CHƯƠNG 823: HÀNH VI PHÓNG TÚNG.
Tống Thanh Thư ở một bên nghe được thì rùng mình, lời này làm sao nghe có cảm giác giống như dụ dỗ các tiểu cô nương ngây thơ chưa biết gì, bất quá có Hoàng hậu Bùi Mạn đã ra mặt làm kẻ ác, hắn cũng vui vẻ mà tiếp nhận.
-Muốn. . . tỷ. . . tỷ phu.
Hai nàng thanh âm nhỏ xíu, bất quá có một người bên cạnh gần như vậy, như thế nào cũng nghe đến.
-Hắn không phải là tỷ phu các ngươi.
Hoàng Sam nữ tử lấy tay ôm trán, biểu lộ một bộ muốn ngất đi, hai muội muội này nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào đây, đến tột cùng là các nàng thiên chân vô tà hay là ngốc nghếch vụng về?
-Không được! Các nàng vẫn còn là hoàn bích chi thân.
Hai muội muội này tuy là tự nguyện, nhưng nàng làm tỷ tỷ đến để bảo vệ các muội muội, làm sao có thể để cho cái loại chuyện này phát sinh.
Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, Hoàng hậu Bùi Mạn lại cười lạnh:
-Ngươi muốn cứu những tỷ muội kia trong Hoán Y Viện, lại không muốn hi sinh cái gì, trên đời nào có chuyện tốt song toàn như vậy chứ? Nếu không nhờ có cơ duyên xảo hợp, các ngươi cho dù muốn hi sinh cũng không có cơ hội này, hiện tại có được tiện nghi còn khoe mẽ sao?
Hoàng Sam nữ tử nghẹn lời, biết Hoàng hậu Bùi Mạn nói có đạo lý, thế nhưng không biết là vì cái gì mà nàng cảm giác thấy chuyện này là lạ:
- Dùng của Ngụy Vương cũng . . như dùng của họ Tống kia, cái này có gì khác biệt đâu mà…
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Đừng có nhắc đến tên của tại hạ, từ đầu tới đuôi tại hạ đều là người bị hại, bây giờ các người có cầu tại hạ thì chưa chắc gì tại hạ đã nguyện ý đây này.
Hoàng hậu Bùi Mạn chỉ vào hai người Triệu Hô Nhi:
-Đây chính là do hai muội muội của người chính mình đưa ra yêu cầu, ngươi vì sao không hỏi xem ý kiến của các nàng?
Hoàng Sam nữ tử quay đầu nhìn về phía hai muội muội, có chút giận nói:
-Các ngươi đều là nữ nhân, sao có thể đưa ra cái loại ….loại yêu cầu này chứ?
-Tỷ tỷ, chúng ta không muốn để cho thân thể dính vào mấy thứ bẩn thỉu của Ngụy vương, vừa nghĩ tới đã cảm thấy có chút buồn nôn, bất định về sau cả một đời đều sẽ bị ác mộng.
Triệu Viên Viên biện hộ nói.
-Chứ cái đồ vật của họ Tông kia thì các ngươi không buồn nôn?
Hoàng Sam nữ tử cảm thấy mình hoàn toàn không cách nào lý giải được ý nghĩ của hai muội muội mình.
-Tỷ phu và Ngụy vương thì không giống nhau.
Triệu Hô Nhi cũng bĩu môi lẩm bẩm.
-Có cái gì không giống nhau?
Hoàng Sam nữ tử cả giận nói.
-Này…người làm tỷ tỷ mà sao lại dốt nát thế chứ?
Hoàng hậu Bùi Mạn nhịn không được nói,
-Ngươi nhìn không ra hai muội muội của ngươi đối với Tống công tử thì trái tim đã lựa chọn rồi sao? Các nàng đương nhiên sẽ không ghét bỏ cái đồ vật của ý trung nhân mình rồi.
-Nào có….
Hai nàng thẹn thùng không thôi, cùng kêu lên hừ một tiếng.
-Chuyện này làm sao có thể chứ, các nàng mới thấy mặt hắn một lần mà thôi, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy thì trái tim đã lựa chọn hắn?
Hoàng Sam nữ tử ngơ ngác nói.
-Cái chuyện ưa thích này chính là bất chợt tới như vậy, huống chi. . .
Hoàng hậu Bùi Mạn cố ý nhìn Tống Thanh Thư liếc qua, yêu kiều cười nói,
- Trong khi Tống công tử anh tuấn tiêu sái, bản lĩnh lại cao cường, còn là đại anh hùng tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, đừng nói là hai muội muội của ngươi chưa từng trãi, chính ngay ta cũng rất vừa ý hắn đấy.
-Vô sỉ, không biết xấu hổ.
Hoàng Sam nữ tử nhịn không được bỉu môi nói.
-Đây cũng chính là nữ nhân thảo nguyên của chúng ta khác biệt với nữ nhân người Hán, đối với chúng ta thi ưa thích liền là ưa thích, không thích thì là không thích, nào có nhiều vong vo cong cong thẳng thẳng như người Hán vậy…
Hoàng hậu Bùi Mạn ánh mắt rơi xuống trên giường trên thân hai nàng,
-Các muội muội của ngươi mặc dù là người Hán, thế nhưng là từ Kim quốc của chúng ta lớn lên, về cái phương diện này thì đã thấm nhuần cùng nữ nhân thảo nguyên chúng ta không sai biệt lắm.
Gặp Hoàng Sam nữ tử còn đang do dự, Hoàng hậu Bùi Mạn sau cùng them một mồi lửa:
-Thực ra thì nói câu không dễ nghe, Tống công tử cũng đem hai vị công chúa này nhìn cũng nhìn, sờ thì cũng đã sờ, chẳng lẽ các nàng sau này còn có thể gả cho người khác được sao a?
-Uy uy ….lần này nói hơi quá, lúc ấy ta chẳng qua là vì giấu diếm để qua mắt nương nương, nào biết được vận mệnh lại thần kỳ như vậy, hiện tại chúng ta lại ở cùng một đầu trên chiến tuyến a.
Thấy Hoàng hậu Bùi Mạn đem hỏa dược dẫn đạo trên người mình, Tống Thanh Thư có chút không vui.
-Thế nào, công tử làm chuyện xấu rồi không chịu phụ trách hay sao?
Hoàng Sam nữ tử liễu mi dựng thẳng..
-Tại hạ làm cái chuyện gì xấu chứ?
Tống Thanh Thư phiền muộn,
-Phụ trách thì phụ trách, chỉ là hai công chúa mà thôi, bản đại gia cũng có thể nuôi được.
Tống Thanh Thư nói dứt khoát..
-Nghĩ hay thật, Hồ Nhi cùng Viện Viện xinh đẹp như vậy, lại là đường đường công chúa Đại Tống, công tử muốn thì liền muốn?
Không biết sao, trong lòng Hoàng Sam nữ tử lại có một trận khó chịu.
-Cái gì Đại Tống công chúa chứ, bây giờ bất quá chỉ là hai nữ nô nhu nhược mà thôi, nếu không phải trước đó Tống công tử là người quân tử, thì hai muội muội của người đã sớm đã là thành thiếu phụ rồi,
Hoàng hậu Bùi Mạn đúng lúc cười lạnh nói tiếp,
-Vị cô nương này làm mọi thứ cản trở, không phải là ăn dấm chua?
Hoàng Sam nữ tử trong lòng nhảy một cái:
-Ta ăn dấm chua cái gì?
-Hừ..có người trong lòng âm thầm hâm mộ ưa thích Tống công tử, nào ngờ muội muội của mình lại nhanh chân đến trước, cho dù không có cùng muội muội trắng trợn đoạt lại, chỉ đành có thể âm thầm phá hư chuyện tốt muội muội cùng Tống công tử.
Hoàng hậu Bùi Mạn tuy đang cười, nhưng câu nói thì tru tâm, làm cho Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đại biến.
-Các ngươi thật đã suy nghĩ rõ ràng chưa?
Hoàng Sam nữ tử cắn môi nhìn lấy hai muội muội.
Triệu Hô Nhi cùng Triệu Viên Viên liếc nhau, khuôn mặt ửng đỏ, người nào cũng không chịu lên tiếng, Hoàng Sam nữ tử nhìn qua thì trong long đã rõ ràng hơn phân nửa:
-Ta cũng chẳn quản đến các ngươi nữa, các ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi.
Vừa dứt lời, mặt hàn sương rời đi.
-Tỷ tỷ… tỷ tỷ!
Hai nàng đưa tay muốn kéo Hoàng Sam nữ tử lại, nhưng nàng bước đi quá mau, nên không có giữ lại kịp, dẫn đến trên thân cái chăn lại tuột xuống một đoạn, dọa đến vội vàng một lần nữa lùi về bên trong cái chăn.
-Nàng làm sao nổi giận như vậy?
Nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử tay áo tung bay, rất nhanh liền biến mất ở ngoài cửa sổ, Tống Thanh Thư mắt trợn tròn.
-Công tử tuy mưu trí vô song, thế nhưng đối với lòng dạ nữ nhân thì lại là không hiểu nhiều..
Hoàng hậu Bùi Mạn cười cười, cũng không có giải thích, tiếp lấy nói,
- Thời gian không còn nhiều, mau thi hành théo kế hoạch đi, ta bố trí Ngụy Vương một chút, hai ngươi làm theo giúp Tống công tử lấy cái đồ vật đó ra.
-Cái đồ vật này là chúng ta phải lấy ra a?
Triệu Hô Nhi mắt trợn tròn,
-Vừa rồi tỷ phu không phải chỉ là tùy tiện điểm Ngụy Vương một cái thì liền có được rồi, thì bây giờ tỷ phu tự mình điểm lấy không được sao?
Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại:
-Một chiêu điểm kia quá hung hiểm, làm thương tổn tới bên dưới hạ thể, ta không có ngu ngốc tự điểm lấy chính mình.
-Vậy chúng ta nên làm như thế nào?
Triệu Viên Viên mờ mịt hỏi.
Tống Thanh Thư nếu có giải thích cũng không biết giải thích như thế nào cho phải, cái này là chuyện gì a, mình dụ hoặc nữ nhân từ trước đến giờ thật đúng là không có biệt khuất qua như thế này..Ai…phiền toái quá như vậy.
Hoàng hậu Bùi Mạn t đoán được tâm hắn nghĩ, liền tiến đến bên tai hai nàng:
-Các ngươi lát nữa sẽ làm như thế này. . .thế này….
-Hả?
Hai nàng cùng nhau gương mặt đỏ bừng, trong ánh mắt tựa hồ có chi ý lùi bước.
-Các ngươi suy nghĩ một chút, dạng này là vì cứu những tỷ muội đang gặp nạn chịu khổ của các ngươi, thế thì phải chịu hi sinh một chút, trong long cứ nghĩ như vậy hẳn là liền sẽ dễ chịu hơn,
Hoàng hậu Bùi Mạn lại bổ sung thêm một câu,
-Huống chi các ngươi vẫn muốn là làm với nam nhân mình ưa thích, thì có cái gì không mà phải xấu hổ chứ?"
Chú ý tới ánh mắt hai nàng dần dần trở nên kiên định, trên mặt một lần nữa bao phủ một tầng quang mang chuẩn bị hi sinh thánh khiết, Tống Thanh Thư âm thầm tắc lưỡi, Hoàng hậu Bùi Mạn này có năng lực dụ hoặc thật là tăng mạnh.
Lúc này Tống Thanh Thư liền lên tiếng.
-Tốt.. được rồi, tranh thủ thời gian đi, ta cũng chịu hi sinh thân mình đây này chứ có khác gì đâu.
Bây giờ không còn sớm sủa, nếu trì hoãn lâu chỉ sợ trời sẽ sáng, thì tất cả đều sẽ uổng phí, chuyện cho tới bây giờ Tống Thanh Thư cũng không hề bảo thủ, trực tiếp hướng đến bên giường phượng đi tới.
…………………………………………………………………………………….
Sắp xếp xong, Tống Thanh Thư giờ cũng không để cho các nàng dây dưa khiến cho kéo dài thời gian, đã bắt lấy bàn tay nhỏ bé của các nàng, bắt các nàng sờ soạng trên cây côn ŧɦịŧ, dưới bốn bàn tay vuốt ve, cây côn ŧɦịŧ đã dần dần trướng đại biến ngạnh, hai nàng tuy đã từng nghe qua cái đồ vật của nam nhân sẽ thành lớn, nhưng lại không nghĩ rằng tràng diện sẽ là lại to lớn đồ sộ như thế, tình hình này làm cho hai nàng mở to một đôi mắt hạnh, trợn mắt há hốc mồm.
Tống Thanh Thư cũng cố tình để cho các nàng cảm thụ cái kia cứng rắn và chiều dài kiên quyết, rồi để cho hai nàng dùng tay nắm lấy khuấy động, lập tức hai khuôn mặt hồng thấu không dám nhìn tới, Tống Thanh Thư thấy thế liền đem đầu của hai nàng quay tới, để hai nàng nhìn xem hết thảy biến hóa.
Hồ Nhi, Triệu Viện Viện chưa từng có làm qua cái loại chuyện này, cho nên kỹ năng không lưu loát, khiến cho Tống Thanh Thư chẳng những rất khó có kɦoáı ƈảʍ, mà cây côn ŧɦịŧ kia khó hưng phấn phát ra du͙ƈ vọиɠ, thì lại càng làm cho hắn khó có thể chịu được, vì vậy liền tự mình làm mẫu cho hai người các nàng xem.
Tống Thanh Thư dùng hai tay trao đổi lấy khuấy động, còn nhìn xem hai tỷ muội nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để gia tăng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ. Một lát sau, lúcT ống Thanh Thư cảm giác được hưng phấn, vội gọi hai người bọn họ cùng mở ra bàn tay, sau đó đem đem chất lỏng ri rỉ ra quẹt tới trên lòng bàn tay của các nàng, hai nàng lập tức sợ tới mức lắp bắp kinh hãi, vẩy ra chất lỏng dinh dính, các nàng tò mò đưa cái chất lỏng đó để sát vào trên mũi ngửi lấy, cau mày nói:
-Chẳng tốt gì cả, giống như mùi cá tanh! Cảm giác thật buồn nôn!
Không biết nói gì thêm, Tống Thanh Thư trơ mặt lại đưa cây côn ŧɦịŧ đến trên miệng Triệu Viện Viện, để cho nàng liếm lấy chất lỏng rỉ ra từ qui đầu, hắn chỉ cho nàng như thế nào vuốt ve thì mình mới có thể ra được cái đồ vật kia, cùng với như thế nào dùng đầu lưỡi miệng môi bú ɭϊếʍ.
Triệu Viện Viện học được rất chân thành, bắt đầu dùng miệng nhỏ của nàng mút lấy, miệng của nàng ấm áp nhẵn mịn, cũng hoàn toàn ôm trọn lấy cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư, đầu lưỡi ngay từ trước liếʍ ɭáρ trên vết nứt mã nhãn của cây côn ŧɦịŧ, tiếp theo nàng một trước một sau lay động cái đầu, dùng đôi môi mọng làm ra động tác hút mút…
…………………………………………………………………………………
Lúc sau Tống Thanh Thư kɦoáı ƈảʍ đạt tới đỉnh phong, hai nàng công chúa đáng yêu, rõ ràng tự thay nhau bú ɭϊếʍ cây côn ŧɦịŧ của hắn! Tống Thanh Thư bắt đầu đợi về sau sẽ phát sinh chuyện càng tốt đẹp, hai nàng bắt đầu sử xuất các loại kỹ xảo vừa học được. Hồ Nhi, Triệu Viện Viện vốn trong chuyện này cũng rất thông minh, những kỹ xảo kia cũng mau nắm được yếu lĩnh, ngậm, hút, liếm cũng làm cho Tống Thanh Thư cảm thấy vô cùng mất hồn, cuối cùng hắn có cảm giác được sắp bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙, thân dưới rất nhanh kéo ra đưa vào run rẩy, đột nhiên Tống Thanh Thư hai tay giữ lấy đầu của Triệu Viện Viện, đem từng làn dương tinh tϊиɦ ɖϊƈh͙, bắn vào bên trong cái miệng ấm áp , sặc đến làm nàng một hồi ho khan, trong mắt nhấp nhô lệ quan, dương tinh không kịp nuốt xuống, theo từ khóe miệng của nàng chảy ra, Triệu Viện Viện muốn nôn mửa nên biểu lộ muốn nhổ ra, Tống Thanh Thư lại đem đầu của Triệu Hồ Nhi kéo tới, đè lại trên miệng của nàng, lại cắm cây côn ŧɦịŧ vào bạo nhập trong miệng Triệu Hồ Nhi…..
…………………………………………………………………………………..
Hốt du với hai nàng qua đi, Hoàng hậu Bùi Mạn từ ngoài bước vào bắt đầu bố trí tình huống trong điện, đầu tiên là cầm bầu rượu lên hướng đến trên miệng Ngụy vương rót đầy rượu vào, từ khóe miệng tràn rượu ra chảy xuống đến trên vạt áo, cách từ xa đã có thể ngửi được mùi tửu khí nồng nàn.
Khi Tống Thanh Thư từ dưới giường phượng vừa vặn đối đầu Hoàng hậu Bùi Mạn, ánh mắt của nàng nhìn hắn nghiền ngẫm:
-Tống công tử thân thể thật tốt a .
Xuyên thấu qua trướng mạn, Hoàng hậu Bùi Mạn loáng thoáng nhìn thấy trên môi kiều diễm ướŧ áŧ của hai nàng còn dính dương tinh, thân người thì tung tóe chất lỏng sền sệt màu trắng đục của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư mặt mo đỏ ửng:
-Nương nương bố trí có ổn thỏa chưa?
-Đã tốt, chỉ còn lại thi thể tên Ám Vệ kia,
Hoàng hậu Bùi Mạn lại chỉ vào trong góc,
-Lúc đầu ta định là tiêu hủy thi thể hắn, nhưng biết công tử có thuật dịch dung lợi hại như vậy, vậy thì lát nữa công tử cắt lấy da mặt hắn cải trang thành hắn, đến lúc đó Hoàng đế có hỏi tới thì có thể nắm chắc hơn. Ước chừng qua thời gian một nén nhang, đem vật này cho Ngụy vương ăn vào.
Hoàng hậu Bùi Mạn đưa qua một viên Chu Hồng đan dược.
-Đây là cái gì?
Ngửi được phía trên mùi dược vật, Tống Thanh Thư có chút hoảng hốt .
-Viên đan dược này có tên là “ Phóng Lãng Hình Hài “, ta thật vất vả mới lấy được tới tay, đó là từ Tây Vực với mấy chục loại trân quý thảo dược tinh luyện mà thành, sẽ làm cho người thần trí mơ hồ, nếu bình thường suy nghĩ chôn sâu ở trong tâm trí thì không dám nói ra, lúc ăn vào đan dược sẽ hoàn toàn phóng thích toàn bộ suy nghĩ ở sâu trong nội tâm của người, bề ngoài nhìn qua thì giống như đang say rượu, cho nên lát nữa sự tình có thể phát triển giống như trong dự liệu hay không, thì phải dựa vào viên đan dược này.
Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn qua viên hồng đan kia, trong ánh mắt lộ ra cuồng nhiệt một sự đánh cược chi tình.
-Lợi hại như vậy sao?
Tống Thanh Thư tắc lưỡi.
-Bây giờ ta qua gặp Hoàng thượng, công tử lại cùng hai cô nương phải diễn trò cho đúng, miễn đến lúc đó các nàng quên phải trả lời làm sao.
Hoàng hậu Bùi Mạn nói xong liền cầm lên mép váy vội vàng rời đi.