CHƯƠNG 529: VẤN ĐỀ CỦA TÂM MA.
Thấy thê tử nổi giận, La Lập Như vội an ủi:
-Sư muội.. là ta sai rồi, muội đừng để ở trong lòng, chẳng qua là ta ăn ngay nói thật, ai bảo muội hỏi vấn đề cổ quái như vậy, Đại đầu lĩnh thật tốt làm sao sẽ để khi phụ muội chứ. . .
Tiêu Uyển Nhi trong lòng một mảnh rét lạnh, lạnh nhạt nói:
-Sư huynh, nhớ kỹ lời huynh nói mới vừa rồi, về sau huynh đừng có hối hận.
Thấy nàng cứ theo cái vấn đề này không thả ra, La Lập Như nghĩ rằng chỉ là nữ nhân cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt, trong lòng cũng hơi hết kiên nhẫn:
-Sư muội tưởng là thật, vẫn cho rằng Đại đầu lĩnh lại coi trọng muội sao? Nếu vậy thì chẳng khác gì Quách phu nhân một nhân vật lừng danh khắp thiên hạ lại xinh đẹp tựa như thiên tiên coi trọng ta sao?
-Cút đi…..
Tiêu Uyển Nhi cả giận nói.
La Lập Như bình thường cùng Tiêu Uyển Nhi cũng hay trêu đùa, nên không biết là nàng giận thật, chợt thấy trên tấm bình phong trước cái thùng nước tắm đang vắt lên y phục của nàng, hai mắt tỏa sáng:
-Sư muội đên qua cùng Quách phu nhân cùng giường chung gối, chắc y phục trên thế nào cũng có mùi hương của Quách phu nhân, đó chính là một nhân vật cao cao tại thượng, cả đời của ta cũng tiếp xúc không được, vậy hãy để cho ta ngửi một chút cái mùi của nàng nhé..
Nói xong thân thủ liền hướng đến y phục trên tấm bình phong chộp tới.
Bên trong Tiêu Uyển Nhi kinh hãi, y phục của nàng làm gì mà có mùi vị trên váy áo Hoàng Dung, chỉ có cái mùi tanh tưởi bẩn thỉu của tên ác ma kia lưu lại không ít, làm sao có thể cho hắn ngửi lấy được chứ?
Tiêu Uyển Nhi một tay quay về bình phong giật lại y phục, nước mắt lã chã rơi xuống:
-Nam nhân các ngươi không có một ai tốt, tất cả đều bỉ ổi hạ lưu vô sỉ! Cút ngay cho ta….
……………………………………………………………………………………….
Cùng lúc đó Tống Thanh Thư cũng đang suy nghĩ về vấn đề tâm ma, cho tới bây giờ, tâm ma đã xuất hiện hai lần, lần đầu tiên nguy hiểm nhất, suýt chút nữa hắn đã trầm mê ở tại Tử Cấm Thành, đó là lúc giao hoan với Tiểu Đông Hậu, nàng phải cắn môi chịu khổ phong tình, khi đó hắn không rõ được mình tại sao lại thú tính quá độ như vậy, làm cho suýt chút nữa bại lộ thân phận chân chính của mình.
Tống Thanh Thư sắc mặt càng ngày càng khó coi, trước tuy rằng nghe Cưu Ma Trí đã từng nói ai tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp thì sẽ có cỡ nào hung hiểm, nhưng cho tới nay hắn vẫn không có gì là bị trầm trọng cả, chỉ là tối hôm qua, tựa hồ lần đầu tiên thú tính lại mãnh liệt như vậy, sau khi trải qua một đêm, bản thân đã thanh tỉnh lại.
"Lẽ nào môn công pháp này có năng lực nắm bắt lấy sâu trong nội tâm ẩn chứa du͙ƈ vọиɠ của Tu Hành Giả, rồi phóng xuất khuếch đại vô hạn từ nội tâm phát ra biến thành hành động hay sao?"
Nghĩ đến từ trước đến giờ chưa từng người nào tu luyện loại Mật Tông công pháp này thành công qua, Tống Thanh Thư rùng mình.
Ai trong nội tâm cũng ẩn chứa vô số du͙ƈ vọиɠ kỳ quái, nhưng người sở dĩ khác với cầm thú là nhờ có lý trí cầm giữ lại, rất nhiều thú tính ngay từ đầu đã bị bóp chết khi vừa nảy sinh…
Nhưng nếu tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp tựa hồ năng lực lý trí bất tri bất giác lại khuyến khích bên trong nội tâm, rất nhiều thú tính sản sinh không gì sánh được, bình thường cũng không dám suy nghĩ nhiều đến, nhưng không ngờ ẩn giấu sâu trong cái ngóc ngách nào trong lòng, đều có thể tùy lúc bị kích động mà phát ra, thật sự khó lòng mà phòng bị.
Tống Thanh Thư còn nhớ rõ hắn lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiêu Uyển Nhi, trong đầu từng thoáng qua hiện lên một ý niệm trong đầu: “ Không biết đùa bỡn với loại nữ nhân có hàm xúc đoan trang đàng hoàng như thế này thì là cảm giác sẽ ra sao…. .
Lúc đó Tống Thanh Thư rồi cũng cho qua, rất nhanh đem cái ý niệm này quên sạch, nhưng không nghĩ tới đêm qua lại đột nhiên bạo phát xuất hiện ra.
Tống Thanh Thư tựa hồ dần dần hiểu ra vì sao từ cổ chí kim, chưa từng nghe nói qua ai tu luyện môn công pháp này thành công qua, suy cho cùng người tu luyện Hoan Hỉ Chân Khí, nếu muốn chiếm được thân thể nữ nhân quả thực không cần tốn nhiều sức lực, cho nên chẳng có mấy ai thoát được cái loại mê hoặc này?
Tu Hành Giả nếu không cẩn thận thì sẽ bị làm nô ɭệ cho thú tính du͙ƈ vọиɠ, đến lúc đó nếu trong thiên hạ xuất hiện mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc, mà mỹ nhân xinh đẹp thì thường bên cạnh đều có xuất hiện đủ các loại nam nhân ưu tú, thì Tu Hành Giả lại lấy thủ đoạn hèn hạ vô sĩ chiếm hết mỹ nhân trong thiên hạ, đương nhiên sẽ trở thành công địch của toàn bộ thiên hạ, cuối cùng chỉ còn có một con đường diệt vong mà thôi.
Nghĩ đến cục diện cuối cùng sẽ xảy ra như vậy, Tống Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh, bất quá rất nhanh trong đầu lại toát ra một ý niệm khác, chỉ cần ngươi đủ mạnh, thì có quan hệ gì chứ! Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt vô số đất nước đối phương, mỗi lần đều đem thê tử của địch nhân thu hết vào trong phòng, vô số người hận không thể lột da róc thịt Thành Cát Tư Hãn, nhưng Thành Cát Tư Hãn vẫn là sống đời tiêu diêu tự tại?
Hai loại ý niệm trong đầu cứ liên tiếp hiện ra, Tống Thanh Thư có cảm giác được trên bả vai trái của mình đang có một tiểu thiên sứ thiện lành đang tận tình khuyên nhũ bản thân hắn, còn trên bả vai phải lại có một tiểu ác ma giảo hoạt đang không ngừng dụ dỗ bản thân hắn, theo so sánh thì sự mê hoặc của tiểu ác ma tựa hồ có sức hấp dẫn hơn nhiều lắm. . .
Mắt thấy bản thân sắp hoàn toàn bị ma hóa, chợt phúc linh tâm Tống Thanh Thư tới, hắn mở hai mắt ra, trước mắt hiện lên câu
"Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu,
Thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu",
( Nguyên câu là:
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu,
Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.
Thiên địa chi gian, kì do thác thược hồ ?
Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất.
Đa ngôn sác (sổ) cùng, bất như thủ trung.
DỊCH NGHĨA
Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm;
Thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm.
( Chó rơm là phong tục mà người xưa dùng để thay cho chó sống đem đi tế lễ)
Khoảng giữa trời đất như ống bễ, hư không mà không kiệt,
Càng chuyển động, hơi lại càng ra.
Càng nói nhiều lại càng khốn cùng, không bằng giữ sự hư tĩnh.)
Vũ Trụ từ lúc xuất hiện tới này, kỳ thực căn bản không có khái niệm là thiện ác, thiện ác chỉ là gông xiềng do người sáng tạo ra cho mình mà thôi.
Hoan Hỉ Thiền Pháp là công pháp Phật Môn, Phật Môn lại tin nhất là luật nhân quả, trong khi các Tu Hành Giả luyện công pháp này đều là người của Phật Môn, thì một khi hoàn toàn bị thú tính khống chế, rơi vào ma đạo, nhưng căn bản ẩn sâu trong tâm trí vẫn tuần hoàn có khái niệm nhân quả, chỉ là bọn họ không có ý thức được, vì thế sâu trong nội tâm, cứ tin rằng mình sớm muộn sẽ phải gánh chịu báo ứng nhân quả. . .
Tống Thanh Thư càng nghĩ càng kích động, bản thân mặc dù có thể nghĩ tới vấn đề này, cũng không phải là hắn so với những chi sĩ kinh thải tuyệt diễm của Mật Tông thông minh cơ trí hơn, mà bởi vì hắn căn bản không phải là người trong Phật Môn, ẩn sâu trong tâm trí cũng không có tin tưởng vững chắc vào tuần hoàn nhân quả.
Tống Thanh Thư phảng phất tựa như thấy có ánh sáng từ cuối đường hầm, hắn loáng thoáng hiểu qua những tiền bối Mật Tông đó thất bại từ vấn đề nào, bọn họ vì cứ xông phá khắc chế lý trí, có kiên quyết khắc chế nhưng bất luận như thế nào cũng bị thất bại vì giải quyết không đung vấn đề.
Bởi vì khi xuất hiện tâm ma là lúc cũng như chính hắn vậy, sẽ sản sinh ra các loại tâm tình: Sợ hãi, áy náy, tràn ngập cảm giác có tội. . . sau đó nỗ lực dùng các loại phương pháp để cố tiêu diệt tâm ma.
Nhưng cái loại công pháp này thì tâm ma càng mạnh theo công lực tăng cường, kỳ thực căn bản không cần thiết phái đối phó như lâm đầu đại địch, cách xử lý phải khác, nếu trong lòng ngươi không cảm thấy đó là tâm ma, vậy thì đó không phải là tâm ma, chỉ là đơn giản như vậy..
Tống Thanh Thư tâm thần kích động, hắn hiện tại tâm trí hắn cũng rất đục loạn, trong lúc nhất thời cũng chưa nắm rõ lắm, nhưng hắn bén nhạy ý thức được, bản thân mình tựa hồ mò tới cánh cửa thành công, chỉ kém một vài bước chân mà thôi.
Sau đó một thời gian, Tống Thanh Thư bình thản coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn xử lý sự tình trong Kim Xà Doanh bình thường, cho dù có những lúc đối mặt với Tiêu Uyển Nhi, cũng chỉ xem nàng như một đầu lĩnh như các đầu lĩnh khác, căn bản không có chút nào để ý tới, kết quả bất ngờ trái lại khiến cho Tiêu Uyển Nhi lại lo được lo mất, làm nàng suy nghĩ lung tung rất nhiều.
Theo thời gian trôi qua, hôn lễ của tân nhiệm Kim Xà Vương cùng Tằng Nhu của Vương Ốc phái rốt cục cũng đã đến, Tiêu Uyển Nhi thừa dịp lúc Tống Thanh Thư không có ở đây, liền hẹn với Hạ Thanh Thanh đến một chỗ hẻo lánh trong gian phòng nhỏ gặp mặt.