CHƯƠNG 795: CÔ NƯƠNG VÀ THÚC THÚC.
-Muội cảm thấy Tống Thanh Thư kia thế nào?
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc hỏi.
Đôi mi thanh tú Ca Bích cau lại, vừa nhớ lại vừa đáp:
-Mới đầu muội tưởng rằng hắn là một tên hái hoa đạo tặc, cho nên có chút bị dọa sợ, bất quá về sau hiểu lầm được giải khai, muội thấy người này cũng không tệ lắm, tướng mạo anh tuấn, ngoại trừ điểm huyệt đạo trên người muội, thì hành vi cử chỉ cũng không có gì quá phận, cũng xem như là người có tư cách.
Tống Thanh Thư không ngờ tới trong lòng nàng đánh giá mình tốt như vậy, âm thầm có chút đắc ý, liền tự diễn:
- Vị huynh đệ kết nghĩa này, thật đúng là làm mê đảo ngàn vạn cô nương, có truyền ngôn xưng hô hắn có thể lấy tiết tháo kiên trung của phụ nhân ở ngoài ngàn dặm, cho nên muội đừng để cho hắn câu dẫn qua..
Ca Bích liền giận dữ:
-Huynh nói cái gì vậy? Những năm qua, có bao giờ muội từng liếc nhìn qua nam nhân? Muội đối vơi huynh thì tâm ý thiên địa chứng giám, huynh chẳng lẽ không rõ ràng sao?
Nói xong vành mắt ửng đỏ, đôi mắt ẩn ẩn phủ lấy gợn nước.
Tống Thanh Thư vội vàng an ủi nàng:
-Thực ra sở dĩ ta nói như vậy là cũng có nguyên nhân,
Tống Thanh Thư đại khái kể lại quá trình quen biết, tiếp lấy cố ý nói,
-Về sau chúng ta ý hợp tâm đầu, liền kết làm huynh đệ, chúng ta đã có lời thề theo như truyền thống, nếu ngày nào ta chết đi, thì người huynh đệ kia phải chiếu cố đến thê tử của mình.
-Hừ…hừ….…
Ca Bích gấp vội vươn tay che lại miệng hắn,
-Đừng có nói đến loại điềm xấu này…
Tống Thanh Thư cười cười, biết loại chuyện này nếu mình hăng quá sẽ hoá dở, trước chậm rãi để cho nàng phòng hờ trước, chờ đến về sau khi đúng thời điểm sẽ cho nàng biết rõ chân tướng, khi ấy nàng mới dễ dàng tiếp nhận hơn.
-Phu quân, muội biết huynh bởi vì lo lắng có người ham muốn muội, cho nên rất nhiều người tìm đến kết bái, nhưng huynh cũng đều từ chối, lần này huynh thế mà lại chủ động cùng hắn kết bái, xem ra tên Tống Thanh Thư kia quả nhiên là một nhân vật.
Ca Bích cảm thán, đột nhiên vươn tay ra tại Tống Thanh Thư trên lồng ngực vạch thành vòng tròn,
-Người Hán có câu nói, gọi là hồng nhan họa thủy, những năm qua, muội mang cho huynh đến nhiều phiền toái như vậy, làm hại huynh đắc tội với nhiều người, dẫn đến huynh thân là chi trưởng một trong tam đại gia tộc, lại chỉ có thể làm đến Thượng Thư Tả Thừa hữu danh vô thực, vậy huynh có trách muội hay không?
Tống Thanh Thư một thanh quơ lấy vòng eo tinh tế nàng, đầu tựa vào trên bộ ngực nàng ồm ồm nói:
-Ta làm sao mà trách muội chứ, ta nghe nói trong kinh thành không ít nam nhân nói riêng với nhau là nếu là có thể cùng muội hoan ái một đêm, thì cho dù sống ít đi mười năm cũng là nguyện ý, trong khi ta lại có thể mỗi ngày đều hoan ái cùng muội, thì chỉ là quan vị mà thôi, có tính cái gì chứ!
-Huynh làm sao lại nói vô lại như vậy a ..
Ca Bích ngoài miệng tuy nhiên cười mắng lấy, tuy nhiên nghe được trượng phu nói vậy, trong lòng ngọt lịm,
-Ui…cái nơi đó. .
Lúc này vô tình ánh mắt nàng lướt xuống, chợt phát hiện dưới háng của Tống Thanh Thư trải qua trận chiến đấu hăng hái vậy mà một chút cũng không có uể oải, hiện tại đã là thô to kiên quyết như lúc trước khai chiến, hiển nhiên tại trong thời gian nghỉ ngơi đã khôi phục lại tinh lực.
Ca Bích vừa ngượng ngùng lại chờ mong, nàng vốn đã thanh tỉnh lại lý trí lại tiếp tục bị khơi mào tính dục, Tống Thanh Thư âm thầm đắc ý, dù nữ nhân như thế nào đi nữa, chỉ cần cùng hắn trãi qua hoan ái thì cũng khó có thể quên mất cái loại tiêu hồn cực lạc này…..
……………………………………………………………………………..
Tống Thanh Thư đem Ca Bích tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân lật úp lại nằm sấp ở trên giường, để cho nàng hai tay nắm ở đầu giường, mở ra đôi chân thon dài, không đợi cho Ca Bích vô cùng xấu hổ đưa ra kháng nghị, Tống Thanh Thư liền bắt đầu vuốt ve phía đường cong duyên dáng nơi ẩn mật,.
-Um…. không được ..chưa gột rửa... xấu hổ... um…a….
Ca Bích xấu hổ thấp giọng, lại càng phát ra kích khởi sắc tâm Tống Thanh Thư, ngón tay của hắn tại nơi hạ thể thẹn thùng của vuốt ve đùa bỡn, hai mép trong mở ra càng không ngừng dùng ngón tay quấy động bên trong đường mòn hành lang da thịt mềm mại âm động, chất lỏng sền sệt của hỗn hợp âm dịch và tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo từ ngín tay nhập khẩu ấm áp trào ra, Ca Bích nhịn không được vặn vẹo nâng lên vòng eo.
Lúc sau Tống Thanh Thư để cho cái mông co dãn mười phần của nàng vểnh lên ve du tẩu, với tư thế quì nằm khuôn mặt tuyệt sắc của nàng đỏ ửng như lửa, ngọc thể lại them một lần hưng phấn run rẩy, vô pháp tự chủ lại phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ.
Tống Thanh Thư tiếp tục đùa bỡn một hồi khiêu khích xoa nắn non mềm đài hoa trân châu âm hạch, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đên khi sung huyết mọng nước lồi hẳn nhô cao.
Lần nữa khơi mào dục hỏa Ca Bích, Tống Thanh Thư đem cây côn ŧɦịŧ từ phía sau chậm chạp cắm vào nàng trong âm động nàng, nhưng hắn chỉ đem qui đầu nhẹ nhàng đỉnh tiến vào hành lang nhỏ hẹp ôn nhuận cửa miệng âm động Ca Bích, mà không có tiến thêm một bước xâm nhập, sau đó một bên lắc mông chuyển động..
- Không…. không được… được rồi….cắm vào, cứ như vậy cắm!
Đốt người khó nhịn dục hỏa bên dưới, Ca Bích bất đắc dĩ cầu khẩn Tống Thanh Thư cắm vào, sau khi nghe được lời của nàng, hắn lập tức cong eo đem cây côn ŧɦịŧ tiến quân thần tốc vào cái âm động cực phẩm này, khiến nàng lập tức cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ tiêu hồn thực cốt giao cấu cùng với kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt phong phú khi hành lang âm động chặt trướng!
Mà Ca Bích trời sinh danh khí, tươi mới trong thành âm động mềm mại chăm chú bóp chặt cây côn ŧɦịŧ lúc xuyên thẳng chạm đến hoa tâm, ba viên trân châu nhỏ trồi lên như ổ kiến khẽ cắn lấy qui đầu côn ŧɦịŧ đồng thời không ngừng nhúc nhích chen chúc bức bách, sướng đến mức Tống Thanh Thư cũng dục hỏa bừng cháy, hắn sử xuất các loại kỹ xảo kéo ra đưa vào côn ŧɦịŧ tận tình..
Đầu tiên là trì hoãn rút ra đâm vào chậm, lại là ba thâm ba thiển, sau đó chín cạn một sâu, tiếp theo co lại mãnh liệt mãnh đưa! Đồng thời, hai tay của hắn xoa bóp lấy hai bầu vú Ca Bích đang rủ xuống, hơi thô bạo dùng sức vân vê lấy hai đầu núʍ ѵú, thân dưới thoáng cái thoáng cái cương mãnh va chạm vào âm động của nàng…
Âm động được côn ŧɦịŧ đút vào dục tiên dục tử, Ca Bích lớn tiếng thở rêи ɾỉ! Trải qua tính giao thân thể them thập phần mẫn cảm, nàng tuy hạ thể có chút sưng đỏ đau thốn, nhưng vẫn rất nhanh dung nhập tiếp tục trận này..
…………………………………………………………………………….
-A! Tốt…. thật mạnh! Lại..lại.. không được nữa rồi!
Nam nữ tính khí thật sâu giao cấu cùng một chỗ kết hợp, từng cỗ vẩn đục âm dịch chảy ngược ra tới, trên mặt giường bừa bộn loang lổ, Tống Thanh Thư đột nhiên đình chỉ động tác đút vào, tới gần cao trào bỗng nhiên bỏ dở tính giao, Ca Bích theo bản năng điều khiển dục hỏa khó nhịn, nàng cảm thấy thẹn tiếng nức nở biến thành kiều mỵ, lại thỉnh cầu nói:
-Không, đừng dừng lại …. khó chịu….mau nhanh hơn .. tiếp.. tiếp theo duy trì a!
Bất quá Tống Thanh Thư cũng hiểu rõ, Ca Bích là nữ nhân băng thanh ngọc khiết như vậy, có thể để cho nàng nói ranhững lời như vậy đã là cực kỳ khó được, vừa nghĩ về hoàn cảnh hiện tại hắn đang cải làm thành Đường Quát Biện, hắn lại lần nữa đút vào cự vật nâng dưới háng.
Trong nháy mắt, hai người đại chiến một hồi lâu, lại lần nữa đồng thời leo lên cao trào nam nữ giao hoan mây mưa, lúc này Ca Bích đúng là hóa thành một vưu vật thiên kiều bá mị tuyệt sắc.
Ca Bích nghênh đón cao trào, khi cảm thấy côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư cắm vào cũng mãnh liệt rung động, nàng biết rõ hắn cũng sắp đến cao trào, Tống Thanh Thư đem cự căn thật sâu đính vào chỗ sâu nhất hoa tâm nàng, cực đại qui đầu tại trong hoa tâm một hồi nhảy lên, đem một làn cổ dương tinh đậm đặc bắn sâu vào trong hoa tâm nàng, rõ ràng nóng rực dương tinh làm cho nàng rung động, lại lần nữa đạt đến cao triều đỉnh phong! Cái âm động danh khí với hành lang vách tường vô cùng hấp lực siết chặt cái qui đầu đâm sâu trong hoa tâm, từ nơi đó cũng lại một lần tuôn ra sền sệt âm tinh dung hợp dương tinh cùng một chỗ.
Lần nữa cùng lên cao triều, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, Ca Bích thật sự là cực phẩm vưu vật, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, như hắn cơ hồ chơi đùa các loại mỹ nữ thiên phú dị bẩm cũng thiếu chút xúc động sinh ra vì nàng mà tinh tận người vong.
…………………………………………………………………………………….
Sau lại một trận lật đổ sóng, cuối cùng hai người kiệt sức ôm cùng một chỗ ngủ thật say.
Cũng không biết ngủ đến bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm hạ nhân:
-Lão gia, phu nhân, Ngụy vương tới.
Hai người lần lượt tỉnh lại, nhìn nhau, nghĩ thầm hắn đến đây làm cái gì?
-Cho người dâng trà, chúng ta lập tức liền ra tới.
Tống Thanh Thư phân phó một câu, liền bắt đầu mặc y phục vào.
-Ngụy vương làm cái gì vậy, mới sáng sớm đã tới, thật là đáng ghét.
Ca Bích ngáp lớn, trong hai con ngươi vẫn còn buồn ngủ.
Tống Thanh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ ánh sáng mặt trời, liền cười nói:
-Thái dương đãu thăng cao như vậy, hiện tại cũng không còn sớm đâu..
Tối hôm qua Tống Thanh Thư tuy nhiên trước đó ở tẩm cung hoàng hậu Bùi Mạn giày vò nàng một trận, trở về lại cùng Ca Bích mai nở mấy lần, nếu là nam nhân bình thường, dù cho đối phương đẹp như tiên nữ, chỉ sợ cũng gánh không được, may mắn Tống Thanh Thư có sở học công pháp đặc thù, có thể lấy được âm tinh bổ sung dương nguyên, bởi vậy hắn tỉnh lại sau giấc ngủ thì ngược lại còn sảng khoái tinh thần, cảm thấy chi khí nhiều ngày tích tụ cùng trước đó thụ nội thương hoàn toàn khôi phục.
Bất quá Ca Bích thì không có may mắn như vậy, tối hôm qua trong phòng chờ hắn một đêm, tiếp lấy lại bị hắn giày vò hơn phân nửa đêm còn lại, giờ phút này nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi phảng phất như muốn tan ra thành từng mảnh, hận không thể ôm chăn nắm ngủ lấy ba ngày ba đêm.
Tống Thanh Thư đang mặc y phục, đột nhiên không nghe thấy thanh âm của Ca Bích, quay đầu lại nhìn, không khỏi mỉm cười, nguyên lai Ca Bích ngồi ở trên giường, hai mắt nửa mở nửa khép, lần mò từng chút từng chút, ngay cả chăn mền bị đẩy qua một bên, đem thân thể mềm mại toàn bộ lộ lõa lộ rung động lòng người đến cực hạn, mà nàng vẫn chưa phát giác, Tống Thanh Thư nhìn thấy trong lòng rung động, lại tiến tới hướng đến trên bộ ngực nàng ngậm lấy một bên bầu vú.
-Ai nha
Nơi yếu hại bị tập kích, Ca Bích đang còn buồn ngủ cũng tỉnh táo lại, đẩy Tống Thanh Thư ra, khẽ cáu,
-Hunh nhìn xem, tối hôm qua huynh làm cho toàn thân của muội trên dưới đầy dấu vết, vậy mà bây giờ còn đến bắt nạt muội…
Thấy được trên thân thể mềm mại trắng như tuyết rung động lòng của nàng phủ đầy dấu vết bầm đỏ của cuộc hoan ái, Tống Thanh Thư trong lòng rất là tự hào, một tay lấy nàng ôm vào trong ngực:
-Phu nhân thật là xinh đẹp..
Ca Bích ngòn ngọt cười:
-Được rồi …được rồi, mau dậy đi, chỉ sợ Ngụy Vương chờ ở bên ngoài không còn kiên nhẫn nữa…
Hai người vội vàng chậm rãi mặc lại y phục tử tế, bởi vì Ca Bích bây giờ bộ dáng lười biếng thực sự không tiện gặp khách, thế là Tống Thanh Thư liền đi ra trước để chiêu đãi Ngụy Vương, Ca Bích vào trong phòng rửa mặt rồi ra sau…
Tống Thanh Thư mới vừa đi tới bên cửa đại sảnh, thì nghe đến bên trong truyền đến tiếng động cái chén bị vỡ nát:
-Quả thực là lẽ nào lại như vậy, thật là kiêu ngạo, chủ nhân của các ngươi khi nào thì mới đến?
-Vương huynh cần gì phải làm khó một hạ nhân, huống chi chủ nhân nơi đây cũng xem như là trưởng bối, chờ bọn họ một chút cũng không có gì là lớn đâu?
Một thanh âm thanh thúy vang lên, phảng phất là đang an ủi Ngụy vương. Tống Thanh Thư nghe được khẽ giật mình, cùng cùng với Ngụy Vương, vậy cô nương này là ai?
-Hừ, cái gì trưởng bối , chờ bổn vương ngày sau vinh đăng đại bảo, tất cả đều là thần tử của ta.
Giọng nói của Ngụy vương tràn ngập không cam lòng.
Tống Thanh Thư lông mày cau chặt: “ Tên Ngụy vương này ngạo mạn thành cuồng, đi khắp nơi đắc tội với người, cái mạng có thể sống được đến ngày nay như vậy cũng coi như là kỳ tích rồi…” Tuy ghét trong lòng, tuy nhiên vẫn phải ra mặt để ứng phó, hắn làm bộ không có nghe được lời nói trước đó, liền đi vào:
-Để cho Ngụy vương đợi lâu, xin thứ tội..Um…còn đây là . .
Tống Thanh Thư đang nói, đột nhiên nhìn thấy ngồi tại bên cạnh Ngụy vương là cô nương kia, gương mặt trong suốt như ngọc tinh xảo mê người, xuất sắc sống mũi thẳng dưới, môi đỏ kiều nhuận, lại hơi vểnh lên, tựa như lúc nào cũng mang theo nụ cười như có như không, khiến cho người vừa nhìn thấy liền sinh lòng hảo cảm.
“ Kim Quốc thế mà lại còn có một cô nương nguyệt thẹn hoa nhường dạng này sao?" Tống Thanh Thư hơi sững sờ, cô nương này bây giờ còn chưa lớn lắm mà đã có mị lực yêu nghiệt như thế này, chờ đến khi nàng hoàn toàn nẩy nở chín mùi chỉ sợ không hề thua kém Ca Bích.
Tuy nhiên đây không phải là điều làm hắn để ý nhất, hắn để ý nhất chính là đôi con ngươi linh động của nàng, hắn luôn có cảm giác đã từng ở nơi nào gặp qua, nhưng dù cẩn thận nhớ lại thế nào cũng nhớ không tới nổi.
Trong đôi mắt tuyệt sắc của nàng đang hiện lên một tia chi ý giảo hoạt, đột nhiên lộ ra thần sắc ngượng ngùng, êm ái nói ra:
-Đường Quát thúc thúc, cứ dạng này nhìn chằm chằm nhân gia, làm cho nhân gia rất là xấu hổ đây này…