CHƯƠNG 822: NHÂN TÌNH.
Nghe được lời nói hai nàng, Hoàng hậu Bùi Mạn quay đầu cười như không cười nhìn qua Tống Thanh Thư, Hoàng Sam nữ tử biểu lộ càng là lạ hơn, ánh mắt tức giận thiếu điều thiêu đốt Tống Thanh Thư.
-Các người nhìn tại hạ làm gì? Lời này cũng không phải là tại hạ nói..
Tống Thanh Thư cũng là phiền muộn, rõ ràng bị hai nàng kia đùa giỡn, ta mới chính là người bị hại đây này?
-Các cô nương nói cái gì mê sảng vậy, loại chuyện này làm sao ta có khả năng giúp đỡ chứ?
Tống Thanh Thư tức giận nói.
-Dù sao chúng ta không muốn bị mấy thứ bẩn thỉu của nam nhân kia dính ở trên người.
Triệu Hô Nhi nói, đã vậy còn có cảm giác cực kỳ bất mãn .
-Chớ có hồ đồ,
Tống Thanh Thư nói xong quay đầu nói với Bùi Mạn,
-Không cần làm cho phức tạp như vậy, đến lúc đó tình huống hỗn loạn, ai mà chú ý tới những chi tiết này, tại hạ không tin là sẽ xui xẻo đụng phải người tinh ý như vậy.
Hoàng hậu Bùi Mạn liền lắc đầu nói,
- Không được…chúng ta không thể ôm chờ may mắn, phải biết một khi bị phát hiện, thì có thể công tử cùng vị cô nương này có võ công cao cường thì còn có thể đào tẩu, nhưng những người còn lại sẽ có một kết cuộc sẽ phi thường thê thảm.
Gặp Tống Thanh Thư nhíu mày, Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên nói:
-Tống công tử, có mấy lời ta muốn đơn độc cùng công tử nói một chút.
-Chúng ta bây giờ đã cùng chung trên một con thuyền, còn có cái gì mà không thể nói trước mặt mọi người?
Hoàng Sam nữ tử không vui nói.
Hoàng hậu Bùi Mạn vũ mị cười lên:
-Sự tình lần này tính nguy hiểm cực lớn, bất định ta đều không gặp được thái dương ngày mai, trước khi chết ta muốn cùng tình lang nói vài lời, cô nương cũng muốn nghe sao?
-Gian phu dâʍ phụ!
Hoàng Sam nữ tử tức giận xì một cái, quay người liền đi tới bên giường cùng hai muội muội ..
-Nương nương muốn nói cái gì?
Tống Thanh Thư để cho Hoàng hậu Bùi Mạn lôi kéo đi đến trong góc, hắn hoàn toàn không tin Bùi Mạn có cái gì chân tình muốn bộc lộ ra.
-Công tử…
Hoàng hậu Bùi Mạn có chút u oán liếc hắn một cái, thấy hắn bất vi sở động, hạ giọng tiếp tục nói,
-Công tử có biết sở dĩ ta một mực kiên trì để dính trên người các nàng cái loại đồ vật này, thực ra đó là vì công tử không?
Tống Thanh Thư nhướng mày:
-Xin nương nương chỉ giáo cho?
-Theo ta được biết, công tử bây giờ thế lực tựa như nhất phái ở Sơn Đông, , cùng với Nam Tống ở giữa cũng không có mối quan hệ nào, công tử cứ bốc lên mạo hiểm lớn như vậy để cứu những công chúa Tống Quốc đó, sẽ có cái được chả bằng cái mất hay không?
Bùi Mạn hoàng hậu tiếp tục đè thấp lấy thanh âm.
-Đây là là sự tình của tại hạ, không dám làm phiền đến nương nương hao tâm tổn trí.
Tống Thanh Thư thản nhiên nói.
Hoàng hậu Bùi Mạn thăm thẳm thở dài:
-Công tử vẫn là không tin ta, cho dù công tử không muốn nói ra, nhưng ta cũng có thể đoán được mấy phần, lấy thân phận địa vị công tử hôm nay, quả quyết không bởi vì sắc đẹp của vị cô nương kia mà từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Kim Quốc mạo hiểm, chắc hẳn công tử đã tính cách thông qua cứu lấy những công chúa này để mà cùng với Triều Đình Nam Tống đắp lên quan hệ.
Tống Thanh Thư thần sắc nhất động, lần này hắn nghĩ cách cứu viện những công chúa Tống quốc này hãm trong Hoán Y Viện, thật ra là do cơ duyên xảo hợp thúc đẩy, bất quá hắn cũng không phải kẻ ngốc, nếu một chỗ tốt cũng không có được, hắn căn bản sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, Hoàng hậu Bùi Mạn nói ra một nguyên nhân thật ra là đúng hắn cũng coi trọng.
Chú ý tới thần sắc Tống Thanh Thư biến hóa, Hoàng hậu Bùi Mạn lập tức biết mình đoán đúng, trên mặt tươi cười:
-Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều, tất vẫn có điều sơ sót bỏ qua, công tử có muốn hay không biết được điều đó?
-Chỉ giáo cho?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn Hoàng Sam nữ tử nơi xa, thấy nàng không có chú ý bên này, tiếp tục nói:
- Những quân thần Tống quốc đó chỉ là hϊếp yếu sợ mạnh, thay đổi bội bạc cũng là nổi danh, mà nhóm công chúa này tại Hoán Y Viện là một ô nhục vĩnh hằng của Tống quốc, công tử đem các công chúa này cứu trở về, bọn họ mỗi lần nhìn thấy các nàng liền sẽ nhớ tới chuyện cũ đã từng khuất nhục, hoàng đế Tống Quốc chưa chắc là sẽ cảm kích công tử đâu.
Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, Hoàng hậu Bùi Mạn phân tích xác thực có đạo lý rất lợi hại, được nàng nhắc nhở, hắn mơ hồ nghĩ tới những công chúa trải qua thiên lao vạn khổ từ Hoán Y Viện chạy về Tống quốc, kết quả nghênh đón các nàng không phải là những vòng tay an ủi ôm ấp, ngược lại còn bị hoàng thất vu hãm là nhưng công chúa giả mạo, âm thầm bí mật xử tử tất cả.
-Nương nương có đề nghị gì hay hơn không a?
Tống Thanh Thư sắc mặt có chút không dễ nhìn, nghĩ đến chính mình tân khổ thời gian này, kết quả lại là tự lấy đá nện xuống chính chân mình…
-Quan trọng là trên người hai nha đầu kia ngay tại nơi này,
Hoàng hậu Bùi Mạn ánh mắt chuyển hướng đến trên giường Triệu Hô Nhi cùng Triệu Viện Viện,
-Bây giờ Tống quốc vẫn coi trọng trinh tiết nữ nhân, nếu quay trở lại Tống Quốc, các công chúa kia chưa chắc có tốt được bao nhiêu, thế nhưng hai nha đầu này thì tuyệt đối là ngoại lệ, bởi vì các nàng khi bị bắt làm tù binh lúc đó chỉ là hài nhi còn trong tã lót, mà lại những năm qua lại một mực được duy trì hoàn bích chi thân, đến lúc đó tất nhiên có thể khôi phục lại thân phận kim chi ngọc diệp, công tử muốn thu hoạch được hồi báo của Tống quốc thì chỉ có thể dựa vào các nàng.
Thấy Tống Thanh Thư trầm ngâm không nói, Bùi Mạn hoàng hậu tiếp tục nói:
-Công tử tung hoành thiên hạ, chắc hẳn đã sớm minh bạch cái đạo lý này, nhân tâm đều sẽ biến đổi, có lẽ bây giờ mấy nữ nhân này trong tâm cảm kích, nhưng khi các nàng quay trở về Tống quốc an toàn, sau khi khôi phục lại thân phận kim chi ngọc diệp, qua mấy năm sau, cái loại này cảm kích này sẽ dần dần trở thành nhạt, sau cùng hoàn toàn biến mất. . . Nếu như muốn để cho các nàng một mực trong tâm bất biến, hiện tại liền có cơ hội tuyệt hảo.
-Cũng là cái việc vừa rồi mà nương nương đã nói?
Tống Thanh Thư biểu lộ.
-Đương nhiên! Nữ nhân Tống Quốc có một cái ưu điểm, đó là cực kỳ trọng thị trinh tiết, chỉ cần các người phát sinh quan hệ thân mật, các nàng đời này chỉ sợ sẽ không nhìn nam nhân khác. Thực ra dựa theo suy nghĩ của ta, trực tiếp chiếm được thân thể các nàng là hiệu quả tốt nhất, bất quá công tử là chính nhân quân tử, trước đó rõ ràng là công tử đã có cơ hội mà cũng không có nguyện ý lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. May mắn bây giờ vẫn còn có cơ hội, công tử nếu thuận nước đẩy thuyền. . .
Hoàng hậu Bùi Mạn đưa miệng bên tai hắn nhẹ nhàng nói.
- Vì sao nương nương lại có hảo tâm nhắc nhở tại hạ như vậy?
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn xem nàng.
Hoàng hậu Bùi Mạn vũ mị cười:
-Công tử là một người có đại bản sự, bây giờ có thể bán cho công tử một cái nhân tình, về sau tất nhiên công tử sẽ có chỗ hồi báo.
-Uy….hai người các ngươi nói nhỏ lâu như vậy, đến tột cùng là xong chưa vậy?
Không biết vì sao, Hoàng Sam nữ tử nhìn thấy Tống Thanh Thư cùng Hoàng hậu Bùi Mạn thần thái thân mật tụ cùng một chỗ, trong lòng có chút không thoải mái.
-Xong …xong,
Hoàng hậu Bùi Mạn cười duyên,
-Vậy tỷ muội các ngươi đã thương lượng xong chưa, đến tột cùng thì có nguyện ý bôi lấy cái đồ vật đó của Ngụy vương hay là vẫn muốn của vị Tống công tử này?