Tĩnh Nam vương phi, sắc mặt liền ửng hồng, nàng làm sao cũng không được Khang Hi dưới loại tình thế như vậy lại ra cái mệnh lệnh hoang đường như thế này.
Nàng lại không dám chống đối mệnh lệnh, vì dù sao đây cũng là thánh chỉ, không thể làm gì khác hơn là mím môi cúi thấp đầu quỳ xuống đất, đầu nàng tựa như muốn tựa sát vào trong lồng ngực mình không dám ngẩng đầu liếc nhìn một chút.
Tiểu Đông Hậu vốn là đang hoảng sợ hồn tiêu phách lạc, ai biết Tống Thanh Thư lại chỉ nói hời hợt liền hóa giải nguy cơ trước mắt, cả người nàng lập tức choáng váng.
Có thể cũng không lâu lắm, trong thân thể truyền đến dị dạng khi thấy cây côn ŧɦịŧ của hắn vẫn hăng hái đút vào rút ra đút vào sâu trong u cốc của mình, làm cho nàng rất nhanh tỉnh lại, vừa thẹn vừa vội, đưa tay bấm bên hông trên thân hắn một cái thấp giọng:
-Chuyện đến như thế này, mà ngươi còn hồ đồ như vậy!
Tống Thanh Thư cúi đầu sát bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi:
-Chúng ta càng hoang đường như vậy, thì Tĩnh Nam vương phi càng sợ sệt, trong đầu đương nhiên sẽ không suy nghĩ đến kẽ hở bên trong.
-Chẳng lẽ là không có sơ hở gì thật sao?
Tiểu Đông Hậu kinh ngạc, nàng đang lo lắng nhất là bí mật bị người tiết lộ.
-Nàng rời kinh đã lâu, chắc đâu có nhớ đến mặt hoàng đế mà lo lắng.
Tống Thanh Thư phảng phất việc này không có quan hệ chút nào, không có một chút lo âu toát ra.
Tiểu Đông Hậu bên dưới bị hắn đẩy mạnh cây côn ŧɦịŧ, suýt rên ra thành tiếng vội vàng hướng về phía Tĩnh Nam vương phi ngắm liếc, thấy nàng đã hơi rời về phia xa xa vẫn quì cúi thấp đầu không dám nhìn tới, tức giận trừng mắt Tống Thanh Thư:
-Vậy sao ngươi vẫn còn để nàng ở lại chỗ này!
-Nếu như bây giờ ta liền đuổi nàng ra ngoài, đến khi nàng trấn định lại nhất định sẽ nhớ lại những chi tiết không thích hợp, còn không bằng cứ để nàng ở lại chỗ này, làm cho nàng kinh hãi thì chúng ta mới khống chế nàng được.
Tống Thanh Thư ngón tay lướt qua gò má Tiểu Đông Hậu,
-Thả lỏng chút, dáng dấp lúc này của nương nương không giống như là đang hầu hạ hoàng thượng a, hãy cẩn thận chứ không sẽ gây nên nàng hoài nghi.
Tiểu Đông Hậu lúc này sợ nhất chính là vấn đề này, hàm răng cắn chặt lại, liền biến hóa chủ động phối hợp lại với hắn, vòng eo đong đưa hẩy cái mông lên nghên đón cây côn ŧɦịŧ đút sâu thêm vào trong u cốc, rất nhanh từ nơi cổ họng truyền ra từng trận rêи ɾỉ uyển chuyển dễ nghe..
"Phì…chẳng trách Tiểu Đông Hậu này lại được cưng chiều trong hậu cung như vậy, quả nhiên là một tiểu yêu tinh mê hoặc chết người không đền mạng.
Quỳ trên đất Tĩnh Nam vương phi nghe được, mặt đỏ tới mang tai, âm thầm mắng lấy.
Đồng thời trong đầu nàng cũng có chút hoảng lên, nghe theo lời đồn đại, Khang Hi coi trọng nhất chính là hình tượng bề ngoài của mình, bây giờ một hoang đường màn như thế bị mình nhìn thấy, hắn có thể gϊếŧ mình diệt khẩu hay không đây?
Không…hẳn là sẽ không….mình cũng không phải là một cung nữ có thân phận thấp kém, đâu có thể vô thanh vô tức xử lý mình như vậy, chính mình dầu gì cũng là đường đường Tĩnh Nam vương phi...
Nhưng hôm nay cục diện này sẽ kết thúc như thế nào đây?
Tĩnh Nam vương phi quả thực khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm chính mình vốn là đến cầu xin tha tội cho phụ thân, kết quả còn chưa mở miệng được, liền đã quấy nhiễu chọc đến lúc người đang tao lãng rồi
Tĩnh Nam vương phi lại sững sờ, nghĩ đến lúc ở trước cửa Dực Khôn Cung, tựa hồ không ai tự nói với mình là hoàng thượng đang ở đây, hơn nữa người cung nữ kia lại còn mang mình hướng về nơi này dẫn vào...
Sắc mặt nàng nhất thời trở nên khó coi, thuở nhỏ ở gia đình quan lại lớn lên, nàng làm sao mà không hiểu bên trong hậu cung có những thủ đoạn quỷ quyệt, nghĩ thầm chẳng lẽ là có người muốn hãm hại Tiểu Đông Hậu, chính mình vô tình nên bị cuốn vào?
Cho dù nàng vắt hết óc, cũng không thể nào suy nghĩ ra, đến tột cùng là ai ở phía sau gây nên sóng gió, trong đầu mới vừa bốc lên một cáii tên, nhưng rất nhanh liền bị chính mình bài trừ đi.
Bên tai liên tục truyền đến các loại rêи ɾỉ kiều diễm, tiêng vang của hai thân thể va chạm mạnh mẽ vào nhau phành phạch không ngớt, bất chợt Tĩnh Nam vương phi cảm thấy từ sâu trong trong hạ thể của mình đã bốc lên từng luồng nhiệt ý, đã vậy còn có triệu chứng âm dịch tiết ra, không khỏi âm thầm kêu khổ: “ hoàng thượng thể lực làm sao tốt như vậy, đã lâu như vậy, mà cũng không có dấu hiệu ngừng lại…”
- Vương phi, ngươi tiến cung không biết là có chuyện gì?
Nghe được tiếng của Khang Hi hỏi, Tĩnh Nam vương phi rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhỏm, vội đáp:
-Nhu Gia lần này tới Kinh Thành mang theo một ít sản vật phương bắc, mang đến tiến cung cho thái hậu, hoàng hậu và các vị phi tần….
Nàng không dám nói thật, biết mình cầu xin Khang Hi thì hiệu quả tuyệt đối so với nhờ các phi tần của hắn thổi lời nói nhẹ bên tai thì không chắc chắn bằng, nên đành đáp lời như vậy.
- Sản vật?
Tống Thanh Thư liếc nhìn nàng,
- Sản vật gì vậy, nói cho trẫm nghe qua một chút?
-Phương bắc sản vật rất nhiều, nhưng danh quý tốt nhất là nhân sâm, lộc nhung, da điêu, lần này thượng kinh thần thϊếp thu thập không ít, hiến dâng lên cho các vị nương nương.
Tĩnh Nam vương phi sắc mặt cực kỳ quái lạ, bởi vì trong lúc Khang Hi hỏi nàng, động tác giáo cấu cũng không có một chút nào ngừng lại, Tiểu Đông Hậu từ nơi cổ họng cứ phát ra từng tiếng rên ngọt ngào thấm tận xương cốt.
- Ba loại sản vật tuy danh quý, nhưng theo trẫm biết, cũng không phải là sản vật quý giá nhất của bắc địa.
Tống Thanh Thư ngữ khí trở nên hơi kỳ quái.
Tĩnh Nam vương phi ngẩn ra, rất nhanh liền kinh hoảng:
-Bẩm xin hoàng thượng nói rõ, chỉ cần là sản vật bắc địa, Nhu Gia nhất định sẽ tìm lấy dâng lên hoàng thượng.
Nghe ý tứ Khang Hi, tựa hồ trách tội nàng tư tàng lại sản vật quý giá nhất, chỉ là mang đến các thứ khác lừa gạt nói là quí nhất vậy, nếu quả là như thế, thì đây chính là trọng tội khi quân, Tĩnh Nam vương phi làm sao mà không hoảng hốt.
-Thật không?
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm nàng,
-Trẫm e rằng Tĩnh Nam vương sẽ không nỡ a.
Tĩnh Nam vương phi cả kinh, nàng biết phu quân Cảnh Tinh Trung của mình lâu nay có tâm tư không đúng, Khang Hi nói như vậy, chẳng lẽ là đang ám chỉ cái gì?
-Hoàng Thượng cứ nói đùa, trong thiên hạ đều là vương thổ, tất cả một nhà của thần thϊếp sở hữu vinh quang đều là do hoàng thượng ban tặng, dù cho báu vật có quí giá đến đâu nữa, cũng làm thế nào mà phu quân của thần thϊếp có thể không nỡ bỏ …
Tĩnh Nam vương phi suy nghĩ, bây giờ phụ thân còn chưa có cứu ra, cũng không dò ra hư thực triều đình, thì Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung tạm thời chỉ đành tiếp tục che giấu thực lực, duy trì kính cẩn nghe theo lời của Khang Hi, vì thế lát nữa mặc kệ Khang Hi có muốn cái gì, chính mình cũng thay Cảnh Tinh Trung đồng ý là được.
Tống Thanh Thư thượng hạ quan sát Tĩnh Nam vương, không khỏi khen:
-Vương phi dung mạo tú lệ, khí chất trang nhã, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, chẳng phải là so với cái gì lộc nhung, nhân sâm, da điêu thì danh quý hơn nhiều lắm sao?
Tĩnh Nam vương phi cả người lập tức liền cứng ngắt, nàng vạn lần không nghĩ đến Khang Hi lại lại nói ra loại lời khinh bạc này, phản ứng giận tím mặt, hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp:
-Hoàng thượng…xin tự trọng.
Tống Thanh Thư rút cây côn ŧɦịŧ từ sâu trong thân thể Tiểu Đông Hậu lui ra ngoài, tiện tay kéo cái chăn mỏng khoác lên người:
-Vương phi mục đích chuyến đi này, trẫm đã biết rõ ràng, nơi này không có người ngoài, trẫm cũng sẽ không nói quanh co dông dài, xử trí Nhạc Nhạc như thế nào, bất quá chỉ là một câu nói của trẫm, vậy thì trẫm đang muốn nhìn xem vương phi lựa chọn như thế nào.
Lời này vừa nói ra, một bên thất kinh trước lại là Tiểu Đông Hậu, nàng không ngờ tới Tống Thanh Thư lại gan to bằng trời như vậy, liền đem chủ ý đánh tới trên thân Tĩnh Nam vương phi, đối phương đường đường là Tĩnh Nam vương phi, có can hệ trọng đại, nếu nàng ở trong hậu cung bị nam nhân bắt nạt, sẽ làm Tĩnh Nam Vương bức phản, cái hậu quả này ai sẽ gánh chịu? Đến thời điểm đó Tống Thanh Thư đi mất, Khang Hi trở về, chính mình chẳng phải là sẽ bị giận chó đánh mèo?
-Ngươi điên sao?
Tiểu Đông Hậu không quản thân thể mệt mỏi, lặng lẽ nói với Tống Thanh Thư, may là nàng không muốn bị ngoại nhân nhìn ra kẽ hở, nên không dám lớn tiếng, nói ra:
-Nếu hôm nay Tĩnh Nam vương phi đem chuyện nhìn thấy truyền ra bên ngoài, ta ngược lại thật ra thì không còn gì đáng kể, còn thanh danh của ngươi liền thành rác rưởi, liên đới đến mặt mũi của hoàng thượng mất sạch, ngươi cảm thấy hoàng đế còn có thể khoan dung ngươi ở trong cung sao?
Tống Thanh Thư cười lạnh, truyền âm nhập mật nói,
-Bây giờ chỉ có cách kéo nàng cùng chìm xuống bùn, thì mới có thể bảo vệ được bí mật của nương nương.
Trải qua nghe hắn giải thích như vậy, Tiểu Đông Hậu cũng không đần, rất nhanh hiểu được trong đó lợi hại: “ Tam Phiên làm loạn, triều đình đương nhiên sẽ có người đi trấn áp, còn nếu như sự tình của mình bại lộ, Khang Hi tuyệt sẽ không thừa nhận tất cả chuyện là do tự bày mưu đặt kế, đến thời điểm đó, bất kể là trong cung ngoài cung, chắc chắn sẽ không có bất cứ người nào vì nàng mà biện hộ giúp cho, đó mới thật sự là chết không có chỗ chôn…”
-Được, ta sẽ giúp ngươi.
Tiểu Đông Hậu cắn chặt môi, thấp giọng thốt ra vài chữ.
Tĩnh Nam vương phi trong đầu hoàn toàn ngổn ngang, Khang Hi trong lời nói đã có ý tứ rõ ràng như vậy, nàng nghe qua há có thể không hiểu, liền kinh hô:
-Thần thϊếp dù sao cũng là đường tỷ của hoàng thượng a!
Tống Thanh Thư cười lạnh nói:
-Chỉ là đường tỷ mà thôi, mà cho dù là thân tỷ tỷ thì có làm sao? Trẫm là nhất quốc chi quân, muốn nữ nhân nào mà không chiếm được.
-Nhưng thần thϊếp đã có phu quân.
Tĩnh Nam vương phi vội vàng nói, ý đồ bỏ đi suy nghĩ kia của Khang Hi.
-Phụ nhân thì càng thành thục hiểu biết chuyện phong tình, trẫm lại càng ưa thích.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
Tĩnh Nam vương phi trở nên trầm mặc, vào lúc này nàng rốt cục đã hiểu ra, vì sao khi mình tiến vào một đường thông suốt, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, hóa ra là do Khang Hi sắp xếp trước ở bên trong Dực Khôn Cung rồi.
- Phu quân của thần thϊếp tay cầm mười vạn tinh binh trấn thủ bắc địa, hoàng thượng có biết hành động này sẽ có ý nghĩa như thế nào không?
Tĩnh Nam vương phi biết từ nơi sâu thẳm trong hậu cung này, nếu Khang Hi thật muốn dùng sức mạnh, chính mình một điểm cơ hội phản kháng cũng không có, từ trước đến giờ nàng cùng trượng phu Cảnh Tinh Trung tương kính như tân, ân ái cực kỳ, vì không muốn cho trượng phu mình hổ thẹn, nên liền nghĩ ra trăm phương ngàn kế để gạt bỏ đi suy nghĩ này của Khang Hi.
Nàng đã âm thầm có quyết định, chỉ cần ngày hôm nay tránh được một kiếp nạn, mình sẽ suốt đêm rời kinh, chuyện cứu phụ thân đành giao lại cho các huynh đệ bên trong Kinh Thành.
Tống Thanh Thư cười dài:
-Vương Phi nói như trò đùa, chẳng lẽ nếu chuyện này không có phát sinh, thì Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung sẽ không tạo phản sao?
Thấy Khang Hi đem hết thảy đều chọc thủng tâm tư, Tĩnh Nam vương phi không biết nên trả lời cái gì nữa, biện giải giùm cho trượng phu của mình không có ý phản sao? Người khắp thiên hạ này có ai mà không biết Tam Phiên sớm có lòng dạ khác.
-Vương Phi đã quỳ lâu rồi, hãy lên trên giường nghỉ ngơi một chút.
Tống Thanh Thư ngữ khí biến đổi, ôn nhu nói.
Tĩnh Nam vương phi liếc nhìn trên giường, nhớ đến hai người mới vừa giao hoan xong, bây giờ vẫn còn xốc xếch, mình làm sao lại có thể đưa dê vào miệng cọp. Đang muốn mở miệng từ chối, thì đã thấy Khang Hi đưa tay lên xuất một chiêu, chính mình liền phảng phất tựa như có bàn tay vô hình nắm lấy, cả người lập tức hướng về trên giường bay tới.
-A …
Thân ở giữa không trung, Tĩnh Nam vương phi sợ đến vô thức hét to lên, vừa kêu lên nửa chừng, liền thấy thân thể mình rơi xuống một nơi ấm áp trong lòng ngực của Khang Hi .
-Làm cho Vương Phi bị chấn kinh rồi.
Tống Thanh Thư ôm Tĩnh Nam vương phi, trên mặt dần hiện ra vẻ kinh ngạc, khi đôi bầu vú của Tĩnh Nam Vương Phi vào tay hắn, thực sự là đẫy đà no đủ…
Tĩnh Nam vương phi kinh hoảng muốn nhổm lên, Tiểu Đông Hậu lại nhân cơ hội cuốn lấy thân thể nàng:
-Nhu Gia tỷ tỷ, nếu hoàng thượng đã coi trọng tỷ, chỉ cần tỷ hầu hạ hoàng thượng thoải mái, việc muốn thả An Thân Vương đâu có gì khó, chỉ là một câu nói của hoàng thượng thôi mà.
-Nhưng ta đã có phu quân!
Tĩnh Nam vương phi vừa thẹn vừa giận, tuy nhiên sâu trong nội tâm của nàng cũng rõ ràng chuyện đến nước này, đã không còn có cách nào tránh khỏi.
-Nguyên lai là vương phi lo lắng đến chuyện này a,
Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Trẫm chỉ muốn một đêm vui thích, sau đó sẽ miễn đại tội cho An Thân Vương, ngươi cũng có thể quay trở về tiếp tục là Tĩnh Nam vương phi, trẫm tuyệt sẽ không ngăn trở, hơn nữa chuyện ngày hôm nay, ngoài trừ Đông Phi, chắc chắn sẽ không có người nào khác biết được.
- Là thật sao?
Tĩnh Nam vương phi có chút ý động, tất cả nếu đã không có cách nào tránh khỏi, nếu như có thể bảo tồn danh tiếng, vậy thì dù sao trong bất hạnh cũng còn có chút may mắn.
-Đương nhiên là thật, trẫm nói đương nhiên là kim khẩu ngọc ngôn,
Tống Thanh Thư quan sát thân thể Tĩnh Nam vương phi một phen,
-Tuy nhiên vương phi phải đáp ứng trẫm, sau đó hàng năm vào các ngày lễ mừng của thái hậu, hoàng hậu, ngày đầu xuân thì vương phi đều phải vào kinh mừng thọ.
Tĩnh Nam vương phi chỉ một thoáng liền rõ ràng ý tứ Khang Hi, nếu thật sự làm theo lời của của hắn nói như vậy, vậy mình chẳng phải kéo dài trở thành nữ nhân của hắn? Nghĩ đến hàng năm còn phải bị ba lần làm nhục, nàng cả người cũng ớn lạnh, tuy nhiên bây giờ nàng là cá hắn là dao thớt hϊếp đáp, nàng không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, thầm nghĩ đời này sẽ không quay về Yến Kinh nữa, trong tay phu quân mình cầm mười vạn tinh binh, Khang Hi cho dù tức giận, cũng đã ngoài tầm tay với.
-Vậy thì vương phi hãy tự cỡi xiêm y ra đi.
Tống Thanh Thư ngón tay vuốt lên nàng gòi má, dần dần từng bước một luồn vào bên trong vạt áo nàng.
Khi nhừng đầu ngón tay của hắn chạm vào bầu vú, Tĩnh Nam vương phi cả người run lên, không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, trong đôi con ngươi mơ hồ trào ra nước mắt.