
Đây chính là nơi muốn ép tôi cùng anh sử dụng cho hết mấy thùng dầu bôi trơn đó hả?
Viên Như sớm bị Viên Tung đuổi đi, tối ở lại ngủ ở nhà người bạn. Vì vậy trong nhà chính là để cho hai quý ông tùy thích nô đùa.
Viên Tung nằm ngửa trên cái giường lớn của Hạ Diệu, Hạ Diệu nhào lộn qua nhào lộn lại trên người Viên Tung, cữ mỗi lần đổi hướng là cái đầu sẽ đập lên "đũng quần" của Viên Tung một cái.
Mỗi một lần bàn chân chạm đất, con tiểu liêu ca sẽ liền kêu một tiếng "Tốt!".
Cái tiếng "Tốt" này nghe tựa như một bà lão Bắc Kinh đang nghe hát tuồng, ở dưới ghế khán giả tung hô khen ngợi, rõ ràng giống như là đang bị chọc cười.
Cứ như vậy, tiểu liêu ca như đang lồng tiếng phim hành động "Bốp bốp bốp bốp ", thỉnh thoảng còn xen kẽ một đoạn tiếng cười "quát quát quát" .
Hạ Diệu cứ như thế qua lại lăn qua lăn lại, kỳ thực chính là đang chọc cười con tiểu liêu ca.
Viên Tung ánh mắt nhấp nháy mà quét mắt vào cậu ta, miệng đùa cợt nói: "Tôi cứ có cảm giác đầu khớp xương của cậu không có vẻ gì là phát triển sai lệch?"
Hạ Diệu đầu tiên là tạm ngừng động tác lại, sau đó cười hắc hắc hai tiếng.
"Anh đối với tôi có trách nhiệm, tôi cũng phải đối với anh mà chịu trách nhiệm."
Viên Tung hoàn toàn không hiểu tên hài tử này nói cái gì, vì vậy đang lúc đầu của Hạ Diệu chuẩn bị một lần nữa đập vào "đũng quần" của mình, một tay bắt lấy cậu ta, dùng sức dán chặt vào trong lồng ngực.
"Cậu nói rõ cho tôi một chút, cậu dùng cách gì để chịu trách nhiệm với tôi?"
Hạ Diệu thở hổn hển nói: "Rèn luyện cơ thể á! Tôi đem thân thể rèn luyện tốt như vậy cũng không phải là để mang lại hạnh phúc cho anh sao! Anh xem anh đều đã đem dầu bôi trơn, thuốc và vân vân các thứ chuẩn bị đầy đủ, cho nên tôi phải liên tục bảo trì cơ thể ở trạng thái tốt nhất."
Viên Tung càng nghe những lời này càng không thông, hắn cũng không cho rằng Hạ Diệu phí sức như vậy chỉ là vì để "dâng hiến", không một người nam nhân nào lại làm vậy. Hơn nữa, bị "bạo cúc" cũng không cần phải bán sức như thế!
"Cậu đem lời nói rõ một chút đi." Viên Tung nhìn chằm chằm Hạ Diệu.
"Tôi nói vậy còn chưa rõ ràng sao? Chờ tôi hai ngày nữa đi bệnh viện tái khám, nếu như không có vấn đề gì hai ta có thể đem 'chuyện này' làm một lần hoành tráng. Anh một lần tôi một lần, bản thân anh thì không lo lắng gì rồi, tôi đây không phải là vì sợ bản thân không thỏa mãn được anh sao? Cho nên cần phải luyện tập."
Viên Tung thu hai mắt lại, "Cậu một lần tôi một lần?"
"Không phải sao? Lẽ nào để anh quất một mình? Không phải chứ, nếu vậy nguyên một cây dương vật của tôi giữ lại dùng làm gì? Tôi chẳng phải nói với anh rồi sao, tôi không để anh chiếm hết tiện nghi đâu, nếu không tôi để anh mặc quần lót chật như vậy làm gì? Chính là muốn kiềm hãm nhu cầu của anh lại!"
Viên Tung trong lòng nhe răng cười, được, Hạ tiểu yêu, tới ngày đó tôi cho cậu biết cảm giác muốn chết là như thế nào.
Hạ Diệu nhìn Viên Tung ánh mắt bất thường, vội vàng bổ sung một câu, "Đương nhiên, tôi có thể cho anh 'tới' trước."
Viên Tung sảng khoái đáp ứng, nghiêm túc nói.
"Nếu như lúc tôi làm cậu xong, cậu còn có thể đứng lên được, lão già tôi đây cam tâm tình nguyện quỳ xuống cho cậu thao."
Hạ Diệu bị Viên Tung kích thích dục vọng chiến đấu, lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, lúc này cùng hắn đối kích một quyền.
"Đây chính là do anh nói!"
"Đúng, tôi nói."
Viên Tung gương mặt như đang quảng cáo bản thân -- chính là tự tin như vậy!
Sau đó, Hạ Diệu vọt vào nhà tắm, tắm rửa xong liền tựa ở trên vai Viên Tung nghịch điện thoại di động.
"Đại thúc" thỉnh thoảng cũng sẽ hiểu tâm tính "tiểu hài tử", nhất là lúc cậu ta như vầy, cũng sẽ nhịn không được xoa bóp cho cậu ta.
Viên Tung dùng sức ôm Hạ Diệu, hai bàn tay to nắm lấy tay của cậu ta, mạnh mẽ giật lấy cái điện thoại của cậu ta đặt xuống.
Trước khi ngủ, Hạ Diệu cùng Viên Tung nói chuyện: "Cuối tuần anh đi theo tôi đến ăn một bữa cơm với đám bạn nhé."
"Lại là Tuyên Đại Vũ?" Nhắc tới người này gương mặt lại tối sầm.
Hạ Diệu nói: "Tôi đã nói rõ với cậu ta, cậu ta thì tính khí như vậy, mà anh với tôi lại đang quen nhau, dù sao cũng phải thử tiếp nhận bạn hữu của tôi chứ."
Hiện tại hiểu lầm đêm hôm đó giữa Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ đã gỡ được nút thắt, cậu ta đã can đảm hơn, nóng lòng muốn đem người đàn ông của mình ra khoe khoang.
Đến lúc đó sẽ vỗ bàn một cái, nhìn vẻ mặt của các cậu xem thế nào.
Viên Tung không nói gì, rốt cuộc cũng đồng ý.
HẾT CHƯƠNG!