CHƯƠNG 568: YÊU NỮ CÙNG MA NỮ.
-Hừ!
Lý Mạc Sầu là người kiêu ngạo, huống chi hành tẩu giang hồ nhiều năm, từ trước đến nay là gϊếŧ người không chớp mắt, bị Triệu Mẫn ba lần bốn lượt khiêu khích, làm gì mà kiềm chế được, mặc dù biết tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, liền tập trung chút tàn dư chân khí cuối cùng phi thân hướng đến Triệu Mẫn công tới.
Lý Mạc Sầu giống như hồi quang phản chiếu vậy, rõ ràng hấp hối, một chiêu này cũng thanh thế kinh người, có một loại khí thế cùng Triệu Mẫn đồng quy vu tận, Triệu Mẫn biến sắc, bởi vì khí thế đối phương ;àm cho khϊếp sợ, vội vàng lui chân rút về.
Chỉ tiếc là chút sức lực còn lại không đủ để Lý Mạc Sầu hoàn thành một chiêu cuối cùng, cả người bay đến khoảng cách hơn nửa, đan điền cùng với kinh mạch đau đớn như muốn nứt vỡ, Lý Mạc Sầu rên lên một tiếng, mắt tối sầm lại rơi xuống trên đất mới.
Tống Thanh Thư xuất hiện kịp ở bên người nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, Lý Mạc Sầu thật sâu liếc hắn một cái, rồi ngất đi.
-Họ Tống kia… ngươi tránh ra, ta muốn gϊếŧ nàng…
Nhìn thấy hai người vừa rồi thâm tình, Triệu Mẫn không khỏi tức tối.
-Không cần quận chúa gϊếŧ, nàng cũng sống không bao lâu nữa.
Tống Thanh Thư thở dài, đem Lý Mạc Sầu ôm quay trở về trên giường, ngón tay để trên mạch môn, lông này càng thêm nhíu chặt.
-Thực sự... có nghiêm trọng như vậy sao?
Triệu Mẫn chần chừ.
-Quận chúa có thể tự đến xem.
Tống Thanh Thư đứng lên, tránh ra nhường chỗ..
Triệu Mẫn vốn tưởng rằng là Tống Thanh Thư vì tránh né mình quở trách, cố ý đem thương thế nói Lý Mạc Sầu thêm cho nghiêm trọng, bây giờ nhìn hắn biểu lộ, tựa hồ quả thật là như vậy, vội vã tiến tới bắt mạch nàng, đôi mi thanh tú cũng rất nhanh nhíu lại khẩn trương..
-Các ngươi luyện cái võ công tà môn gì, đã cởi sạch y phục tu luyện còn có thể làm cho bị trọng thương như vậy.
Triệu Mẫn thoáng cái đứng lên, trong lòng nàng thật buồn bực, rõ ràng mình chính đại quang minh đến đây, kết quả quỷ thần xui khiến làm sao lại bị đuối lý một phương.
Tống Thanh Thư hô hấp cứng lại:
-Đừng nói lời khó nghe như vậy có được hay không? Toàn bộ quá trình luyện công, tại hạ đều che lại hai mắt.
Triệu Mẫn lúc này mới nhìn thấy trên giường còn có miếng vải mang theo, tâm tình rốt cục tốt hơn một chút, đương nhiên ngoài miệng vẫn là không thừa nhận:
-Hừ, lúc ta lúc tiến vào đây, rỏ ràng ánh mắt của ngươi đã nhìn thấy.
-Đây chẳng qua là đúng vừa dịp, quận chúa phải đa tạ tại hạ lúc đó đã nhìn thấy, nếu không thì quận chúa đã mất mạng vì Băng Phách Ngân Châm rồi..
Tống Thanh Thư hơi không kiên nhẫn phất tay một cái,
-Được rồi… tại hạ cũng không cần thiết đối với quận chúa giải thích cái gì nữa…
Triệu Mẫn sững sờ, lúc này mới thấy mình cũng không có đáng để mà tức giận, suy cho cùng hai người bọn họ không phải là phu thê, cũng không phải tình lữ, liền quýnh lên, vội vàng nói:
-Chẳng qua là ta đang giúp Chu Chỉ Nhược ..
-Thật không?
Tống Thanh Thư liếc nhìn nàng,
-Hai người không khỏi là cừu nhân gặp mặt thì đỏ mắt sao? lúc nào quan hệ trở nên tốt như vậy?
-Ai cần ngươi lo…
Triệu Mẫn cắn cắn môi, lo lắng hắn tiếp tục hỏi thì lại càng bối rối, liền nói sang chuyện khác,
-Ta ở ngoài tửu điếm có một chiếc xe ngựa, hay là mau chở nàng đi tìm đại phu đi.
Lấy thân phận của Triệu Mẫn, dưới trướng vô số cao thủ, đại tông sư bên cạnh cũng có mấy người, Lý Mạc Sầu trong giang hồ tuy có danh khí, nhưng cũng sẽ không được nàng để vào trong mắt. Nàng đối với chyện sinh tử của Lý Mạc Sầu cũng không thèm quản tới, thật ra nàng làm như vậy chẳng qua là vì Tống Thanh Thư mà thôi..
Triệu Mẫn không muốn bị Tống Thanh Thư hiểu lầm thành một nữ nhân bởi vì đố kị mà trở thành sát nhân ngoan độc, cho nên mới tận tâm muốn cứu trị cho Lý Mạc Sầu…
Tống Thanh Thư lắc đầu:
- Tình huống Của Lý Tiên Tử lúc này là vì tẩu hỏa nhập ma mà dẫn đến chân khí trong cơ thể đại loạn, cho dù là có tứ đại thần y đến, cũng là thúc thủ vô sách.
Tống Thanh Thư không khỏi nghĩ đến nguyên bản thì Lệnh Hồ Xung trong cơ thể cũng bị nhiều chân khí dị chủng trong người, một trong tứ đại thần y là Bình Nhất Chỉ cũng nghĩ không ra phương pháp cứu trị. Lý Mạc Sầu hôm nay tình huống cùng Lệnh Hồ Xung cùng loại, chỉ bất quá trong cơ thể nàng không phải là chân khí dị chủng, mà là do tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh lúc không khống chế được mấy luồng chân khí, cộng thêm nàng trước đây nội lực bị tan vỡ, tàn dư chân khí hổn độn hợp lại cùng nhau, cho nên cục diện so với Lệnh Hồ Xung trước đây vẫn là nghiêm trọng hơn...
Tống Thanh Thư mắt đột nhiên sáng ngời, hắn tựa hồ nghĩ đến một loại phương pháp, cũng không biết có thể làm được hay khôn…g.
Một bên Triệu Mẫn lại mở miệng nói:
-Lần trước ta thụ thương, ngươi không phải là từng nói có cái gì chỉ cần cùng ngươi... làm cái chuyện….hạ lưu gì đó, dù cho thương thế nặng đến chừng nào, cũng đều có thể trị khỏi sao?
Câu nói này càng lúc càng nhỏ, giống như là xấu hổ vậy.
Giọng nói của Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược đều trong trẻo nhưng khí chất lạnh lùng lại bất đồng, Triệu Mẫn vốn là kiều diễm vô cùng, lần này xấu hổ, trên gương mặt càng tăng thêm một phần lệ sắc, Tống Thanh Thư nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ.
Chú ý tới nhãn thần Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn đột nhiên có một loại ảo giác, tầm mắt của hắn rơi trên da thịt mình, tựa hồ phát ra nóng rực, liền không được tự nhiên quay đầu đi, nhẹ nhàng hắng giọng một cái.
Tống Thanh Thư cái này mới hồi phục tinh thần lại, đáp:
-Cái phương pháp đó cũng không phải là vạn năng, nếu dùng phương pháp đó thì có hiệu quả khi nội thương bị ngoại lực từ ngoài tác động đánh trúng sinh ra, còn như Lý Mạc Sầu thì gặp hoạ từ trong thân thể mà ra, tự thân bị nội thương, nên có dùng phương pháp đó cũng không có tác dụng gì cả.
Triệu Mẫn nhếch miệng lên, nhẹ nhàng nói:
-Dù sao cũng bây giờ cũng không còn có biện pháp nào khác nên cứ thử xem, ngươi muốn chọn ngựa chết hay ngựa sống thì chọn, Lý Mạc Sầu nếu sau này có thanh tỉnh lại, phỏng chừng cũng sẽ không cự tuyệt. Nàng ở trên giang hồ tuy danh tiếng không tốt chẳng qua là bởi vì thủ đoạn độc ác, nhưng ngoại hiệu được người gọi là Tiên Tử, cũng thấy được trong chốn võ lâm đã công nhận nàng chính là mỹ nhân tuyệt sắc, nếu may ra cứu sống được, thì ngươi có thể cùng mỹ nhân tuyệt sắc như vậy chung phó vu sơn, thì vẫn xem như là một chuyện tốt cho ngươi vậy..
Tống Thanh Thư nhịn không được liếc mắt trừng nàng:
-Đã đến mức này rồi, mà vẫn còn có ý nghĩ xấu, thảo nào quận chúa bị võ lâm Trung Nguyên xưng là yêu nữ.
-Yêu Nữ thì có cái gì không hay chức, ta nghĩ sao thì nói vậy, không giống như các ngươi luôn hư ngụy, rõ ràng thầm thèm muốn muốn chết, ngoài miệng lại không thừa nhận,
Triệu Mẫn chợt tiến sát đến bên tai Tống Thanh Thư,
-Chỉ là không biết Tống công tử ưa thích yêu nữ là hay là thục nữ vậy?
Mỹ nhân thổ khí như lan, trước ngực nàng cơ hồ chạm trúng vào thân của Tống Thanh Thư, làm hắn trong lòng lại nhảy, vô thức đáp:
-Sợ rằng yêu nữ còn là đáng yêu hơn chút..
Triệu Mẫn đỏ mặt, trong nháy mắt lại kéo dài khoảng cách cùng hắn, khóe miệng hướng đến Lý Mạc Sầu trên giường lẩm bẩm:
-Hừ, ta sợ rằng ngươi càng thích ma nữ hơn đấy.
Tống Thanh Thư cũng khôi phục bình thường, cười nói:
-Bất kể là yêu nữ hay là ma nữ, chỉ cần ai tốt với tại hạ, thì tại hạ đều thích cả.
-Ngươi lúc nào cũng có lòng tham.
Triệu Mẫn hừ một tiếng.
-AI đến mà không nhận thì quá phi lễ vậy, tại hạ cũng muốn hỏi hỏi quận chúa, đến tột cùng là quận chúa thích người quân tử hay là bỉ ổi vô sỉ tiểu nhân vậy?
Tống Thanh Thư một lời hai nghĩa hỏi nàng, hai người đều rõ ràng người quân tử chỉ là ai, bỉ ổi vô sỉ là chỉ là ai.
Triệu Mẫn quả nhiên biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại:
-Cả hai ta đều không thích, ta chỉ thích tiểu tặc.
Kìm lòng không đậu nàng lại nhớ lại Trương Vô Kỵ rồi lại đau xót nghĩ tới Minh Tôn “ Ta Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ hướng đến trên trời thề, nhất định sẽ làm cho ngươi vạn kiếp bất phục! ..”
Nhìn thấy thần sắc Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư cũng âm thầm hối hận đã nói lỡ lời, hai người trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc lúng túng.
-Hừ…hai người các ngươi muốn liếc mắt đưa tình, có thể chú ý một chút không? Tại đây còn có một sinh mệnh đang bị trọng thương đây này!
Từ trên giường truyền đến hơi thở mong manh truyền đến, thì ra Lý Mạc Sầu đã tỉnh lại.