CHƯƠNG 870: TRỜI ĐƯA ĐẤT ĐẨY ..
-Ách…
Tống Thanh Thư thấy nàng phát hiện thì xấu hổ, phiền muộn:
-Tại vì trước đó tại hạ không biết cô nương là nữ nhân…
-Vậy lúc đã biết, còn không buông ra?
Hoàn Nhan Trọng Tiết hừ một tiếng, bên trên gương mặt ẩn ẩn có thể thấy được một ít ửng hồng.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng thu tay lại, liên tiếp bị một cô nương mỉa mai, trong lòng của hắn cũng khó chịu, nhịn không được thốt ra:
-Hừ…nhỏ như vậy, ai muốn sờ a…
-Ngươi nói cái gì?
Hoàn Nhan Trọng Tiết trong đôi mắt kém chút phun ra lửa.
-Không có gì… tại hạ chỉ nói nam nhân không chấp nữ nhân..
Luận cấp độ thủ đoạn, có thể nói là về phương diện này thì Tống Thanh Thư này tổ sư gia, làm sao bị một nha đầu như Hoàn Nhan Trọng Tiết bức hϊếp được chứ..
Hoàn Nhan Trọng Tiết ăn thua thiệt câm nín, nhìn Tống Thanh Thư bộ dáng vô lại, biết tranh cãi nữa thì mình cũng không có chỗ tốt gì, liền xụ mặt nói ra:
-Nhanh giải khai huyệt đạo cho ta.
Tống Thanh Thư do dự một lúc, thì vẫn giải huyệt cho nàng, nói tốt xấu gì thì đối phương cũng là chất nữ của Ca Bích, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, với lại dựa vào võ công, cũng không sợ nàng làm ra cái gì sóng lớn.
Gặp Tống Thanh Thư chỉ vào không trung cách không, trên người mình huyệt đạo liền giải khai, Hoàn Nhan Trọng Tiết trong lòng khϊếp sợ, bất quá không có biểu hiện ra ngoài, hoạt động một chút cánh tay, rồi nói:
-Tốt, hãy theo giúp ta đi gϊếŧ Hoàn Nhan Lượng.
Tống Thanh Thư nghẹn lời phải cười:
-Tại hạ tại sao lại phải đi cùng với cô nương gϊếŧ Hoàn Nhan Lượng?
-Bởi vì ta biết bí mật của ngươi a.
Hoàn Nhan Trọng Tiết quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp, phải thừa nhận, nàng tuy tuổi cỏn trẻ, cũng đã ẩn hiện mị lực nhϊếp nhân tâm phách rồi.
-Bí mật gì?
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc hỏi.
Hoàn Nhan Trọng Tiết chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh hắn một lúc, thì mới nói:
-Bởi vì ngươi căn bản không phải là cô phụ Đường Quát Biện của ta.
Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái, mặt không đổi sắc đáp:
-Tại hạ nghe qua không hiểu cô nương đang nói cái gì.
Hoàn Nhan Trọng Tiết mỉm cười:
-Lần trước lúc ám sát Hoàn Nhan Lượng thì ngươi dùng hai ngón tay kẹp lấy đoản kiếm của ta, lúc ấy ta liền rất hoài nghi, cô phụ Đường Quát Biện tuy được cho là cung mã thành thạo, nhưng cũng là có bản sự lúc trên lưng ngựa, cô phụ căn bản không có công phu chém gϊếŧ như người trên giang hồ, về sau ta cố ý qua tra qua, quả nhiên không ai nghe nói qua cô phụ Đường Quát Biện biết võ công. Vì lần nữa để xác thực, ta lại đánh lén ngươi, quả nhiên ngươi có võ công thâm bất khả trắc, vậy hãy nói cho ta biết, cô phụ Đường Quát Biện hiện đang ở đâu?
-Tại hạ không phải là Đường Quát Biện thì có thể là ai đây?
Tống Thanh Thư giờ đau đầu, chính mình chủ quan hiển lộ võ công, kết quả đã bị Ca Bích cùng Hoàn Nhan Trọng Tiết khám phá, thật sự là thất sách a.
Hoàn Nhan Trọng Tiết lắc đầu:
-Ta không cần biết ngươi là ai, cũng không muốn biết, ta chỉ cần ngươi giúp ta gϊếŧ chết Hoàn Nhan Lượng, thì ta có thể thay ngươi bảo thủ cái bí mật này.
-Nếu tại hạ không giúp thì sao?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.
-Ngươi cải trang thành Đường Quát Biện, khẳng định là muốn lợi dụng thân phận của Đường Quát Biện để mưu đồ một chuyện đại sự, nếu như đến lúc đó người toàn kinh thành đều biết ngươi là kẻ giả mạo, thử hỏi nếu vậy thì ngươi sẽ làm như thế nào để hoàn thành mục đích chứ?
Hoàn Nhan Trọng Tiết nhếch miệng lên,
-Chuyện khác không nói, chỉ nói đến vị cô cô đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc đi, nàng sau khi biết được chân tướng sự thật thì sẽ có phản ứng như thế nào với ngươi? Còn những nam nhân theo đuổi kia, biết được nữ thần trong suy nghĩ của bọn họ, thế mà lại để cho một nam nhân xa lạ ngủ cùng giường thì sẽ có phản ứng gì? Hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, bây giờ trong kinh thành chí ít cũng có một phần ba nam nhân quý tộc năm xưa đều là người theo đuổi cô cô của ta, chính ngươi hãy cân nhắc một chút hậu quả. . .
Hoàn Nhan Trọng Tiết còn chưa nói xong, thì cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó cả người nàng liền bị đè vào trên vách tường, một bàn tay bóp cổ họng nàng giống vòng sắt, làm cho nàng không thở nổi.
Tống Thanh Thư cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, lạnh giọng nói ra:
-Tại hạ sẽ đem cô nương gϊếŧ đi, chẳng phải thế là xong?
Hoàn Nhan Trọng Tiết qua đi bối rối, bây giờ đã trấn định lại, bình tĩnh nhìn lại hắn:
-Ngươi cho rằng ta một mình tới gặp ngươi, mà không có chuẩn bị trước gì sao?
-Cô nương có ý tứ gì?
Tống Thanh Thư sững sờ.
-Ta biết rất rõ ràng lần này tới gặp ngươi là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm , làm sao mà ta không có chuẩn bị trước chứ?"
Hoàn Nhan Trọng Tiết khóe môi trào phúng,
-Ta đã an bài trước đó, một khi ta không có đúng hạn trở về, thì tin tức ngươi giả mạo Đường Quát Biện liền sẽ truyền khắp kinh thành cho mọi người đều biết.
-Cô nương chỉ là một nha đầu, thì có khả năng bao lớn, tại hạ gϊếŧ cô nương rồi đi tìm kiếm người liên hệ của cô nương, sau đó lại gϊếŧ hắn thì đâu còn có chuyện gì?
Tống Thanh Thư bất vi sở động nói.
-Ngươi biết người liên hệ là ai mà đi tìm để gϊếŧ?
Hoàn Nhan Trọng Tiết niên kỷ tuy trẻ, lại không chút nào bị hắn hù dọa,
-Thực ra nếu như ta có cho ngươi biết, thì ngươi cũng tìm không thấy hắn đâu.
-Ồ? Tại hạ đây không tin..
Tống Thanh Thư cố ý nói khích.
-Ngươi không cần cố ý khích ta, ta dám nói cho ngươi biết thì đã không sợ ngươi tìm tới hắn,
Trọng Tiết hừ một tiếng,
-Cách ba ngày mỗi lần, ta sẽ tới trên đường tìm một người bán kẹo hồ lô, nếu hắn nhìn thấy ta, thì sẽ biết không có việc gì, thì bí mật của ngươi cũng sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, nhưng toàn kinh thành có nhiều người bán kẹo hồ lô như vậy, ngươi có tìm cũng không biết là người nào.
Tống Thanh Thư nhướng mày, đột nhiên thấy được bên trong sơ hở:
-Hừ, cô nương đang rõ ràng là đánh lừa tại hạ, cô nương là một tiểu thư quý tộc, sao có thể thường xuyên xuất đầu lộ diện bên ngoài như thế, mà vạn nhất nếu như ngày đó cô nương có chuyện, ví như phải vào trong cung triệu kiến, lúc đó cô nương cũng không có cách nào đi gặp người bán kẹo hồ lô kia, thì cô nương sẽ làm thế nào?
Nào ngờ Hoàn Nhan Trọng Tiết không có chút nào bối rối, bình tĩnh đáp:
-Ta cùng người kia có ước hẹn trước, nếu như ta đột nhiên có việc không gặp được, thì sẽ phái người khác đến, khi đó chỉ cần cùng hắn đối đầu ám hiệu, thì liền biết được..
-Các người ước định ám hiệu là cái gì?
Tống Thanh Thư trên tay lại nhấn thêm một chút lực.
Trên khuôn mặt Hoàn Nhan Trọng Tiết liền đỏ bừng lên vì bị nghẹn khó thở:
-Ám hiệu hỏi là "” Kẹo hồ lô bán thế nào đây “, hắn sẽ trả lời “ Ba lượng hoàng kim, ba lượng bạch ngân một chuỗi kẹo hồ lô “, đáp lời “ Rẻ như vậy, ta trả năm lượng hoàng kim, năm lượng bạch ngân “, lúc đó đối phương sẽ biết ta bình yên vô sự.
Tống Thanh Thư lông mày cau chặt, làm sao giống như ám hiệu của Thiên Địa Hội vậy? Thả nàng ra, Tống Thanh Thư trầm giọng nói:
-Hừ… cô nương làm sao có thể lại đem ám hiệu nói cho tại hạ biết chứ?
-Ta đương nhiên là đang lừa ngươi…..
Hoàn Nhan Trọng Tiết giữ lấy cổ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,
-Cái gì mà là kẹo hồ lô, cả ám hiệu cũng đều là giả, ta không ngu ngốc đến mức phải nói thật cho ngươi biết, chỉ là muốn để cho ngươi minh bạch, đừng nhìn ta tuổi còn trẻ, những kinh nghiệm giang hồ này thì hiểu được cũng không ít, ta đã chuẩn bị không có sơ hở nào rồi..
-Được a, cô nương thắng…
Tống Thanh Thư lạnh nhạt nói, mặc dù hắn vẫn hoài nghi Hoàn Nhan Trọng Tiết nói có thật hay là không, thế nhưng hắn cũng không thể mặc kệ để cho mình bị nguy hiểm.
-Cô nương tại sao lại muốn gϊếŧ Hoàn Nhan Lượng?
Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi.
-Ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần giúp ta gϊếŧ hắn là được rồi..
Hoàn Nhan Trọng Tiết vừa nói, vừa cởi ra bộ áo đen ném qua bên cạnh, lộ ra một thân váy ngắn xanh nhạt sắc, sau lôi kéo Tống Thanh Thư hướng ngoài ngõ nhỏ đi ra ngoài.
Tay nàng mềm mại lành lạnh, Tống Thanh Thư ngẩn người hỏi:
-Đi đâu vậy?
-Thanh Phong Lâu, Hoàn Nhan Lượng hôm nay uống rượu ở đó, lực lượng hộ vệ bên người so bình thường thì có ít hơn.
Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng không quay đầu lại đáp.
-Hôm nay liền động thủ?
Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, vốn là tạm thời đáp ứng nàng, trước ổn định rồi lại nói, nào ngờ nói động thủ liền động thủ. Chuyện Hoàn Nhan Lượng chết sống hắn cũng không quan tâm, thế nhưng điều hắn quan tâm đến Hoàn Nhan Lượng là sau khi chết đi thì quyền lực thượng tầng của Kim Quốc sẽ phân chia ra như thế nào, hắn thật vất vả mới có cơ hội để tham gia cao tầng Kim Quốc, hắn cần có thời gian để bố trí cục diện, nếu bây giờ Hoàn Nhan Lượng chết đi, thì rất khó để mà có cơ hội tốt như thế này
Tống Thanh Thư đang do dự có nên dùng Di Hồn đại pháp để khống chế Hoàn Nhan Trọng Tiết lại, truy tìm người liên hệ tin tức với nàng, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lại, phía trước ngõ nhỏ một đám người tướng mạo bưu hãn đang chặn lại ở nơi đó.
-Có phải là Trọng Tiết tiểu thư?
Người dẫn đám kia hỏi.
Hoàn Nhan Trọng Tiết khẽ nhíu mày:
-Các ngươi là…..?
-Chủ nhân nhà ta xin mời!
Người cầm đầu đáp.
-Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Hoàn Nhan Trọng Tiết lui về sau một bước.
-Trọng Tiết tiểu thư cứ đến liền biết.
Người cầm đầu lạnh lùng đáp.
-Bản tiểu thư đối với bọn giấu đầu lộ đuôi không hứng thú.
Trọng Tiết liền kéo Tống Thanh Thư quay lại, liền truyền đến tiếng động, đã có mấy người phóng đến đem đường lui của hai người ngăn chặn.
-Các ngươi đây là có ý gì?
Trọng Tiết sắc mặt biến đổi.
-Chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, xin tiểu thư đừng để cho chúng ta khó xử.
Người cầm đầu thần thái tuy cung kính, thế nhưng cảm giác trên thân hắn không có chút nào vị nể.
-Xem ra bên cạnh cô nương có ong bướm đu bám không ít đấy.
Tống Thanh Thư đang ước gì có người tới quấy rối, lúc này ở một bên mỉm cười trên khoái trá.
Trọng Tiết lắc đầu, hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói ra:
-Những người này đều là cao thủ, không giống những công tử bột trong kinh thành sai sử người đến động, xem ra lần này là kẻ đến là không lương thiện, đám người này liền giao cho ngươi rồi.
Tống Thanh Thư giật mình:
-Chính cô nương tại sao không xuất thủ?
Trọng Tiết võ công tuy nhiên ở trước mặt hắn không đáng chú ý, thế nhưng phóng tới trên giang hồ cũng được cho là nhất lưu cao thủ, đối phó với đám thuộc hạ này vẫn là dư sức.
Trọng Tiết giải thích rõ nói:
-Chuyện ta có võ công trong kinh thành không có người biết, ta lại không biết phía sau bọn chúng là ai, vạn nhất lộ ra võ công rồi truyền đến trong tai Hoàn Nhan Lượng, hắn có thể liên hệ nhớ đến sự kiện mấy lần trước hành thích mà tra ra ta, ta không thể mạo hiểm như vậy.
Tống Thanh Thư buồn bực:
-Đường Quát Biện cũng vậy, hắn không biết võ công mọi người đều biết, tại hạ mới vừa triển lộ võ công ra một lần, liền bị cô nương nắm được cán, nào dám động đến lần thứ hai?
-Ta không xuất thủ, ngươi cũng không xuất thủ, vậy chúng ta liền mặc cho bọn họ bắt đi à?
Hoàn Nhan Trọng Tiết đôi mắt trợn trừng lên, lộ vẻ khó tin.
-Bị bắt thì bị bắt chứ sao bây giờ?
Tống Thanh Thư nghĩ rất thấu triệt, nếu như xuất thủ giải quyết những người này, lập tức liền sẽ bị Hoàn Nhan Trọng Tiết kéo đi ám sát Hoàn Nhan Lượng, hắn đang lo nghĩ đến việc này, vì thế chỉ có ngu ngốc mà lúc này xuất thủ.
-Ngươi…..
Trọng Tiết kém chút bị tức chết, nàng bình thường nếu gặp phải chuyện phiền phức, nam nhân bên người ai cũng muốn chứng tỏ hứng thú bừng bừng để làm anh hùng cứu mỹ nhân, vì các nam nhân đó sợ bị nàng xem nhẹ, nào ngờ ngày hôm nay đụng phải gã nam nhân này, rõ ràng võ công cao cường, lại cứ cố ý giả dạng làm một bộ không biết gì cả