CHƯƠNG 974: XUẤT CHIÊU TRƯỚC.
Âu Dương Phong muốn nói lại thôi, khơi gợi lên trong điện sự hiếu kỳ của tất cả mọi người, đừng nói đoàn người Kim quốc, ngay cả người Toàn Chân giáo cũng muốn biết đến thân phận của người này, chỉ tiếc là Âu Dương Phong nói đến nửa chừng thì thôi…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Âu Dương tiên sinh, không cần nói thì tại hạ cũng đoán ra là ai, yên tâm đi, một trận chiến này ai thắng ai thua vẫn còn chưa định…
Có thể trong một chiêu đã thương Âu Dương Phong, phóng nhãn toàn bộ võ lâm, cho dù là Trương Tam Phong chỉ sợ cũng không có thể làm được, ngoại trừ khả năng võ công của đối phương khắc chế với công phu của Âu Dương Phong.
Cáp Mô Công của Âu Dương Phong vô cùng thần kỳ, bất quá khuyết điểm duy nhất chính là thời gian súc tích dài, do vậy mới bị Nhất Dương xuất chỉ rất ngắn gọn khắc chế, bất quá vi của Nhất Đăng đại sư cùng với Âu Dương Phong bất quá sàn sàn như nhau, cho dù là võ công tương khắc, cũng tuyệt không khả năng có thể một chiêu làm tổn thương Âu Dương Phong, về phần Đại Lý những cao thủ Nhất Dương chỉ khác, tu vi cao nhất là Thiên Long tự, mà đối với những người đó cũng không ai có bản lãnh một chiêu làm tổn thương Âu Dương Phong.
Nếu dùng Nhất Dương mà có tu vi cao hơn Âu Dương Phong, toàn bộ giang hồ đếm tới đếm lui, chỉ có một người, đó chính là Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, người đứng đầu Ngũ Tuyệt …
Nghe được Tống Thanh Thư nói thế, Âu Dương Phong sững sờ, gật đầu:
-Đúng vậy, tu vi của ngươi cũng chưa chắc là thua hắn.
Lão giả áo bào trắng lập tức liền hứng thú, cười nói:
-Vốn tưởng rằng ngươi tuổi còn trẻ chỉ là nói khoác, bất quá nếu như Âu Dương tiên sinh cũng đã nói như vậy, chắc hẳn ngươi võ công không giống bình thường, lão phu cũng muốn mở mang kiến thức một chút, như vậy đi, ngươi là võ lâm hậu bối, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu đánh trước.
Khưu Xử Cơ vội nhắc nhở:
-Tiền bối cẩn thận, hắn võ công rất cao, nhất là dùng chi thuật, Lăng Không Ngự Kiếm, thật sự là quỷ thần khó lường!
Vừa rồi Tống Thanh Thư sử dụng mười thanh kiếm qua lại tự nhiên giữa vòng vây trên trăm đạo sĩ vây kín, lưu lại ấn tượng thật sự là quá sâu...
Lão giả áo bào trắng lơ đễnh, đem hai tay để sau lưng, ngạo nghễ nói:
-Lão phu muốn thử xem sao…
Tống Thanh Thư rất nhanh phân rõ sự thật, nếu như người đã nhường cho hắn xuất chiêu trước, tiện nghi này ngu ngốc sao mà không chiếm lấy.
-Đã là như vậy, tại hạ không khách sáo..
Tống Thanh Thư mỉm cười, bàn tay hướng trên không giơ lên, ba thanh kiếm đang nằm trên đất đột nhiên bay lên giữa không trung, mũi kiếm hướng thẳng đối với lão giả áo bào trắng rung rung, không ngừng phát ra tiếng như long ngâm.
Lão giả áo bào trắng quả nhiên có chút động dung, trên giang hồ danh gia kiếm thuật đếm không hết, nhưng có thể sử dụng cách không ngự kiếm, từ trước cho tới bây giờ mình chưa từng thấy qua.
-Tại hạ cũng không chiếm tiện nghi, hiện có ba thanh kiếm, cứ xem như là tại hạ xuất ra một lần ba chiêu….
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, liền đưa tay nhấn một cái, ba thanh trường kiếm như ba ánh sao băng hướng bay đến lão giả áo bào trắng.
-Tiền bối cẩn thận!
Toàn Chân Ngũ Tử cùng lúc kinh hô, uy thế một chiêu này từ bên ngoài quan sát liền khiến cho bọn họ tim đập nhanh, bọn họ biết rõ ràng nếu là thay đổi vị trí với lão giả áo bào trắng, chỉ sợ dưới sự uy áp cường đại ngay cả động cũng không nhúc nhích được, từ nơi này tiếng ngân của ba thành kiếm truyền lại đã là khí thế khủng bố, nagy cả trong đại điện ba bức tượng Tam Thanh không lồ kia nếu bị đánh trúng chính diện, chỉ sợ cũng phải hóa thành bột mịn …
Đại Khỉ Ti ánh mắt phức tạp, Tống Thanh Thư lộ ra chiêu thức này thực sự quá kinh diễm, nàng thân phận đặc thù, những năm qua gặp vô số cao thủ, bất quá miễn cưỡng có thể cùng Tống Thanh Thư đánh đồng chỉ sợ chỉ có Dương Đính Thiên năm xưa, về sau thì có Trương Vô Kỵ, còn có Sơn trung lão nhân Hoắc Sơn ở tổng đàn Ba Tư mà thôi…
Bồ Sát Thu Thảo thì hôm nay đã hoàn toàn bị Tống Thanh Thư khuất phục, nàng nghĩ thầm may mắn là hảo ca ca của mình không có ở chỗ này, bằng không thì hắn nhìn thấy tràng diện này, lại nghĩ tới những năm qua một mực xưng lấy là đệ nhất cao thủ Kim quốc, lúc này không thể tìm một cái lổ để chui vào sao? Đường Quát Biện người này thành phủ thật đúng là đủ sâu, ít xuất hiện nhiều năm như vậy, cuối cùng không lên tiếng thì thôi, bây giờ bỗng nhiên nổi tiếng.
Tiểu Long Nữ tâm tư thì đơn thuần hơn rất nhiều, nàng đang trọng thương trong người, một đôi mắt đẹp đang là khép hờ, bất quá trận chiến này quan hệ đến ân nhân cứu mạng mình, nên nàng mới giữ vững tinh thần cố nhìn xem cuộc chiến, chỉ khi đem ánh mắt chuyển qua trên thân lão giả áo bào trắng, thì trong lòng nghi hoặc:
"Bóng dáng nhìn rất quen thuộc, ta có lẽ đã gặp ở nơi nào, thế nhưng lại nghĩ không ra."
-Hảo công phu…
Chỉ thấy lão giả áo bào trắng nhàn nhã nói ra, rồi vén tay áo lên, thế nhưng ba thanh trường kiếm khí thế hung mãnh lại dường như bị một lực đạo hút lấy đều rút vào trong tay áo lão.
“ Coong…coong…coong…’’
Ba tiếng tiếng vang truyền đến, chỉ thấy ống tay áo bào trắng của lão giả run run, ngay lập tức ba thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động.
Mọi người nhìn lại hướng phía ba thanh trường kiếm, chỉ thấy, toàn bộ thân kiếm bị xoắn giống như bánh quai chèo đang lẳng lặng yên nằm trên đất..
Đại Khỉ Ti lo lắng quan sát Tống Thanh Thư, đối phương đã dễ dàng tiếp nhận một chiêu này, hắn hôm nay sợ rằng......
Bồ Sát Thu Thảo cũng nhíu mày, nghĩ thầm võ lâm như thế nào lại có nhiều cao thủ như vậy, Đường Quát Biện võ công đã cao, đối phương lại rõ ràng cũng là cao thủ sâu không lường được…
Ngược lại là Tiểu Long Nữ thì yên tĩnh lặng như tờ, trong tâm trí của nàng, sinh tử giờ đã không còn quan trọng..
Tống Thanh Thư thật sự cũng không ngạc nhiên, nếu như đúng như hắn suy đoán không sai, đối phương thật sự là người kia, thì một chiêu này đương nhiên không gây thương tổn gì được lão.
Lão giả áo bào trắng cao giọng nói:
-Tiểu tử ngươi kiếm pháp này có thể được xưng tụng thần thông, chỉ tiếc là hoa xảo quá nhiều.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Đây chẳng qua là đụng phải cao thủ tuyệt đỉnh mà thôi, phóng nhãn toàn bộ giang hồ, một chiêu vừa rồi cũng đủ để ứng phó với đại đa số cao thủ rồi…
Lão giả áo bào trắng trầm ngâm, khẽ vuốt càm:
-Đúng vậy, trong giang hồ người có thể tiếp được một chiêu này của ngươi, đúng là không có nhiều lắm.
Tống Thanh Thư trả lời:
-Ba chiêu đã xong, hiện tại các hạ không cần khách sáo nữa rồi.
Lão giả áo bào trắng mỉm cười:
-Tốt, ngươi vừa rồi xuất ba kiếm, lão phu sẽ trả lại cho ngươi ba chỉ.
Nói xong liền duỗi ngón tay ra cách không điểm chỉ ba cái, lập tức ba tia chỉ lực xé gió vèo vèo, tuôn hướng phóng về phía mặt Tống Thanh Thư, tất cả mọi người đều không nhìn thấy quỹ tích chỉ lực, trong chớp nhoáng cũng đủ để biết lực sát thương của ba tia chỉ lực này nguy hiểm đến biết chừng nào….