Triệu Mẫn đem bọn nha hoàn đuổi ra ngoài, lấy ra một tờ giấy trắng viết xuống tên ba người Ca Bích công chúa, Đào Hoa phu nhân, Hoàn Nhan Trọng Tiết, Đào Hoa phu nhân là bị nàng gạch tên đầu tiên, bởi vì dựa vào phân tích trước đó, Tống Thanh Thư rõ ràng cùng Thường Thắng Vương không phải cùng chung một nhóm, mà Đào Hoa phu nhân là Vương phi của Thường Thắng vương, đương nhiên là bài trừ đầu tiên.
Do dự một hồi nàng lại gạch tên Ca Bích, những năm qua Ca Bích công chúa cùng phò mã Đường Quát Biện tình cảm nồng ấm, Tống Thanh Thư hẳn là rất khó chen chân vào được.
Nhìn qua trên giấy cái cuối cùng tên, Triệu Mẫn lâm vào trầm tư, rất lâu qua đi, nhìn qua bên ngoài kêu lên:
-Gọi Huyền Minh Nhị Lão tới đây.
-Hồi bẩm quận chúa, Huyền Minh Nhị Lão đang dưỡng thương, lúc này gọi bọn họ, có cần hay không?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm thuộc hạ.
Triệu Mẫn lúc này mới nhớ tới trước đó tại Hoán Y Viện hai người bọn họ đã bị thụ thương, liền bĩu môi, âm thầm nói thầm: "Hai lão phế vật."
Do dự một chút, Triệu Mẫn nói với ra bên ngoài phân phó nói:
-Ngươi đi chọn mấy tên võ công cao cường, đem tôn nữ Hoàn Nhan Trọng Tiết của thái sư bắt trói mang đến đây, phải bí mật tiến hành.
-Bẩm vâng, quận chúa!
Nghe ngoài cửa dần dần tiếng bước chân đi xa, Triệu Mẫn khóe môi nhếch lên, Tống Thanh Thư nếu quả thật cùng Hoàn Nhan Trọng Tiết có quan hệ, như vậy nếu hắn biết Hoàn Nhan Trọng Tiết bị bắt cóc, chắc chắn là sẽ nghĩ đến biện pháp cứu nàng, lúc đó hắn sẽ phải hiện hình…
Nghĩ đi nghĩ lại Triệu Mẫn đột nhiên sầm mặt lại, họ Tống hỗn đản kia, lúc nào hỏi tam thì đáp tứ, cũng không thấy Chu Chỉ Nhược quản hắn một chút nào, th lẽ nào lại là như vậy chứ!
……………………………………………………………………………..
"Hắt xì " Tống Thanh Thư đang cùng Ca Bích nói chuyện phiếm, đột nhiên bị nhảy mũi, nhịn không được xoa xoa cái mũi.
- Có phải thúc thúc đã bị nhiễm phong hàn, để ta bảo hạ nhân nấu cho thúc thúc một bát canh gừng.
Ca Bích vội nói.
-Không cần, thân thể đệ rất tốt mà, tẩu tẩu cũng biết mà….
Tống Thanh Thư đem tay vỗ ngực mình, rồi cầm bàn tay nàng dí vào hạ thể của hắn xoa xoa, rất nhanh cây côn ŧɦịŧ của hắn dựng đứng lên..
-Thối …hỗn đản..
Ca Bích xì một cái, đỏ mặt rụt tay lại rồi liền quay về nội đường, chỉ để lại Tống Thanh Thư một mình đần độn.
Tống Thanh Thư thầm hô mình oan uổng, đột nhiên một người hầu chạy tới:
-Có một người gửi đến đại nhân một phong thư.
-Phong thư? Người nào đưa đến?
Tống Thanh Thư nghi ngờ nhận lấy, phía trên phong thư chỉ có mấy chữ: “ Đường Quát Biện thân khải. “
-Bẩm ..không biết, tiểu nhân không rõ.
-Thôi được… ngươi lui ra đi.
Tống Thanh Thư quan sát phong thư, nhìn qua thì thấy bình thường không có gì khác thường, hắn liền mở ra phong thư nhìn, bên trong có mấy chữ nhắn lại: “ Mau tới Thanh Phong Lâu. ..”
Thanh Phong Lâu là một tửu lâu nổi danh trong kinh thành, Tống Thanh Thư do dự một chút, đem trọn phong thư lật qua lật lại nhìn mấy lần, nhìn không ra bất kỳ manh mối gì, liền quyết định đi đến nơi đó một chuyến, hắn rất ngạc nhiên đến tột cùng là ai đưa tin, với lại hắn tài cao gan lớn, nên cũng không sợ bị mai phục.
Dặn dò người hầu vài câu, Tống Thanh Thư liền vội vàng đi ra ngoài, nét chữ phong thư này hắn chưa từng thấy qua, hẳn không phải là người mà hắn nhận biết, từ bút họa nhìn tới, nét chữ có vẻ xinh xắn, rất có thể là từ do nữ nhân thủ bút, bất quá Tống Thanh Thư cũng không xác định rõ, dù sao hắn đối với bút pháp hoàn toàn là người bên ngoài không biết gì…
Tống Thanh Thư một đường vừa đi vừa trầm tư, bất tri bất giác đi ngang qua một ngỏ nhỏ vắng vẻ, ngỏ nhỏ này là từ phủ Đường Quát nếu đến Thanh Phong Lâu là khu vực phải đi qua, bất quá từ trước đến nay cái ngỏ nhỏ này không có người, nên lộ ra u tịch phá lệ.
Đột nhiên trong lòng hơi động, Tống Thanh Thư vội vàng hướng bên cạnh xẹt qua, một đạo hàn quang liền đã phóng tới chỗ hắn vừa đứng, đối phương hiển nhiên đối với phản ứng của hắn sớm có sở liệu, thấy hắn tránh thoát nhất kích, không chần chờ chút nào, đoản kiếm trong tay thuận thế vạch theo một đường, lại như giòi bám trong xương đuổi tới.
Tống Thanh Thư lúc này cũng thấy rõ người công kích, quần áo toàn thân đều là một màu đen bịt kín, bất quá không để cho hắn suy nghĩ nhiều, kiếm của hắc y kia đã không ngừng công tới.
Với nhãn quang của Tống Thanh Thư nhìn ra, hắc y này kiếm pháp có không ít sơ hở, bất quá lúc hắn thi triển thì có một nhuệ khí cuồn cuộn sắc bén, nếu cao thủ bình thường bị hắn công kích bão tố như thế này, không chết thì cũng phải bị lột một lớp da.
Tống Thanh Thư liên tiếp né tránh ba bước, thì nhìn thấy một sơ hở, hắn liền dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm đối phương, lúc này hắc y kinh hãi, nắm kiếm xoay lật với ý đồ cắt gọt hai ngón tay của hắn, thì hai ngón tay thuận thế lướt theo thân kiếm trượt xuống đến cán kiếm, hổ khẩu của hắc y nhân kia bị chấn động, không cầm nổi thanh đoản kiếm trong tay, Tống Thanh Thư thừa cơ lấn tới nhập đến cùi chõ hướng trước ngực hắc y nhân đánh tới, hắc y nhân này vừa rồi ra tay đều là sát chiêu, Tống Thanh Thư đương nhiên cũng sẽ không khách sáo với hắn, cú đánh chỏ này nếu va chạm trúng, xương ngực của hắc y nhân nói ít cũng phải gãy một nửa, nếu không vì cân nhắc lưu lại mạng sống để tra hỏi, thì có thể đoạt lấy tánh mạng của đối phương.
-Ai ui…
Một tiếng kêu thanh thúy non mềm đau đớn vang lên, Tống Thanh Thư cũng phát hiện được từ nơi bên trên cùi chõ của mình truyền đến một loại mềm mại xúc cảm, liền nhướng mày, trong giây khắc điện quang hỏa thạch thay vì va chạm thẳng đến thì điểm nhẹ, chỉ phong bế yếu huyệt trên người đối phương, sau đó đem thanh đoạn kiếm đang kẹp lấy, dùng cùi chỏ làm điểm tựa trên ngực, kê lưỡi kiếm nằm ngang ở trên cổ hắn.
-Ngươi là ai?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi, vì biết đối phương là nữ nhân, hắn không nỡ nặng tay, tuy nhiên trước đó không lâu thì nữ nhân này một mực muốn lấy mạng hắn, nhưng tính cách của hắn trời sinh thương hương tiếc ngọc rất khó chuyển biến.
Nào ngờ hắc y nhân kia quay đầu đi, làm như không có nghe được lời hắn nói.
Tống Thanh Thư cũng không khách sáo với nàng, một tay giật xuống tấm mạng che mặt, trước mắt liền lộ ra một khuôn mặt tuyệt thế dung quang:
-Tại sao lại là …cô nương?
Nữ nhân này chính là Hoàn Nhan Trọng Tiết trước đó cùng với hắn từng có vài lần duyên phận.
-Tại sao không thể là ta…
Hoàn Nhan Trọng Tiết tức giận hừ một tiếng.
Tống Thanh Thư nhất thời hiểu ra:
-Khó trách trước đó tại hạ cảm thấy ánh mắt của cơ nương nhìn qua có chút quen thuộc, thì ra cô nương chính là thích khách ám sát Hoàn Nhan Lượng…
-Ngươi còn nói..
Nghe hắn nhắc lại chuyện này, Hoàn Nhan Trọng Tiết giận không chỗ phát tiết,
-Nếu không phải là vì ngươi ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện của ta, thì ta đã sớm gϊếŧ chết Hoàn Nhan Lượng rồi…
-Cô nương cùng Hoàn Nhan Lượng có thù sao?
Tống Thanh Thư nghi ngờ hỏi, đối phương nếu quả thật có mối thù với Hoàn Nhan Lượng, mình thật đúng là không thể động tay, địch nhân cua3a địch nhân, rất có thể làm bằng hữu của mình.
-Ai cần ngươi quản đến chứ?
Hoàn Nhan Trọng Tiết chu miệng nói..
Tống Thanh Thư bực mình nói:
-Cô nương võ công mặc dù không tệ, thế nhưng bên người của Hoàn Nhan Lượng cao thủ đông đảo, may mắn hai lần đó là gặp được tại hạ, nếu không thì cô nương sớm đã bị bắt sống rồi, còn ở chỗ này mà lớn tiếng? Còn có, lúc này cũng không hiểu được tình cảnh của mình, ngươi hiện tại là tù nhân của tại hạ, cho nên hãy nói chuyện khách sáo một chút.
-Tù nhân cái gì mà là tù nhân,
Hoàn Nhan Trọng Tiết thản nhiên nói,
-Mau nhanh giải khai huyệt đạo cho ta.
Tống Thanh Thư nhịn không được cười lên:
-Cô nương nói giải huyệt thì tại hạ liền giải tsao? Dựa vào cái gì?
-Dựa vào ngươi là trượng phu của Ca Bích cô cô ta, trên thế gian này có cô phụ nào mà khinh bạc chất nữ như vậy chứ?
Ánh mắt Hoàn Nhan Trọng Tiết rơi xuống cái cùi chỏ của Tống Thanh Thư vẫn để tại trên bầu vú của nàng, thậm chí mỗi lần hắn nói chuyện thì nàng còn có cám giác là cùi chỏ của hắn động đậy ma sát tại trên trước ngực của nàng..