CHƯƠNG 973: VÕ LÂM TRUYỀN KỲ…
Vừa rồi lúc giao thủ đối phương triển lộ ra võ công, Âu Dương Phong có thể nói là khắc sâu trong ấn tượng, bởi vì lão đã từng nhận lấy chiêu này năm xưa đó..
"Thế nhưng là hắn rõ ràng đã bị chết..."
Âu Dương Phong kinh nghi bất định nhìn qua đối phương, trong lúc này có chút nghi ngờ.
Tống Thanh Thư thần tình đã ngưng trọng rồi, nhịn không được hỏi:
-Âu Dương tiên sinh, tình huống của tiên sinh bây giờ như thế nào rồi?"
Âu Dương Phong khẽ lắc đầu, cắn răng thật vất vả mới thốt ra mấy chữ:
-Không tốt lắm...
Há lại chỉ có từng đó là không tốt lắm, lão thậm chí có thể cảm giác được chân khí trong cơ thể của mình điên cuồng đảo lộn, nếu không có nhờ những năm qua lão nghịch luyện Cửu Âm Chân Kinh, di chuyển huyệt đạo, chỉ sợ vừa rồi một chỉ của đối phương đã phá hủy mấy chục năm khổ tu của lão.
-Nhất Dương Chỉ..
Âu Dương Phong năm xưa bị Vương Trùng Dương dùng Nhất Dương Chỉ phá vỡ Cáp Mô Công, sau khi khổ luyện nhiều năm mới trở về được bình thường, há lại không nhận thức không môn công phu này xuất ra? Trước mắt người này rõ ràng không phải là Nhất Đăng đại sư, cũng không phải là người Đại Lý Thiên Long Tự, hơn nữa bất kể là Nhất Đăng đại sư, hay là Nhất Dương Chỉ của Khô Vinh thiền sư tại Thiên Long tự, cũng đều không có khả năng chỉ qua một chiêu liền đánh trọng thương lão, như vậy người kia là ai, loại trừ hết những người không có khả năng, đáp án đã hiện ra sinh động rồi.
-Âu Dương tiên sinh tuy rằng trong giang hồ có danh xưng Tây Độc, thế nhưng hành vi xử sự, uổng phí là một đại tông sư, vốn là nhân vật thượng thừa, vì sao lại đắm mình thành tay sai của Kim quốc thát tử vậy?
Lão giả áo bào trắng trầm giọng nói ra.
Âu Dương Phong mặt nóng lên, chân khí trong cơ thể lão đang hỗn loạn, trong lúc này không mở miệng được, Tống Thanh Thư liền hỏi:
-Các hạ rút cuộc là người phương nào, vì sao lại cùng chúng ta đối địch?
Lão giả áo bào trắng hừ lạnh:
-Ta là ai thì không trọng yếu, quan trọng là ... ta bình sinh hận nhất là Kim quốc thát tử.
Tống Thanh Thư hô hấp cứng lại, lập tức oán thầm, đương nhiên hắn không có cách nào khác người giải thích với người ngoài, với lại Tống Thanh Thư cũng không muốn giải thích.
Lão giả áo bào trắng quan sát đánh giá hắn:
-Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là đại quan của Kim quốc.
-Quá khen, tại hạ bất tài, hiện đang là Thượng Thư Lệnh kiêm Nguyên Soái ..
Tống Thanh Thư nghĩ thầm nếu như muốn diễn, thì ta sẽ đùa giỡn bởi vì cũng không thể làm yếu đi khí thế.
Lão giả áo bào trắng khẽ giật mình, cả giận nói:
-Tiểu tử thật sự là nói khoác mà không biết ngượng, ngươi cho rằng lão phu là sơn dã thôn phu, nên dễ lừa gạt như vậy sao?
Lão bình sinh xem Kim quốc là kẻ thù, đương nhiên rõ ràng thể chế quan lieu của Kim quốc. Thượng Thư Lệnh là người đứng đầu triều đình Kim quốc về cục diện chính trị, Nguyên Soái là người đứng đầu quân đội, trước mắt tên tiểu tử này tuy rằng râu ria rậm rạpi, bất quá nhìn ra được chẳng có bao nhiêu tuổi, làm sao có thể đảm nhiệm những chức vị hiểm yếu như thế này, còn nếu như đúng vậy, đây chẳng phải là Hoàng Đế đã mất hết quyền lực?
Tống Thanh Thư nói:
-Các hạ tuy rằng không phải sơn dã thôn phu, bất quá xem ra tin tức không có linh thông.
Lão giả áo bào trắng sững sờ, tiếp theo cười lên ha hả:
-Thật đúng là tìm hoài thì chẳng thấy, bây giờ thì không uổng phí công phu! Lão phu đối kháng Kim quốc cả đời, mặc dù cũng có thành quả, nhưng nói tóm lại thì toàn đại cục vô bổ, không ngờ tới một nửa thân thể đã chôn dưới đất, mà bây giờ lại bắt được một con cá lớn như vậy!
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Chỉ sợ các hạ câu được một con cá mập, tự mình sẽ hõm vào.
Lão giả áo bào trắng hừ một tiếng:
-Lão phu sẽ lĩnh giáo công phu ngươi xem có lợi hại bằng công phu miệng của ngươi hay không?
Tống Thanh Thư lộ, một tay ôm lấy Đại Khỉ Ti,
- Công phu miệng của tại hạ là dùng để đối phó với nữ nhân, còn đối phó với nam nhân, thì công phu miệng của nàng lợi hại hơn.
Trong điện phần lớn là người tu đạo, nghe qua không hiểu được lời ngầm trong lời nói của hắn, tuy vậy Đại Khỉ Ti cũng rất xấu hổ chết rồi, nàng nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Lão giả áo bào trắng nghe cũng không hiểu, ánh mắt dừng lại trên thân Tiểu Long Nữ đang ở trong ngực Tống Thanh Thư, vẻ mặt nghi hoặc:
-Phái Cổ Mộ, truyền nhân như thế nào cũng cùng với Kim nhân thát tử lăn lộn với nhau vậy?
Lão tuy rằng không biết Tiểu Long Nữ, nhưng liếc qua cũng nhận ra đối phương hô hấp pháp môn, đúng là ‘’ Ngọc Nữ Tâm Kinh ‘’ trong lúc nhất thời sắc mặt có chút khó coi.
Năm xưa Lâm Triêu Anh hạng gì phong hoa tuyệt đại, truyền nhân của nàng há lại sẽ cùng Kim nhân kết giao?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Taị hạ cùng với Long cô nương chẳng qua là bèo nước gặp nhau, lúc đến thì nhìn thấy thấy trò đạo sĩ thúi Toàn Chân đồng loạt tấn công nàng, lấy nhiều đánh ít, khi dễ một cô nương yếu ớt, nên mới ra tay cứu nàng.
Lão giả áo bào trắng quan sát Tiểu Long Nữ, rồi gật đầu nói:
-Đúng vậy, cô nương này bị tổn thương là từ võ công của Toàn Chân..
Lão chợt quay đầu lại nhìn Toàn Chân Ngũ Tử:
-Hắn nói có đúng không? Các ngươi cùng nhau tấn công làm đả thương vị cô nương kia?
Toàn Chân Ngũ Tử nhìn nhau, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, Lưu Xử Huyền đáp:
-Bẩm báo tiền bối, lúc đó vì hiểu lầm nên đối với Long cô nương nặng tay, xin Long cô nương thứ lỗi cho.
Lão giả áo bào trắng ngạc nhiên nói:
-Lại nói tiếp, các ngươi cũng là trường bối của cô nương này, đối phó với một cô nương, phải cần đến năm người liên thủ? Lại còn cần đệ tử khác hỗ trợ?
Nghe ra trong giọng nói của lão thì thấy rất là kỳ quái, Lưu Xử Huyền cũng không có suy nghĩ nhiều, đáp:
-Long cô nương kiếm thuật thông thần, nếu đơn đả độc đấu, thì chúng ta không phải là đối thủ.
Đồng thời lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lão giả áo bào trắng thì thào tự nói:
-Tuyền nhân của Lâm Triêu Anh lợi hại như vậy sao?
Trong giọng nói tràn đầy ảo não không cam lòng.
Lời này rơi vào trong tai Toàn Chân Ngũ Tử, bọn họ lập tức cảm thấy đã làm mất đi thể diện của sự phụ mình, lại càng xấu hổ không chịu nổi.
-Ngươi nhận thức tổ sư bà bà của ta sao?
Tiểu Long Nữ mở to ánh mắt, suy yếu hỏi đến.
-Há nào chỉ có là nhận thức…..
Lão giả áo bào trắng thở dài một hơi, rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, dù sao lúc này chuyện chính sự quan trọng hơn, lão quay đầu nhìn qua Tống Thanh Thư, cau mày nói,
-Ngươi không có ý định ôm vị cô nương này, cùng ta giao thủ chứ?
Tống Thanh Thư biết rõ võ công của lão lợi hại, không dám vô lễ, vội đem Tiểu Long Nữ giao trong tay Đại Khỉ Ti, đối với nàng cùng Bồ Sát Thu Thảo nói ra:
-Giúp tại hạ chiếu cố thật tốt giùm…
Lúc hai nàng mang Tiểu Long Nữ đi qua một bên, Tống Thanh Thư mới bắt đầu tập trung tinh thần dò xét Lão giả áo bào trắng, đối phương tuy bình thản đứng ở nơi đó, nhưng dường như cùng trong thiên địa hòa làm một thể, nhìn thấy qua, hắn âm thầm kinh hãi.
Một chốc lát này Âu Dương Phong cũng đã trấn định được chân khí trong cơ thể hỗn loạn nên mở miệng nhắc nhở:
-Ngươi cẩn thận, hắn là...
Nhưng rồi Âu Dương Phong lập tức ngừng lại không nói, lão đột nhiên nhớ ra, nếu nình nói ra danh tính người này, rất có thể lại làm ảnh hưởng đến tinh thần của Tống Thanh Thư, dù sao người này tên tuổi thật sự là quá vang dội, trong giang hồ đã hóa thành truyền thuyết võ lâm…