Nghe được Đông Phương Mộ Tuyết yêu cầu, Khúc Phi Yên trầm mặc, một lát sau, ngẩng đầu lên nước mắt đảo quanh:
-Sư phụ…trước đây sư phụ cũng biết rỏ ràng tâm ý của đồ nhi, tại sao lúc đó có nhiều cơ hội mà sư phụ lại không muốn, để rồi khi Tống công tử đã chiếm được thân thể của đồ nhi, thì sư phụ mới... mới...
Nói đến câu sau dĩ nhiên Khúc Phi Yên nói không được.
-Thật là ngốc nghếch, sư phụ bị thương tứ cố vô thân, lại cần đến Tống Thanh Thư giúp ta nên mới đành phải trao ngươi cho hắn, còn trước đây sở dĩ không động vào ngươi, là sợ làm hỏng tấm thân xử nữ của ngươi, bây giờ thì ta không còn lo lắng đến chuyện đó nữa rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết một tay xoa bóp bầu vú phải, một tay đã chạm đến đầu núʍ ѵú trái của Khúc Phi Yên, nàng có thể cảm nhận được thân thể Khúc Phi Yên run rẩy càng lúc càng lớn.
-Sư phụ…không được…!
Khúc Phi Yên giãy dụa mấy lần, ngoại trừ thân thể lại thêm kịch liệt ma sát chứ vẫn không thoát ra được khỏi đôi tay của Đông Phương Mộ Tuyết.
-Ngươi dám ngỗ nghịch chống lại ta?
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh lẽo nói.
-Đồ nhi không dám, sư phụ thần công cái thế, nếu muốn lấy mạng đồ nhi thì dễ như trở bàn tay, đồ nhi thuận ý hầu hạ sư phụ một đêm để đền đáp lại ân tình, có điều... a…!
Cảm nhận được một bàn tay của Đông Phương Mộ Tuyết đã duỗi xuống âm hộ của mình, Khúc Phi Yên kêu lên kinh hãi, hơi thở cũng biến thành gấp gáp, vội vã đem ý của chính mình biểu đạt ra,
-Có điều …sau lần này đồ nhi sẽ không còn cách nào đối mặt với Tống công tử, nên chỉ có một con đường là tự sát chết đi..
Đông Phương Mộ Tuyết chóp mũi chậm rãi đưa đến trên cái cổ mềm mại của Khúc Phi Yên , thở ra từng tia từng tia nhiệt khí làm cho trên người Khúc Phi Yên rung mình nổi lên một tầng da gà tinh tế, nàng chậm rãi nói:
-Đồ nhi ngốc của ta, Tống Thanh Thư đã bị ta điều đi ra khỏi nơi này rồi, chuyện tối nay ngươi không nói, ta cũng không nói, thì làm sao mà hắn biết được chứ?
Khúc Phi Yên nghe qua thì trong lòng rung động, trong lòng nàng vốn là lâu nay vẫn ái mộ yêu thương sư phụ của mình, giờ bị Đông Phương Mộ Tuyết mê hoặc như vậy, trong lòng đã muốn thất thủ.
Chú ý thấy trong ánh mắt Khúc Phi Yên mờ mịt, Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói:
- Khúc Phi Yên… sau này ta cũng không có ngăn cản ngươi cùng ngươi Tống Thanh Thư đến cùng nhau, ngược lại còn tác thành cho các ngươi, thế nhưng nếu lúc nào đếm khuya sư phụ cô quạnh, ngươi phải đến phụng bồi ta, có nguyện ý hay không?
-Đồ nhi nguyện...
Khúc Phi Yên mới vừa nói được nửa câu, đột nhiên trong tâm trí vẫn còn chút thanh tỉnh, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở,
-Sư phụ, xin hãy buông tha đồ nhi đi.
Đông Phương Mộ Tuyết hơi nhướng mày, hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi là đồ đệ của ta, đường đường là một yêu nữ ma giáo, làm sao lại có bộ dáng của một kẻ chính phái kia, làm cái gì mà gìn giữ tam trinh cửu liệt?
-Um..dù sao đồ nhi cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, không làm được theo như lời của sư phụ nói.
Khúc Phi Yên cúi đầu, từ tốn nói,
-Sư phụ nếu muốn như vậy, thì đồ nhi chỉ có một con đường chết, thì mới an lòng.
-Hừ..ngươi muốn gì ta cũng mặc kệ, đêm nay ngươi nhất định phải đến với ta.
Đông Phương Mộ Tuyết vươn mình, liền ôm Khúc Phi Yên ép xuống, cỡi sạch y phục của nàng ra.
-Ực..
Khúc Phi Yên tiếng kêu không có mang theo cảm tình gì cả.
-Tức chết ta … tên tiểu tử thúi kia, không biết dùng thủ đoạn gì, chỉ trong thời gian ngắn mà làm cho nữ đồ đệ của ta đối với hắn khăng khăng một mực hết lòng.
Đông Phương Mộ Tuyết chợt cảm thấy không còn hứng thú khi Khúc Phi Yên thân thể cứng ngắt như vậy, nàng ngồi dậy hừ một tiếng,
-Đứng lên đi, vừa rồi ta chỉ là thăm dò ngươi, nếu như ngươi đối với ý trung nhân của mình mà cũng không trung thành, có một số việc sư phụ cũng không dám giao cho ngươi làm.
Khúc Phi Yên sững sờ, mừng đến phát khóc:
-Đa tạ sư phụ!
- Khúc Phi Yên đừng vội mặc quần áo, sư phụ muốn cho ngươi biết một chuyện…
Đông Phương Mộ Tuyết thấy Khúc Phi Yên khom người cuống quít thu dọn ý phục, nước mắt ngắn dài, bên dưới cái khe thịt âm hộ hơi hở ra một màu hồng phấn tươi rói, dáng dấp đặc biệt mê người, khóe miệng Đông Phương Mộ Tuyết nhếch lên:
-Nghĩ đến tiểu tử thúi kia quá được tiện nghi, ta không nhịn được. Hừ, ta cũng phải có thu hoạch trở cho mình lại mới được…
-A….
Khúc Phi Yên mặt lại trở nên trắng bệch.
-Này..ngươi đừng có làm ra dáng vẻ tuyệt vọng như thế..
Đông Phương Mộ Tuyết nói xong liền nắm lấy tay Khúc Phi Yên hướng về phía trong âm hộ của mình.
-Ngươi đã rõ chưa?
Từ lòng bàn tay Khúc Phi Yên truyền đến loại nham nhám đám lôиɠ ʍυ, rồi đến cái khe thịt mềm yếu ẩm ướt đặc hữu của nữ nhân, làm cho Khúc Phi Yên giật mình ngơ ngác nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:
-Sư phụ…cũng là...
-Xuỵt…..
Đông Phương Mộ Tuyết duỗi ra ngón tay đặt ở trên môi,
-Ngươi biết là được rồi, không cần nói ra, chắc ngươi cũng đã hiểu nỗi khổ tâm trong lòng khi trao ngươi cho Tống Thanh Thư chứ?
-Làm sao lại có khả năng…như vậy? Làm sao… có khả năng...
Khúc Phi Yên hồn bay phách lạc, không ngờ người sư phụ mình quý mến bao năm qua lại là một nữ nhân..
-Làm sao là làm sao? Ta là nữ nhân thì không phải là sư phụ ngươi sao?
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh nói.
Khúc Phi Yên lập tức tỉnh lại nói:
-Đồ nhi có chút... có chút khϊếp sợ….
-Ngươi nên cao hứng mới đúng chứ, ta xem ngươi làm sao bây giờ…
Đông Phương Mộ Tuyết cưng chiều nựng lấy gò má của Khúc Phi Yên.
-Sư phụ quả nhiên thương ta, không nỡ để ta thương tâm, thậm chí ngay cả bí mật lớn như vậy cũng cho ta biết.
Sau khi biết Đông Phương Mộ Tuyết là nữ nhân, tảng đá lớn trong lòng Khúc Phi Yên đã buông ra, ôm lấy eo Đông Phương Mộ Tuyết, thân mật vùi đầu ở trong lòng nàng…
-Vậy sư phụ thương ngươi như thế, bây giờ cùng giường với ta, ngươi có nguyện ý hay không a?
-Đồng ý…đương nhiên đồng ý rồi.
Khúc Phi Yên lau khô nước mắt, tươi cười rạng rỡ đáp.
-Ngươi tới…
Đông Phương Mộ Tuyết nói nhỏ.
Khúc Phi Yên sợ tới mức có chút đờ đẫn, ngẩn ngơ một lát, Đông Phương Mộ Tuyết thân thủ ôm cổ của Khúc Phi Yên, hai làn môi đụng vào nhau, mút lấy đôi môi anh đào tươi mới, nàng duỗi cái lưỡi đinh hương nhập vào trong miệng Khúc Phi Yên, một lát mới rời ra, phần môi kéo ra một làn trong suốt bước bọt, Khúc Phi Yên giờ đã toàn thân xụi lơ, hai gò má hồng nhiệt, không ngừng thở dốc; Đông Phương Mộ Tuyết không kiêng nể gì cả, một tay vân vê đầu núʍ ѵú nhọn vểnh lên vú, tay kia tắc thăm dò vào giữa hai chân của Khúc Phi Yên, nhẹ nhàng vuốt lấy đám lôиɠ ʍυ nồng đậm đen nhánh tươi tốt, miệng thì liếm nhẹ bên gáy Khúc Phi Yên, rồi cắn nhẹ vành tai non mềm, thấp giọng nói khẽ:
- Ngoại trừ cho đến khi chết, ngươi phải bảo thủ bí mật này, hiểu chưa?
-Đồ nhi biết rồi..
Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng đem đôi đùi tách Khúc Phi Yên ra, ôn nhu dụ dỗ:
-Ngốc nha đầu, ta sẽ cho người biết hưởng thụ cái tư vị suиɠ sướиɠ khác thường khi cùng với nữ nhân…
Khúc Phi Yên bị Đông Phương Mộ Tuyết sờ soạng mơ mơ màng màng , khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng đột nhiên cặp đùi tuyết trắng một hồi run rẩy, thì ra là Đông Phương Mộ Tuyết vừa dùng ngón trỏ cùng ngón áp út và ngón giữa tiêm dài theo cái khe thịt âm hộ lên xuống trơn trượt, không bao lâu thì cửa miệng u cốc liền hở ra liền lộ ra một vòng trong suốt chất lỏng, những đầu ngón tay của nàng thật nhanh nhẹn linh hoạt bách biến lúc vê, lúc khều, lúc cạo, lúc xoa trên cái âm hộ Khúc Phi Yên .. đúng là tài nghệ đánh đàn dạng bình thường của Đông Phương Mộ Tuyết đã là thiên hạ vô song, khi thì nhanh như mưa rào, lúc thì nhẹ giống như bắn ra luân chỉ phía dưới, rồi liền cứng cỏi như dây đàn đều có thể tóe ra khay ngọc châu rơi âm sắc tuyệt diệu, huống chi bây giờ những đầu ngón tay đang áp dụng trên cái âm hộ non nớt vẫn còn tươi mới của Khúc Phi Yên?
……………………………………………………………………………………….
Chẵng bao lâu thân thể yêu kiều Khúc Phi Yên kéo căng, đôi mắt hạnh đang mơ màng đột nhiên trợn tròn, cái miệng mở lớn lại không phát ra được thanh âm nào, hay tay níu lấy cái ga giường, mông đít comng lên hẩy cái gò mu lên cao, rồi cả người kéo căng tạo thành đường cong cực đẹp, toàn thân run rẩy dữ dội dọa người, Đông Phương Mộ Tuyết như không cho Khúc Phi Yên tránh thoát, hai ngón tay của bàn tay kia ra sức duỗi sâu vào bên trong u cốc Khúc Phi Yên khều móc..
Cũng không biết run lên bao lâu, Khúc Phi Yên thoát lực rủ xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc, hai ngón tay của Đông Phương Mộ Tuyết theo từ đường hang u cốc từ từ rút ra, âm tinh đậm đặc bám vào đỉnh đầu ngón tay, kéo ra hơn một tấc vẫn còn chưa đứt, sợi tơ dịch nhờn võng xuống thành một hình cung, đường cong thập phần nhẵn mịn màu trắng sữa.
Đông Phương Mộ Tuyết liếm lấy vành tai Khúc Phi Yên, mỉm cười:
-Tốt dâʍ đãиɠ tiện nha đầu! Là quá nhiều nước đấy…
Khúc Phi Yên hai bầu vú sung mọng không ngừng phập phồng, thở dốc khó khăn lắc đầu, nói:
-Đồ nhi... không có... không có...
Thân thể nhuyễn nhừ, nghiêng cái cổ trắng ngọc tựa vào trong ngực Đông Phương Mộ Tuyết, hai chân cứ mở rộng ra, giữa hai chân dính đầy chất lỏng đầm đìa, dâʍ mỹ được đẩy cao tột đỉnh, Đông Phương Mộ Tuyết vẫn dùng móng tay nhẹ gãi nơi âm hạch, tiếp tục tại bên tai Khúc Phi Yên, cười không có ý tốt.
- Bộ lông càng nhiều nữ tử dục tính càng mạnh, ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào mà lôиɠ ʍυ tươi tốt như thế này, vừa nhẹ nhàng đụng vào một cái thì đã rỉ ra ra chất lỏng, rõ ràng là trời sinh dâʍ mị, còn nói là không có sao?
Đầu ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục gãi chà qua viên thịt nhỏ âm hạch sung huyết, Khúc Phi Yên không tự chủ được co người lại, liền lời nói cũng không nên lời, ngẩng lên cổ trắng ngọc um um:
-Um.. sư phụ tha mạng! Đồ nhi…không còn…chịu nỗi…a…á….
………………………………………………………………………………………………
Đông Phương Mộ Tuyết sửa gãi văn vê, như mài mực vậy, động tác nhẹ nghiên, không bằng như lúc trước hung mãnh, dần dần Khúc Phi Yên cái mũi nhỏ hừ nhẹ lấy, một lúc sau Khúc Phi Yên lại quát to một tiếng , sau đó hai chân thật chặc kéo căng lên, trong thân thể bắp thịt đang co quắp, đồng thời âm tinh từ bên trong cổ đáy huyệŧ lại bắn nhanh ra , một loại mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ liền nhanh chóng tại toàn thân tiếp tục lan tràn..
Trên giường hai mỹ nhân trần trụi kề môi bên nhau, mút lấy dâʍ diễm ướŧ áŧ, hai cái âm hộ đang chà xát với nhau hết sức mê người, thật vất vả tách ra, Đông Phương Mộ Tuyết vũ mị cười:
-Tốt lắm, đổi đến lượt ngươi phục thị ta.
Đông Phương Mộ Tuyết dạng rộng ra hai chân, hai gò má đỏ hồng, nàng vẫn chưa được thỏa mãn, nàng với tay lên đầu giường lấy xuống một cái túi da màu xám, lấy ra một cái sừng lộc bóng loáng tròn trịa, nhắm mắt ngửa đầu, thở ra thật dài khẩu khí đỏ mặt cười khẽ rồi giải thích cho Khúc Phi Yên :
-Vật này gọi là “ Giác Tiên " nữ nhân lúc lên cơn động dục thì dùng nó xem như là nhân khí quan của nam nhân, lớp bọc ngoài của sừng lộc là nhung nai được mài giũa ngâm vào dược liệu giữ cho thảm lông tơ mịn không tan rã, nó được dùng lanh lẹ so với nam nhân chân chính còn mạnh hơn đấy.
Cái vật thể này ngoại hình so với cây côn ŧɦịŧ của nam nhân khi cứng lên giống như đúc, hơn nữa càng tốt đẹp dài hơn một khúc, chung quanh là lớp lông tơ mịn của nhung nai, sờ lên cũng là có nhục cảm, Đông Phương Mộ Tuyết nói xong liền vội vã không nhịn nổi, một đôi bắp đùi đầy đặn tách ra rất lớn đặt ở trên mép giường, đem phần hông cao cao đẩy lên, lúc này Khúc Phi Yên đúng là không cần dạy , có câu nói việc này là vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ) đấy, huống chi Khúc Phi Yên đã có thời gian trải qua chuyện giao hoan rồi, vì vậy Khúc Phi Yên liền ngậm“ Giác Tiên " vào trong miệng phun ra nuốt vào một hồi thấm ướt, rồi kê vào cửa miệng u cốc của Đông Phương Mộ Tuyết dùng dịch nhờn trơn nhớt trên âm hộ thoa ướt đều lên “ Giác Tiên ", xong rồi mới từng điểm từng điểm nhét vào hang động Đông Phương Mộ Tuyết.
- Ừ..um…um... . ..
Lúc cây“ Giác Tiên " xâm nhập vào trong huyệŧ, Đông Phương Mộ Tuyết nhíu mày một cái , rồi rất nhanh trên mặt tất cả đều là nét mặt hưng phấn rồi, vật kia đâm sâu đến cùng tận cổ đáy huyệŧ, giải quyết giúp cho sâu trong thân thể của nàng được gãi ngứa thống khoái. ..
Đông Phương Mộ Tuyết nhịn không được hừ lên, khép hờ hai mắt, khẽ cắn môi, giãy dụa thân thể, phối hợp lấy động tác của Khúc Phi Yên, đang ảo tưởng hưởng thụ cái nhân khí quan của nam nhân công kích…
…………………………………………………………………………………………
-Ah... ah...á…
Đông Phương Mộ Tuyết mở ra cái miệng anh đào, dâʍ sóng kêu lên một hơi dài, mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ theo sâu trong u cốc nháy mắt khuếch tán đến toàn thân, một cỗ nồng nặc chất lỏng âm tinh thư sướng phún ra.
…………………………………………………………………………………………
Hai người ôm cùng một chỗ, đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể không ngừng run rẩy, đắm chìm trong trong mê muội.
-Sư phụ.. nhìn xem sư phụ thống khoái như vậy, đồ nhi cũng muốn… muốn thử “ Giác Tiên " một lần cho biết !
……………………………………………………………………………………
" Ách…xì..!"
Tống Thanh Thư hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi, hắn nhìn trên bầu trời trong xanh không gợn mây, oán hận thầm nghĩ: "Đông Phương Mộ Tuyết kia chắc là không cam lòng ta chiếm lấy thân thể đồ đệ của mình, nên nhân cơ hội này trả đũa. “ Ai ui… ngày hôm qua còn ôm ấp đề huề, bây giờ thì chỉ một người cô đơn, ta thật là đáng thương a."
Mấy ngày trôi qua khi đi tới vùng Tương Tây, hắn thấy khát nước khô cổ không chịu nổi, vất vả tìm được một căn nhà, tiến lên gõ cửa nói lớn:
-Tại hạ đi ngang qua nơi này, mong rằng gia chủ cho xin ngụm nước uống."
Một hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Thanh Thư thất vọng chuẩn bị xoay người rời đi, thì thấy từ xa xa trên con đường nhỏ, có một nông phu đang gánh củi khô đi về phía bên này.
"Hừm… hơi thở đều đều, bước chân mềm mại, chỉ là một nông phu làm sao lại có thân thủ tốt như vậy."
Tống Thanh Thư nổi lên nghi ngờ, chờ cho gã nông phu đến gần, phát hiện tay phải hắn năm ngón tay tựa hồ bị lưỡi đao chặc đứt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gã, hai người ngạc nhiên cùng một lời nói:
-Là ngươi ?
-Là ngươi ?
Nguyên lai gã nông phu này chính là Địch Vân trước tại trong đại lao thành Kinh Châu bị giam chung cùng Đinh Điển.
Địch Vân mở cửa nhà, hai người ngồi xuống bắt đầu trò chuyện.
-Địch Vân ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Tống Thanh Thư hỏi.
-Tống công tử, ta cũng muốn hỏi ngươi giống như vậy đấy.
Địch Vân gãi gãi sau gáy, tuy rằng lúc trước vì chuyện của sư muội, cho nên gã rất vẫn chán ghét loại thế gia công tử tướng mạo anh tuấn, thế nhưng trước đây gã có thể từ đại lao Kinh Châu chạy trốn thoát được, dù nhiều hay ít cũng bởi vì duyên cớ có Tống Thanh Thư dính líu vào, bởi vậy gã đối với Tống Thanh Thư có ấn tượng không xấu.
-Ta đi lên phía Bắc chỉ là ngang qua nơi này.
Tống Thanh Thư nhìn Địch Vân rồi thở dài nói,
-Kinh Châu từ biệt, không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp mặt tại nơi đây.
Địch Vân mỉm cười:
-Lần trước ngươi cùng Đinh đại ca đại náo thành Kinh Châu, ta liền nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài được, thân không có phương nào để đi, nên quay về nhà trồng rau cày ruộng.
-Ngươi không đi tìm... sư muội của ngươi sao?
Địch Vân cũng là kẻ đáng thương, sư muội thanh mai trúc mã bị Vạn Khuê dùng kế lừa gạt đoạt mất, lần trước hắn và Hồ phu nhân ở Vạn phủ vô tình còn nhìn thấy lúc sư muội Địch Vân là Thích Phương cùng Vạn Khuê giao hoan, hình bóng của nàng Tống Thanh Thư đến giờ vẫn chưa quên được, thân thể mềm mại, làn da trắng nõn nà bóng loáng, hai bầu vú cao ngất phập phồng, bên dưới hạ thể từ nơi tận cùng, một mảnh tối đen nồng đậm rừng rậm kéo dài đến ở chỗ sâu trong u cốc, cái gò mu cấm địa thần bí kia no đủ vun cao chết người, một thân thể hoàn mỹ như thế, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy thì huyết mạch cũng đều đã sôi sục.
Tống Thanh Thư thương hại liếc mắt nhìn Địch Vân thầm nghĩ ” Nữ nhân mà Địch Vân thương yêu tha thiết, đã bị hai người nam nhân khác nhìn thấy hết toàn bộ thân thể không bỏ sót chỗ nào..”...
-Ta cũng đã từng đi tìm, đáng tiếc là bên trong Vạn phủ toàn bộ người iđã đi đâu mất hết, chỉ còn nhà không lầu trống, không biết chuyển đến nơi nào..
Địch Vân tuy rằng cũng thấy kỳ là là chuyện của gã làm sao mà Tống Thanh Thư lại rõ ràng như thế, nhưng vẫn đáp tiếp,
-Ta lo lắng cho sư muội sau này sẽ không tìm được ta, nên mới quay trở về nhà để chờ đợi…
-Ngươi cứ như vậy cam lòng để cho Vạn Khuê cùng với Thích Phương như hình với bóng sao? Chính ngươi một mình tại nơi đây khổ bức vọng muội?
Tống Thanh Thư cảm thấy Địch Vân chịu nhiều đau khổ, nhìn tình hình này nếu Địch Vân cứ như thế thì kết cục có khả năng ở đây cô độc đến cuối đời, Tống Thanh Thư chợt muốn giúp gã một tay.
Bị Tống Thanh Thư nhắc lại chuyện xưa, Địch Vân mặt nổi gân xanh, cắn răng nghiến lợi nói:
-Ta hận không thể uống máu ăn thịt của Vạn Khuê, nhưng sư muội đã làm thê tử của lão, còn sinh ra hài tử, ta... ta sợ rằng nếu gϊếŧ chết Vạn Khuê sẽ làm cho sư muội thương tâm cả đời.
-Vạn Khuê là loại người tiểu nhân nham hiểm, sẽ không có kết quả tử tế, nếu để cho sư muội ngươi theo Vạn Khuê e rằng cũng sẽ không có kết cục tốt, chẳng lẽ ngươi thấy mình không thể làm cho nàng hạnh phúc tốt hơn sao?
Tống Thanh Thư hỏi ngược lại.
-Đương nhiên là không phải vậy…
Địch Vân kích động nói,
-Chỉ là... chỉ là...
-Chỉ là ….ngươi không muốn cùng với sư muội của mình vì nàng đã có hài tử với nam nhân khác?
Tống Thanh Thư cố ý kích hắn.
-Không ….không…. không!
Địch Vân liên tục xua tay,
-Sư muội chỉ là trúng gian kế của Vạn Khuê, ta từ trước đến giờ không có trách nàng, mặc kệ nàng ra sao, ta cũng giống như trước đây yêu thương nàng..
-Đã như vậy, ngươi sao không tìm gặp nàng, nói cho nàng biết bộ mặt thật của Vạn Khuê, sau đó cùng mẫu tử hai người bọn họ, cùng nhau đi ở ẩn, bắt đầu hạnh phúc mới?