CHƯƠNG 129: BỊ DỌA ĐẾN TÈ RA QUẦN
Trans+Edit: Pinoneverdie
--------------------------
Tan học, các học viên kéo bè kéo cánh ra bên ngoài ăn uống, trong phòng ăn chỉ còn lác đác vài người.
Điền Nghiêm Kỳ đến tủ kính lấy hai cái bánh bao và một chén cháo loãng miễn phí trong bếp, hầu như mỗi ngày đều không thay đổi khẩu phần. Vừa đi vừa bưng chén cháo uống ực ực, lúc uống xong, khí phách đem cái chén đặt trên bàn cơm. Còn bánh bao thì vừa đi vừa ăn, thông thường còn chưa đi tới sân huấn luyện thì đã ăn xong.
Viên Tung đi ra ngoài mua đồ, Điền Nghiêm Kỳ vào phòng làm việc của hắn, cảm giác gian phòng có chút ẩm, thuận tay mở máy điều hòa không khí. Kết quả máy điều hòa vận hành không tốt, đôi lúc phát ra âm thanh rất quái lạ.
Điền Nghiêm Kỳ đem túi công cụ của mình đến, đạp lên ghế trèo lên kiểm tra một chút, không phát hiện có vấn đề gì. Lúc này mới mở cửa sổ, trực tiếp nhảy ra bên ngoài kiểm tra cái quạt thông gió, kết quả phát hiện trục trặc.
Vì vậy, lại từ cửa sổ nhảy vào bên trong phòng, lấy ra những dụng cụ cần thiết, trực tiếp vắt ở trên lưng. Độ cao bốn tầng lâu đối với cậu ta mà nói giống như là "vô không", bò vào chui ra nhanh nhẹn thành thạo, việc sửa chữa không một chút trở ngại.
Hạ Diệu vừa từ trên xe bước xuống, quét mắt nhìn lên liền thấy thân ảnh của Điềm Nghiêm Kỳ đang ở trên tầng lầu phòng làm việc của Viên Tung.
"Cậu ta làm cái gì vậy?" hỏi một nữ học viên đang tản bộ.
Nữ học viên nói: "Chắc là đang muốn sửa cái gì cho Viên Tổng rồi."
"Đây không phải là việc của thợ sửa chữa sao?"
"Thợ sửa chữa cũng phải ăn chứ nhỉ!"
Hạ Diệu buồn bực, "Cậu ta không cần ăn cơm?"
"Cậu ta?" Nữ học viên che miệng cười, "Mỗi buổi tối bỏ vào bụng hai cái bánh bao thì no rồi."
Hạ Diệu nheo mắt nhìn về hướng Điền Nghiêm Kỳ rồi lại nhìn sang nữ học viên, nhịn không được lầu bầu nói: "Thế nào mà ngay cả một cái dụng cụ bảo hộ an toàn lao động cũng không có? Cái này nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
"Với thân thủ của cậu ta, có thể ngã xuống mới là chuyện lạ. Cậu ta bình thường luôn xen vào việc của người khác, luôn muốn thể hiện khả năng của bản thân. Chúng tôi mỗi ngày đều trông cho cậu ta ngã xuống, ngã xuống tàn phế, sau đó sẽ không còn người chuyên gây áp lực thành tích huấn luyện cho chúng tôi nữa, ha ha ha... Mà cũng không đúng, bản thân cậu ta cũng mong cho ngã xuống, cậu ta nếu tàn phế, Viên Tổng còn không nuôi cậu ta cả đời?"
Hạ Diệu sắc mặt thay đổi, xoay người bỏ đi.
"Ôi, tiểu Hạ à anh đi đâu vậy?" Nữ học viên quả nhiên còn chưa nói xong với Hạ Diệu.
Hạ Diệu âm mặt trở lại trên xe, nữ học viên vẫn còn đuổi theo hỏi: "Tiểu Hạ, anh có WeChat (*) không?"
"Không có."(*) WeChat: phần mềm nhắn tin gọi điện rất nổi tiếng bên Trung Quốc.
Lạnh lùng tuôn ra một câu, Hạ Diệu lái xe đi ra khỏi cửa chính.
Cậu ta vừa mới đi, Viên Tung lại vừa lúc quay trở về.
Vào phòng làm việc, thấy cửa sổ bị mở toanh, bên ngoài thì một trận âm thanh "đinh đinh đang đang", Viên Tung thừa biết là Điền Nghiêm Kỳ đang sửa cái gì đó. Im lặng không lên tiếng mà đi tới, thấy trên mặt đất có một túi công cụ, ngồi xổm xuống lấy chạm vào, thấy một con dao rất lạ nằm trong túi, cầm ra xem thật tỉ mỉ.
Điền Nghiêm Kỳ cũng vừa sửa xong, dáng người mạnh mẽ linh hoạt ở ngay cửa sổ bắt đầu chuyển động. Cũng không cúi đầu liếc mắt nhìn xem bên trong phòng có người hay không, kết quả lúc phát hiện ra gương mặt của Viên Tung, đôi chân đã nhanh chóng phóng tới.
"A —— Viên Tổng, mau tránh ra!"
Viên Tung phản ứng nhanh chóng chuyển động cơ thể đứng dậy, cánh tay dài vươn tới đem Điền Nghiêm Kỳ đang mất trọng tâm ôm vào lòng, nhìn rất phi thường.
Điền Nghiêm Kỳ đầu nện vào ngực Viên Tung, lúc ngửa lên thì một hơi thở khí phách hùng hồn nhanh chóng phà vào mặt. Cách ánh mắt của Điên Nghiêm Kỳ vài centimet chính là cái cổ cứng rắn của Viên Tung, mỗi một lỗ chân lông đều thấm ra bên ngoài khí chất đàn ông đầy mị lực.
Điền Nghiêm Kỳ nhìn vào cơ thể và đôi môi mỏng của Viên Tung khiến hắn đỏ mặt tới mang tai, đã từng nhìn qua nơi riêng tư của 'ai đó' rồi, cũng đã từng tưởng tượng đến cảnh 'ai đó' ở chỗ riêng tư của mình mà tàn sát. Điền Nghiêm Kỳ a-đrê-na-lin cấp tốc tăng vọt, Viên Tung dùng lực ôm lấy, khiến hắn phấn khởi đến mê muội dù cho chỉ là mấy giây ít ỏi, làm cho nội tâm và các giác quan của hắn chịu đựng một cơn chấn động dữ dội.
Đúng lúc này, nhân viên quản lý đẩy cửa đi vào, bắt được cảnh Viên Tung vừa mới buông Điền Nghiêm Kỳ ra trong nháy mắt.
Hắng giọng một cái, "Viên Tổng, đây là đồ dùng mà ngài muốn, tôi để ở đây cho ngài."
Viên Tung gật đầu.
Nhân viên quản lý sau khi ra ngoài, lén cười vui vài cái, vừa lúc bị Hạ Diệu mua đồ về bắt gặp.
"Chuyện gì cao hứng như thế? Tăng tiền lương à ?"
Nhân viên quản lý lắc đầu, một tay che khuôn mặt, môi dán đến bên tai Hạ Diệu.
"Cậu đoán tôi vừa mới nhìn thấy cái gì?"
Hạ Diệu lắc đầu.
"Thấy tên tiểu tử Điền Nghiêm Kỳ và Viên Tổng ôm nhau ."
Hạ Diệu thần sắc đọng lại, rất nhanh tỏ vẻ thờ ơ, nhíu mày, "Đùa giỡn gì vậy chứ?"
"Tôi không biết, quay lại mà nói thì lúc tôi đi vào thấy hai người bọn họ mới vừa buông nhau ra."
Hạ Diệu không nói cái gì nữa.
Điền Nghiêm Kỳ vừa đẩy cửa đi ra, vừa lúc thấy nhân viên quản lý thần thần bí bí cùng Hạ Diệu nói cái gì đó, lúc này cũng đoán được tám chín phần. Vì vậy không đợi Hạ Diệu hỏi trước, trực tiếp đem việc xảy ra lúc nãy thẳng thắn mà nói."Lúc nãy nhân viên quản lý cùng anh nói đến chuyện tôi và Viên Tổng ôm nhau đúng không?"
Hạ Diệu lúc đầu trong lòng vẫn còn căng thẳng, vừa nghe giọng của Điền Nghiêm Kỳ, trong nháy mắt trầm tĩnh lại.
"Đúng vậy!"
Điền Nghiêm Kỳ cười cười, "Đúng là có chuyện như vậy, tôi không phải mới vừa sửa cái quạt điều hòa cho Viên Tổng sao ? Lúc nhảy vào trong, anh ấy đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, tôi cũng không chú ý mà nhìn, liền trực tiếp bay đến trên người anh ấy, ha ha ha ..."
Hạ Diệu cũng nhe răng cười một cái, hoàn toàn không ngại ngùng, thậm chí lấy cùi chỏ đặt ở ngực Điền Nghiêm Kỳ thọc một cái, cố ý hỏi: "Lồng ngực 'thằng vợ' nhà tôi có phải đặc biệt ấm áp? Đặc biệt khiến cậu mê đắm?" (*)
(*) chị Sài dùng từ "vợ" nhưng mình chuyển thành 'thằng vợ' cho nó hợp một chút.
Điền Nghiêm Kỳ trái lại ngượng ngùng, "Anh nói đi đâu vậy?"
Hạ Diệu nhìn hắn ta bằng nửa con mắt, miệng không có hảo ý: "Cậu lúc đó tim không đập rộn lên đấy chứ?"
"Không có!"
Điền Nghiêm Kỳ vẻ mặt chính khí, căn bản là không thể nghi ngờ.
Hạ Diệu không hề chọc hắn, đem túi thực phẩm trong tay đưa cho hắn, hai cái bọc lớn thức ăn đều là vừa đi ra ngoài mua về.
"Lần trước cậu không phải nói loại bánh bao tôi đưa cho cậu ăn rất ngon sao? Lần này tôi lại từ tiệm bánh đó mua về một ít. Này, cái này còn có lạp xưởng, thịt vò, đậu rang... bên trong túi này là hoa quả, tôi không biết cậu thích ăn cái gì, liền chọn bừa cho cậu mấy thứ."
Điền Nghiêm Kỳ vừa mừng vừa lo, "Anh mua cho tôi nhiều đồ ăn vậy ư?"
"Cậu dọn dẹp cái này đến sửa chữa cái kia cho Viên Tung, việc vặt vãnh từ trong ra ngoài đều do cậu hỗ trợ giúp đỡ, tôi nói thế nào cũng phải bồi dưỡng cậu một chút à! Đâu thể cho không ai cái gì đúng không nào?"
Điền Nghiêm Kỳ sảng khoái cười, "Vậy tôi đây không khách khí."
Hạ Diệu đưa đồ cho hắn, còn vỗ vào bả vai, cười ha hả nhìn theo bóng dáng hắn đi xa.
Sau đó mặt trầm xuống, một cước đá văng cửa phòng làm việc của Viên Tung, hung thần ác sát mà xông vào.
"Viên Tung, anh đó nha quả nhiên ôm hắn! ! ! Anh quả nhiên ôm hắn! ! ! ..."
Ba ba ba ——Ù ù ù—— Vèo vèo vèo—— đang đang đang ----- các loại âm thanh hỗn tạp đổ vỡ đánh phá phát ra từ cơn nộ xích của Hạ Diệu vô cùng kịch liệt, nghe như âm thanh từ trong ca khúc "Gia đình lục đục", nhưng cuối cùng, kẻ 'bạo nhân' cũng đã bị Viên Tung áp chế, đè chặt lên đùi. Lúc này chỉ đành phải ngậm ngùi đổi sang bài hát "Lòng chua xót".
"Anh chính là chưa từng ôm tôi kiểu như vậy!"
Viên Tung giơ cằm Hạ Diệu lên hỏi: "Tôi ôm cậu còn chưa đủ nhiều? Cậu còn muốn tôi phải ôm như thế nào nữa?"
Hạ Diệu nghiêm mặt không nói lời nào.
"Bữa trước là ai múa thoát y không muốn cho tôi ôm ôm cọ cọ?" Viên Tung giễu giễu nói.
Hạ Diệu trong nháy mắt bùng nổ, "Ai múa thoát y?"
"Cậu nhảy một bên, quần lót rơi một bên, không phải là múa thoát y?"
Hạ Diệu cắn răng, "Là bởi vì quần bị lỏng chứ bộ!"
"Hiện tại đã chịu thừa nhận quần lót lỏng?"
"A —— lão già tôi quyết sống chết với anh!"
Viên Tung lái xe chở Hạ Diệu nhà mình, ngoại trừ lần trước tới đây đem Viên Tung bắt đi, Hạ Diệu vẫn là lần đầu tiên chính thức đến thăm. Căn nhà hơn một trăm thước vuông, tuy rằng so với nhà của Hạ Diệu nhỏ hơn mấy lần, thế nhưng lề lối quy tắc sắp xếp đồ đạc rất khoa học, lắp đặt thiết bị tinh giản, cảm giác đặc biệt rộng rãi thoáng đãng.
"Cậu xem tivi trước đi, tôi đi làm cơm." Viên Tung nói.
Hạ Diệu đi dạo khắp nơi trong nhà. Trước tiên là đẩy cửa một căn phòng, thấy bên trong là các loại áp-phích nam nhân lõa thể, cơ bắp. Không cần phải nói, đây nhất định là căn phòng của Viên Như, không nói hai lời thì lập tức đóng lại.
Sau đó vừa vào căn phòng của Viên Tung, phòng làm việc của anh ta so với phòng ngủ chẳng khác gì mấy.
Đang lúc ngồi trên giường, đột nhiên thấy trên cái tủ đầu giường có một khung hình, bên trong là hình của mình. Hạ Diệu cũng không biết Viên Tung lúc nào lại làm cái này, trong khung hình là tấm ảnh mình mặc đồng phục cảnh sát đang cười kiểu đặc biệt ngu ngốc.
Trong lòng không rõ tư vị.
Nếu Viên Tung dán đầy ảnh những vị anh hùng hào kiệt khí phách hơn người trên tường, cậu ta có thể sẽ không cảm động. Nhưng hiện ra trước mắt là một khung hình tự làm bằng tay vô cùng tỉ mỉ, bên trong có hình của mình, quy củ mà đặt đầu giường, mới khiến cho Hạ Diệu cảm nhận được rằng Viên Tung là chân chính đem mình đặt ở trong lòng.
Cảm khái qua đi, Hạ Diệu đứng dậy xoay người đi đến tủ quần áo của Viên Tung, đem quần áo bên trong từng cái từng cái lấy ra thử. Quần áo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cũng chỉ một kiểu cách, dù là nắng hè chói chang tháng sáu, vẫn chính là không tha bộ áo ba đờ xuy.
Ngay từ đầu Viên Tung cho rằng Hạ Diệu trộm quần lót của hắn chính là một trò đùa dai, hoặc muốn tìm đến một loại cảm giác mê mẩn muốn chiếm thượng phong. Sau đó lại phát hiện không phải là như vậy, Hạ Diệu quả thật là có loại sở thích cổ quái này. Cậu ta thích mặc y phục của người khác, y phục của mình không có gì lạ lẫm mới mẻ, chỉ cần y phục mặc ở trên cơ thể người khác, cậu ta ngay lập tức muốn đoạt lấy.
Hạ Diệu đến sau cùng mặc bộ cái áo ba lỗ của Viên Tung, bởi vì không to lớn như Viên Tung, cho nên cổ áo hình trái tim bị biến thành hình chữ V. Lộ ra bờ ngực trắng trẻo căng mịn, rãnh ngực như ẩn như hiện, nhìn rất phóng đãng.
Bên trên mặc áo của Viên Tung, bên dưới mặc quần lót của Viên Tung, mép quần lỏng lẻo đung đưa, đặc biệt tiêu sái dâm tình.
Sau đó, Hạ Diệu xoay người mở ngăn kéo của Viên Tung.
Mở ra ngăn thứ nhất, Hạ Diệu trong nháy mắt như bị bao vây trong lô-cốt.
Nguyên một ngăn kéo toàn là dầu bôi trơn!
Đủ loại nhãn hiệu, đủ loại mùi vị, xuất xứ từ đủ loại quốc gia...
Mở ngăn kéo thứ hai, Hạ Diệu xém chút là té dập mông trên mặt đất.
Trong ngăn kéo toàn là thuốc!
Thuốc bôi bên ngoài, thuốc uống, thuốc giảm đau, giảm nhiệt, toàn bộ là để "trị" hoa cúc.
Hạ Diệu bị dọa đến tè ra quần.
HẾT CHƯƠNG!