Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 567: Hai nữ nhân trong một gian phòng.



CHƯƠNG 567: HAI NỮ NHÂN TRONG MỘT GIAN PHÒNG.



Cẩm y công tử vừa mới xông vào cửa, thì nhìn thấy ánh bạc lóe lê. hắn vốn là hưng sư vấn tội mà đến, ai ngờ mới vừa đá tung cửa thì có độc châm bắn tới.

Nếu là bình thường, bên người cẩm y công tử cao thủ hộ vệ nhiều vô kể, cho dù bị tập kích bất ngờ không phản ứng kịp, nhưng cao thủ bên người của hắn sẽ có thể đỡ được, chỉ là lúc này nôn nóng đến chuyện Tống Thanh Thư cùng Lý Mạc Sầu tránh ở trong phòng, không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, cẩm y công tử không có mang theo hộ vệ, lẻ loi một mình tiến đến, để rồi nào ngờ bây giờ lâm vào hoàn cảnh tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Lúc này Tống Thanh Thư cũng thấy rõ tướng mạo cẩm y công tử, không khỏi thất kinh, cả người như mũi tên rời cung, bởi vì Băng Phách Ngân Châm quá nhanh, lấy khinh công của Tống Thanh Thư cũng suýt chút nữa không kịp, trong nháy mắt đó bay đến ôm chầm lấy cẩm y công tử, né tránh ngân châm tập kích.
Hai người cùng một chỗ chật vật lăn tròn vài vòng trên đất, đến lúc này cẩm y công tử mới phản ứng được, một tay đẩy nam nhân đè ở trên người ra:

-Vẫn chưa chịu đứng dậy?

Ai biết Tống Thanh Thư bởi vì tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, trên thân cũng không có mặc y phục, hạ thể của hắn vừa vặn chạm vào chính giữa hai chân của cẩm y công tử, giống như chuẩn bị khai thủy vậy..

-Vô sỉ hạ lưu!

Cẩm y công tử đỏ mặt, khuôn mặt tuấn tú hai má đỏ hồng kiều diễm như là nữ nhân vậy.

Tống Thanh Thư lúng túng đứng dậy, lúc này không có thời gian giải thích, vội vàng chạy đến bên giường giúp đỡ Lý Mạc Sầu, thuận thế kéo cái chăn phủ lấy thân thể của nàng đang xạ tiết xuân quang:

-Tiên Tử như thế nào rồi đây?

Vừa hỏi vừa một bên đưa ngón tay ra nhẹ nhàng để trên mạch môn nàng, không khỏi chau mày, quá trình tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh vốn là hung hiểm dị thường, trong lúc tu luyện sẽ không chịu nổi khi bị quấy rối. Ngày trước Tiểu Long Nữ tu luyện chỉ là bị một nhánh cây nhẹ nhàng phất đến trên mặt, thiếu chút nữa thì đã hương tiêu ngọc vẫn, không nói đến Lý Mạc Sầu lần này lại là ngay lúc hành công khẩn yếu quan đầu, đột nhiên bạo khởi xuất thủ mà không kịp chuẩn bị trước, dẫn đến chân khí bên trong cơ thể nghịch hành, trong cơ thể chân khí chạy chung quanh tán loạn, so với thương thế trước kia thì nghiêm trọng hơn vài phần.
Lý Mạc Sầu từ khóe miệng phun ra máu tươi, nàng cũng không quản đến thương thế của mình, trái lại căm tức nhìn chằm chằm vào cẩm y công tử kia:

-Ngươi gϊếŧ hắn cho ta…

Nếu nói là thân thể lõα ɭồ của mình bị Tống Thanh Thư nhìn hết, Lý Mạc Sầu vẫn có lý do để tự an ủi mình, còn bây giờ cẩm y công tử đột nhiên xuất hiện cũng nhìn thấy hết, làm thế nào nàng chấp nhận được, bởi vậy không màng đến thương thế nghiêm trọng, phản ứng đầu tiên chính là muốn gϊếŧ chết đối phương.

Cẩm y công tử liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư không mặc y phục, lại liếc mắt nhìn Lý Mạc Sầu đang phủ tấm chăn, tức giận hừ lạnh:

-Gian phu dâʍ phụ, muốn sát nhân diệt khẩu sao?

Tống Thanh Thư nhất thời tê rần cái đầu, hắn đương nhiên biết được vì sao Lý Mạc Sầu không để ý đến thương thế mà đòi gϊếŧ cẩm y công tử, cười khổ nói với nàng:
-Kỳ thực người này thì cũng không cần gϊếŧ.

-Hắn vũ nhục thuần khiết của ta, vì sao lại không gϊếŧ!

Thấy Tống Thanh Thư bất vi sở động, Lý Mạc Sầu khẽ cắn môi, giùng giằng từ trên giường,

-Tốt …..ngươi không gϊếŧ, để ta gϊếŧ…

-Hừ, nhìn ngươi bộ dạng sắp tắt thở đến nơi, ai gϊếŧ ai còn chưa nhất định đây.

Cẩm y công tử vốn đang là khó chịu khi nhìn thấy Lý Mạc Sầu và Tống Thanh Thư lêu lổng cùng một chỗ, vừa rồi lại bị nàng đột nhiên tập kích khiến cho vô cùng hoảng sợ, đã nghẹn một bụng tà hỏa, giờ thấy Lý Mạc Sầu giùng giằng muốn xuống giường, cũng không nhịn, rút ra trong tay áo thanh bảo kiếm.

-Được rồi…được rồi…!

Tống Thanh Thư vội vàng ngăn trước mặt hai người, thân thủ vươn lên gỡ xuống cái chụp đầu của cẩm y công tử, nhất thời một làn tóc đen nhánh tựa như thác nước xỏa xuống bả vai cẩm y công tử.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nói với Lý Mạc Sầu:

-Thấy không…nàng vốn là nữ nhân, thì có nhìn thấy thân thể của Tiên Tử cũng không có quan hệ gì.

Lý Mạc Sầu ngẩn ra, quan sát tỉ mỉ đối phương, chỉ thấy đôi mắt nàng trong veo như thu thủy, mày dài, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, quả nhiên là một mỹ nhân vô cùng kiều diễm.

Cẩm y nữ tử kia vẫn không bỏ qua, giương kiếm còn muốn hướng Lý Mạc Sầu đâm tới, Tống Thanh Thư vội vàng ngăn cản nàng:

-Tốt rồi….quận chúa náo như thế này còn chưa có đủ sao?

Cẩm y nữ tử giận dữ, hừ lạnh nói:

-Ngươi rõ ràng đã hẹn cùng ta, sau khi giải quyết xong nội tình Kim Xà Doanh thì sẽ theo ta đến Hắc Mộc Nhai, ta tại phía trước chờ ngươi hơn tháng, rốt cục nắm được tin tức ngươi đi về phía bắc. Dọc trên đường đi chuẩn bị tỉ mỉ cẩn thận cho ngươi, sợ ngươi bị chậm trễ…không nghĩ tới… không nghĩ tới. . .
Cẩm y nữ tử dĩ nhiên chính là Triệu Mẫn quận chúa Mông Cổ của Nhữ Dương Vương Phủ, nàng vì trúng chi độc Tam Thi Não Thần Đan của Bình Nhất Chỉ, trước khi chưa được giải độc, nào dám quay về Mông Cổ, hơn nữa chuyện nàng bị trúng độc cũng tận lực giấu giếm người bên cạnh, suy cho cùng Mông Cổ hôm nay thế lực khắp nơi ngấm ngầm ba đào biến hoá kỳ lạ, nàng lại có thân phận đặc thù, lo lắng một khi việc trúng độc truyền đi ra ngoài, sẽ bị kẻ thù dùng thủ đoạn công kích, thậm chí cũng có thể bị thuộc hạ sinh ra dị tâm.

Cho nên Triệu Mẫn lần này vứt bỏ tả hữu thân tín, tìm đến Tống Thanh Thư một kẻ ngoại nhân, theo nàng đến Hắc Mộc Nhai truy tìm thuốc giải. Thân trúng độc dược cổ quái, lòng nóng như lửa đốt, trong khi Tống Thanh Thư ở Kim Xà Doanh chậm chạp lề mề hết một, hai tháng, thật vất vả mới thám thính được tin tức hắn đi về phía bắc, vội vã chuẩn bị sẵn tất cả cho hắn thật tốt trên đường đi.
Triệu Mẫn trong xương thật ra là một nữ nhân ôm ấp tình cảm lãng mạn, suy cho cùng trong đại hội Kim Xà nàng thiết đặt mưu kế với Tống Thanh Thư cũng bởi vì lợi ích của Mông Cổ, nhưng trong lòng nàng vẫn áy náy, cho nên chuẩn bị dọc theo đường đi khoản đãi thịnh tình với Tống Thanh Thư trong tất cả các tửu điếm...

Triệu Mẫn trên đời này là nữ nhân thông minh đứng đầu, nàng biết nếu mình ngay từ đầu xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư sợ rằng sẽ nhớ lên giữa hai người có một ít chuyện không vui, vì vậy liền định ra một đường thịnh tình chiêu đãi hắn, chờ đến Tống Thanh Thư cuối cùng đến khi nhìn thấy nàng, đến lúc đó hỏa khí của hắn cũng không còn, dĩ nhiên là sẽ tận tâm tận lực giúp nàng tầm tìm thuốc giải độc.

Ai ngờ người định không bằng trời định, hắn dọc theo trên đường đi lại có nữ nhân đồng hành, đầu tiên là Mộc Uyển Thanh, sau đó là Lý Mạc Sầu, nghĩ đến bản thân mình chuẩn bị tỉ mỉ các gian phòng, để rồi hắn dùng làm sào huyệt cùng với những nữ nhân khác tầm hoan tác nhạc ân ái, Triệu Mẫn trong bụng tà hỏa từ từ dâng lên.
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn tình huống trong phòng bây giờ, đành cười khổ không thôi, mình và Lý Mạc Sầu với tình cảnh này, cho dù ai nhìn thấy thì cũng đều có thể suy nghĩ đến chuyện đang làm cái việc ái ân tầm hoan nam nữ kia.

Một bên mặc xong y phục, Tống Thanh Thư một bên giải thích:

-Quận Chúa đã hiểu lầm rồi, tại hạ cùng với Lý Tiên Tử chỉ là đang tu luyện một môn công pháp, cũng không có việc gì cẩu thả.

-Luyện công?

Triệu Mẫn đương nhiên vạn lần không tin,

-Hừ…luyện công gì mà hạ lưu cởi sạch y phục nam nữ đồng luyện vậy chứ?

Lý Mạc Sầu nhất thời giận dữ:

-Hừ…ngươi không được ngươi vũ nhục tuyệt học võ công của Cổ Mộ phái ta.

-Có rất nhiều chuyện bản quận chúa muốn nói thì nói, nếu có bản lĩnh thì xuống giường tới đây đánh với ta .

Triệu Mẫn lúc này nhìn ra Lý Mạc Sầu khí lực vô cùng suy yếu, nên cố ý kích nàng nói.
-Ngươi….

Lý Mạc Sầu tức giận lại phun ra máu tươi, cả người thoáng cái trở nên như là hấp hối.

Tống Thanh Thư vội vàng chạy đến đỡ lấy Lý Mạc Sầu bên cạnh, một bên hướng trong cơ thể nàng đưa vào một làn chân khí, vừa hướng Triệu Mẫn trầm giọng nói,

-Quận chúa….. có biết hay không vừa rồi chúng ta đang tu luyện tới giai đoạn khẩn yếu quan đầu nhất, quận chúai đột nhiên xông vào, làm hại Lý Tiên Tử bị tẩu hỏa nhập ma, tình huống của nàng bây giờ, sợ rằng kim thạch nan y không thể cứu chữa rồi..

Triệu Mẫn không khỏi ngẩn người ra, nàng tuy ngoài miệng nói hận không thể gϊếŧ Lý Mạc Sầu, nhưng trong lòng thực chất lại không có ý này. Nghe được Lý Mạc Sầu rất có thể không qua khỏi, Triệu Mẫn sinh lòng áy náy cực kỳ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận:
-Hừ, ai bảo nàng rắp tâm bất lương, vừa thấy mặt ta là đã muốn gϊếŧ, có chết cũng xứng đáng!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv