Đã hai ngày trôi qua, cơn bão đang có dấu hiệu tan biến, nhưng gió vẫn thổi mạnh kéo theo tuyết rơi dày đặc. Tuy vậy dự đoán thêm một ngày nữa là hết bão.
Giản Chiêu đứng bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn khung cảnh trắng xóa qua cửa kính mờ đục.
Trên trán y dán miếng hạ sốt, mặt mũi đỏ ửng, đôi mắt màu hổ phách mờ mịt, mái tóc xoăn xù lên, bàn tay run rẩy giấu sau tay áo dài.
Có lẽ đây là hậu quả của việc ngâm nước với Hoắc Dạ Nam vào sáng nay, đến chiều là y đổ bệnh liền.
Là Phó Quân Thanh phát hiện thầy Giản có vấn đề.
Cả người y lờ đờ, lung lay như sắp ngã, thỉnh thoảng bả vai còn run run vì lạnh, sắc mặt tái nhợt lạ thường, ngồi một chỗ không nhúc nhích. Phó Quân Thanh tuy ít nói, nhưng anh còn tinh ý hơn cả Ôn Dĩ Hoài. Vừa thấy Giản Chiêu bất thường là đoán ra ngay, đi đến kéo y vào lòng, sờ lên trán thấy nóng hổi, vội vã gọi mấy tên kia.
Hiện giờ bên ngoài đang bão, không thể đi bệnh viện, nếu sốt cao thì quá nguy hiểm.
Mấy tên con trai cuống cả lên, lúng túng hỏi han loạn xạ, Hoắc Dạ Nam trưởng thành hơn nên vững tâm lí, đỡ người nằm lên giường, bảo Ôn Dĩ Hoài đem khăn ướt ra đắp lên trán, sai Mặc Đình Xuyên lấy thuốc hạ sốt, nói Triệu Thiên Kiệt pha nước ấm, rồi đá Sikeil bắt cậu đi nấu cháo.
Y nằm trên giường, được mấy tên kia vây quanh chăm sóc từng tí một.
Loay hoay cả buổi, mãi đến tối cơn sốt mới giảm xuống. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm.
Giản Chiêu vừa tỉnh sau giấc ngủ mê man, ngơ ngác mở to đôi mắt nhìn Hoắc Dạ Nam, mím môi không nói câu nào.
Hoắc Dạ Nam cúi đầu nhìn y, hầu kết lên xuống, đột ngột nghiêng người hôn Giản Chiêu một cái.
Cả đám thanh niên nhìn động tác của ông chú, như bị xịt keo, đứng như tượng ngó trừng trừng.
Triệu Thiên Kiệt giận dữ muốn nhào đến đánh hắn, Hoắc Dạ Nam dễ dàng né qua một bên, ngón tay đặt trên môi 'suỵt' một tiếng, ra dấu bảo nhìn phản ứng của Giản Chiêu.
Y vẫn nằm đó, chớp chớp mắt, không xù lông nhảy dựng lên như mọi lần.
Triệu, Phó, Ôn, Mặc và Sikeil đần thối mặt ra, đầu tên nào tên nấy hiện đầy dấu chấm hỏi.
Ôn Dĩ Hoài đánh bạo, đi đến đỡ y ngồi dậy rồi ôm chầm lấy y.
Giản Chiêu mơ màng nhìn anh, chậm rãi vươn tay ôm lại.
Triệu Thiên Kiệt xông đến tách hai người ra, quay sang ngờ vực nhìn Hoắc Dạ Nam. Hắn nhún vai nhìn lại thằng cháu, lên tiếng:
"Đừng lo lắng, không có gì đâu. Ngày xưa Giản Chiêu thường bị bệnh liên tục, uống quá nhiều kháng sinh, lâu dần tạo ra một số phản ứng kì lạ. Mỗi khi y bị sốt đầu óc sẽ chậm chạp hơn, không suy nghĩ được như bình thường, ý thức cũng không tỉnh táo, như đứa trẻ vậy đó. Hết bệnh sẽ lại như cũ thôi."
Hắn vừa nói xong, đã có vài đôi mắt như lang như hổ nhìn về phía người bệnh ốm yếu Giản Chiêu.
Triệu Thiên Kiệt liếm môi, không ngăn được nụ cười lưu manh.
Thời tới!
Sau khi cơn sốt thuyên giảm, Giản Chiêu bò dậy, ngồi đờ đẫn trên sofa.
Triệu Thiên Kiệt để y ngồi lên đùi mình, giọng dụ dỗ như nói với trẻ con:
"Thầy, ngoan nào, gọi tôi là 'anh yêu' đi."
Đôi mắt Giản Chiêu hiện lên vẻ nghi ngờ, dù bệnh đến mơ hồ vẫn cảm nhận được sự sai trái và giọng điệu bất ổn của tên đầu đỏ, y mím chặt môi không nói. Triệu Thiên Kiệt sốt ruột, thúc giục:
"Nào, gọi một tiếng đi, nào!"
Giản Chiêu giơ tay đặt lên đầu hắn xoa xoa, giọng mềm mại yếu ớt:
"Husky, đừng quậy nữa."
Hoắc Dạ Nam ôm bụng cười ha hả.
Triệu Thiên Kiệt đơ ra, lát sau mới phản ứng, tự ái đè y xuống:
"Clm, thầy dám xem tôi là con chó ngu si hả!?"
Giản Chiêu ngơ ngác nhìn hắn, giống như không hiểu sao Husky đang vui vẻ lại nổi giận.
Hiếm khi có dịp thầy Giản không phản kháng, mấy tên học trò láo toét bắt đầu giở trò. Y ngồi yên trên ghế, mỗi lần có tên nào đi qua đều sẽ ghé lại hôn liên tục lên khuôn mặt y. Tội nghiệp Giản Chiêu không phản ứng kịp, bị người ta sờ mó hôn hít mà chẳng thể làm gì, còn ngoan ngoãn ngẩng đầu cho cắn má mềm, cưng ơi là cưng.
Ngồi lâu cũng chán, Giản Chiêu bò dậy, đứng thừ người bên cửa sổ. Đầu óc như mụ mị lâng lâng, trắng xóa một mảng, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng mãi vẫn không hiểu sai ở đâu.
Ôn Dĩ Hoài đi đến kéo rèm lại, cả người cao lớn như bao trùm lấy cơ thể y, mỉm cười:
"Thầy đang bị bệnh, vì vậy đừng đứng đây lâu, đến ngồi sofa đi, em vừa làm trái cây, thầy ra ăn cho ngọt miệng."
Giản Chiêu quay đầu nhìn anh, gật đầu, tùy ý để Ôn Dĩ Hoài nắm tay dắt ra ngồi lại lên chỗ cũ.
Ôn Dĩ Hoài hôn lên môi y, thầm thì:
"Thầy đáng yêu quá, nếu hết bệnh thầy vẫn như này thì tốt rồi."
*****
*bệnh của thầy Giản là do tác giả phịa ra cho mấy tên chó con được hun hít, chứ ngoài đời uống thuốc kháng sinh nhiều sẽ không có vụ vậy đâu nha.
- Một chút quà nhỏ:
Ôn Dĩ Hoài ôm thầy Giản, được thầy Giản ôm lại.
Ôn Collie: Lên thiên đàng - lên thiên đàng - lên thiên đàng nà
Triệu Husky: Wtf!?!?
Sikeil Shiba: Huhuhu, thầy Giản bị bỏ bùa rồi, để em cứu thầy! Huhuhu
Mặc Chihuahua (?): *ưu nhã đạp Sikeil một cái*
Phó chó bự: Sao lúc nãy thầy không ôm mình nhỉ?
Hoắc Alaska: Hồi nhỏ tui hay lợi dụng mấy vụ bệnh bệnh này để hôn bé iu á.
***** Đôi lời của Mặc Chihuahua: tao là Bẹc-giê!
Đôi lời của tác giả: Tui mới đăng truyện mới á. Bà con qua ngó thử xem hợp gu thì ở lại đọc nha. Bộ đó tui xây dựng chỉn chu hơn nhiều. Thể loại gương vỡ lại lành, 1x1, công tổng tài và thụ trai quán bar. Đảm bảo có truy thê, hứa theo đến cùng.
Ai yêu thích văn phong của tui có thể theo dõi page "Kẻ si tình lang thang" để theo tui lâu dài nha, tui vô giới viết lâu rồi cũng muốn có độc giả ruột, muốn được làm tác giả yêu thích của người ta đó hihihi.