CHƯƠNG 184: NHẬN NHIỆM VỤ MỚI…
-Ngươi trong đầu đang suy nghĩ gì đừng tưởng rằng ta không biết, hai con ngươi lại chuyển loạn, có tin ta đem đôi mắt móc xuống không?
Đông Phương Mộ Tuyết sắc mặt phát lạnh nói.
-Tin..tin..
Tống Thanh Thư vội vã gật đầu nói tiếp:
-Có điều Lam Phượng Hoàng thật sự không cần phải đưa đến cho đệ, tuy rằng nàng rất thành thục xinh đẹp, thế nhưng đệ vẫn yêu thích tự mình chủ động thì nới thấy được có ý nghĩa suиɠ sướиɠ hơn.
-Cũng được, nếu ngươi không thích, như vậy thì tùy ngươi…
Đông Phương Mộ Tuyết giọng nói trở nên nghiêm túc:
- Lam Phượng Hoàng ngươi có thể từ chối, nhưng có một nữ nhân thì ngươi phải giúp ta, không được cự tuyệt.
-Ai vậy?
Tống Thanh Thư sững sờ.
-Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo.
Đông Phương Mộ Tuyết chậm rãi nói.
-Nhậm Doanh Doanh?
Tống Thanh Thư nghi hoặc hỏi.
-Không phải … tuy rằng tương lai không xa ta cũng cần ngươi giúp ta đối phó Nhậm Doanh Doanh, có điều không phải là bây giờ. Nhậm Doanh Doanh là Thánh Cô của Nhật Nguyệt thần giáo, còn đây là Thánh Nữ, do tổng đàn Minh giáo gần đây phái đến Hắc Mộc nhai, lão tặc Nhậm Ngã Hành vì mưu quyền đoạt vị, cho nên mấy trăm năm cơ nghiệp Nhật Nguyệt thần giáo cũng sẵn sang chắp tay tặng người.
Đông Phương Mộ Tuyết cười gằn nói.
-Nhậm Ngã Hành cũng là một đời kiêu hùng, tất cả những chuyện này có thể không phải là bản ý của lão, mưu kế của lão rất là hoàn hảo, lấy võ công của Nhậm Ngã Hành cùng với Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung, thì không cần sợ cõng rắn cắn gà nhà, chỉ tiếc người tính không bằng trời định, trận đại chiến lần trước ở Hắc Mộc nhai, ba người bọn họ đều trọng thương ở trong tay tỷ tỷ, dẫn đến vô lực chống cự thế lực của Trương Vô Kỵ xâm nhập vào Hắc Mộc nhai.
Tống Thanh Thư trầm tư chốc lát, liền diễn giải hành động của Nhậm Ngã Hành.
-Không sai…
Đông Phương Mộ Tuyết cũng đồng ý với suy đoán của hắn:
-Có điều thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, ta không thể ngồi nhìn Trương Vô Kỵ từng bước một khống chế hoàn toàn Hắc Mộc nhai. Thánh Nữ mới được phái đến Hắc Mộc nhai với danh nghĩa là thay mặt cho Minh giáo, sau một thời gian khi có lông cánh đầy đủ, thì khó có thể diệt trừ, cho nên mới cần ngươi phá hoại thế lực Minh giáo khi còn đặt chân chưa ổn, khi phá hỏng trinh tiết của Thánh Nữ, vừa có thể trì hoãn thế lực xâm nhập của Minh giáo, thứ hai còn có thể làm cho quan hệ của Trương Vô Kỵ cùng Nhậm Ngã Hành xấu đi, để bọn họ trâu bò húc nhau.
-Phá hoại quan hệ giữa hai người bọn họ có thể còn rất nhiều cách khác, tại sao ta phải đi làm chuyện bỉ ổi như thế?
Tống Thanh Thư phiền muộn nói, trong lòng rất là miễn cưỡng.
Đông Phương Mộ Tuyết liếc nhìn hắn nói:
-Những cách khác đều không có phá hoại hữu hiệu như thủ đoạn đoạt lấy trinh tiết Thánh Nữ, phải biết rằng Thánh Nữ Minh giáo nhất định phải cả đời phải thủ thân như ngọc, nếu như nàng đối với nam tử phát sinh yêu thương, mà làm mất đi trinh tiết, chính là một sự ô nhục to lớn nhất đối của Minh giáo, thậm chí so với việc Giáo Chủ Minh giáo bị gϊếŧ còn nghiêm trọng hơn. Vì lẽ đó một khi ngươi thâm nhập vào Hắc Mộc nhai làm hỏng đi trinh tiết Thánh Nữ, thân là người cầm đầu Hắc Mộc nhai, Nhậm Ngã Hành nhất định khó thoát can hệ, đối với áp lực của giáo đồ, có thể là Trương Vô Kỵ sẽ cùng Nhậm Ngã Hành một sống một chết với nhau.
-Nhậm Ngã Hành cùng lắm là mang tiếng bảo vệ Thánh nữ không chu đáo, Minh giáo cũng sẽ không cùng lão sống chết đâu, chỉ có đệ mới là tên hung thủ, không bị mấy chục vạn giáo chúng Minh giáo khắp thiên hạ truy sát thì mới lạ…!
Tống Thanh Thư đã có quyết định, chuyện nguy hiểm như vậy thì hắn không làm.
-Tương truyền trước đây không lâu có người nhìn thấy Trương Vô Kỵ cùng chưởng môn phái Nga Mi cô nam quả nữ ở trong một phòng...
Đông Phương Mộ Tuyết thâm độc nói.
-Không cần nói nữa….ta đi….!
Tống Thanh Thư bị khích bốc hỏa lên, mặt tối sầm lại nói.
-Xem ra thì ngươi rất là miễn cưỡng…
Huyết ảnh lóe lên, Đông Phương Mộ Tuyết xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Thư, duỗi một cái ngón tay ngọc nâng cằm của hắn lên nói.
- Thánh Nữ Minh giáo còn có một chỗ tốt, tất nhiên nàng là tuyệt thế mỹ nhân trên vạn người, nhiệm vụ này tuy rằng cái giá để đánh đổi hơi lớn, thế nhưng lại cực kỳ hương diễm đấy.
Tống Thanh Thư mặt lệch qua tránh thoát ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết đùa giỡn, tức giận nói:
-Nếu như vậy, tỷ tỷ tại sao không tự thân xuất mã, Lam Phượng Hoàng đã bị tỷ tỷ làm được, thì phá hỏng sự trong trắng của Thánh Nữ cũng không phải là việc khó gì.
-Hừ!
Ống tay áo phất qua, Đông Phương Mộ Tuyết thoáng cái lại nằm ở trên điện thủ.
-Ngươi cho rằng ta không muốn à? Nếu như ta là thân nam nhi, chuyện tốt này còn đến phiên ngươi? Ta tuy rằng có biện pháp để thu thập làm cho nàng ngoan ngoãn, nhưng dù sao... dù sao thì không thể cùng nam nhân các ngươi so sánh được.
-Được rồi…
Tống Thanh Thư lầm bầm,
-Thánh Nữ tên gọi là gì, có được những tin tức gì liên quan đến nàng ta không?"
Chú ý tới trên mặt Tống Thanh Thư thay đổi, Đông Phương Mộ Tuyết trầm giọng nói:
-Ta cũng không biết, bởi vì Thánh Nữ không phải là người bên trong tổng đàn Minh giáo, dường như bỗng dưng xuất hiện, tựa là từ kẽ đất chui lên vậy, thuộc hạ của ta đối với lai lịch của nàng không biết gì cả, vì lẽ đó ngươi chỉ có thể tự phát huy bản lĩnh của mình, có điều ta đối với ngươi rất có lòng tin….
-Này..này…đệ không phải tên chuyên hái hoa đạo tặc, đừng cho là đệ rất am hiểu về chuyện như thế này.
-Thật không? Khinh công của ngươi thiên hạ vô song, so với ta cũng không kém hơn bao nhiêu, đêm đen thanh vắng thì chuyện thâu hương thiết ngọc rất thích hợp. Hơn nữa giờ lại tu luyện Hoan Lạc thiền pháp, khi vận công cả thân thể sẽ tiết ra mùi xạ hương làm cho nữ nhân dễ dàng cả người nhũn ra, ý loạn tình mê, khỏi cần dùng tới dược vật, đã vậy lần trước ngươi ở trong hoàng cung cứu Viên phu nhân kia, còn biết dùng thuật dịch dung ngay cả ta cũng nhìn không ra kẽ hở, thì nữ nhân nào đề phòng được? Nha, đúng rồi..nếu ta nhớ không lầm, tựa hồ ngươi còn có một công phu là Di Hồn đại pháp gì đó nữa…... Chậc..chậc.. như vậy tính ra, nếu ngươi không đi làm một tên hái hoa đạo tặc thực sự là uổng phí…
-Ừm…đừng làm cho đệ mất mặt được không, đừng nói lung tung a…
Tống Thanh Thư trơ mặt ra đi tới sau lưng Đông Phương Mộ Tuyết, nhẹ nhàng bóp hai bả vai của nàng:
-Hảo tỷ tỷ …những chuyện này không hay lắm, đừng nói ra ngoài..
-Bây giờ chúng ta là minh hữu, đương nhiên ta sẽ không làm chuyện gì bất lợi, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi đối địch với ta, thì.....
Cảm nhận được hai bàn tay của hắn tản ra nóng rực khí tức nhẹ nhàng vuốt ve bả vai non mềm, Đông Phương Mộ Tuyết thoải mái, nhắm lại đôi mắt, yên lặng hưởng thụ lấy hắn nắn bóp, hai tay hắn dần dần theo bả vai chuyển qua đến cái cổ trắng ngần, hai tay luân chuyển vuốt ve, xuyên qua bàn tay cùng thân thể Đông Phương Mộ Tuyết tiếp xúc thân mật, một tia nhiệt khí ấm áp nhu hòa chậm chạp đưa vào trong cơ thể nàng, xoa nhẹ một chút, Tống Thanh Thư mới hỏi:
- Cảm giác của tỷ tỷ như thế nào?
Đông Phương Mộ Tuyết cảm giác hai tay hắn như là có ma lực, theo trên người lướt qua da thịt dụ hoặc lấy một sự thoải mái, nghe được Tống Thanh Thư hỏi , nàng gật đầu nói:
-Ân.. thủ pháp của ngươi cũng không tệ.
Tuổi thật của Đông Phương Mộ Tuyết là bao nhiêu thì không ai có thể biết được, nhưng thân thể thì màu mỡ mượt mà, da thịt trắng nõn trơn mềm không mang theo một dấu vết thịt thừa, từng tấc trên thân thể đều tản ra mùi vị khí tức thành thục mỹ phụ mê người, Tống Thanh Thư bởi vì đứng ở sau lưng nàng, tầm mắt của hắn xuyên thấu qua cổ áo thấp mở, có thể trông thấy khe ngực thật sâu cùng đôi bầu vú no đủ, làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết mạch hắn mãnh liệt.
Dần dần thân thể Đông Phương Mộ Tuyết nóng lên, đôi bàn tay Tông Thiên Thư chậm rãi trợt xuống, đầu ngón tay hình tựa vô ý lướt qua sau lưng thân thể nàng, da thịt Đông Phương Mộ Tuyết như là chiếm được nguyên khí thiên địa làm dịu đi khôi phục bừng bừng sinh cơ.
-Tỷ tỷ chúng ta quan hệ tốt như vậy, làm sao có thể trở thành đối địch sau này..
Tống Thanh Thư tăng nhanh tần suất đôi tay, chần chừ trong chốc lát lại nói,
-Cái mùi xạ hương của Hoan Lạc thiền pháp kia, đệ thực sự là không xác định có tác dụng đến bao nhiêu, có thể chỉ có hiệu quả khi công lực đối phương thấp hơn... Tỷ tỷ, võ công của tỷ tỷ cao như vậy, hay là để đệ sử sụng công phu Hoan Lạc thiền pháp thử qua xem sao...
Tống Thanh Thư lời còn chưa nói hết, liền thấy Đông Phương Mộ Tuyết đã biến ảo khôn lường, xuất hiện cách xa ngoài mấy trượng, khuôn mặt lạnh băng trở lại nhìn hắn:
-Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép đem cái loại công phu đó dùng ở trên người của ta, nếu không thì ta sẽ làm cho ngươi giống như là tự cung để luyện Quỳ Hoa Bảo Điển vậy.
Tống Thanh Thư liền cảm thấy chính giữa hai chân lạnh toát, theo bản năng lấy tay che lấy hạ thể, gượng cười nói:
-Đệ không dám đâu.. trừ phi tỷ tỷ… tự yêu cầu.
-Hả?
Đông Phương Mộ Tuyết mở to hai mắt lườm hắn.
-À….đệ nói sai, nói sai...
Tống Thanh Thư lúng túng.
-Nếu biết sai rồi, phạt ngươi ngay bây giờ phải khởi hành đến ngay Hắc Mộc nhai đi.
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh lùng nói.
-Ngay bây giờ?
Tống Thanh Thư nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã chạng vạng tối,
-Nhưng …đệ mới vừa ngàn dặm xa xôi từ Thổ Phồn trở về a!
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn hắn nói,
-Ngươi đến Hắc Mộc nhai sớm một ngày, khả năng thành công sẽ sớm thêm một phần, hơn nữa ngươi cũng nên tranh thủ thời gian để còn tìm đến Trương Vô Kỵ báo thù, giúp ta chẳng khác nào chính là tự giúp chính ngươi.
-Nhưng là...
Thời gian vừa qua Tống Thanh Thư cùng Khúc Phi Yên Chung Linh dính như keo sơn, hai nàng thì mới nếm thử vui vầy cá nước, ngoài miệng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng thân thể thì vô cùng phối hợp với hắn, chỉ cần Tống Thanh Thư vừa chạm vào da thịt, thì hai nàng đã động tình, ngay lập tức bên dưới hạ thể của hai nàng dịch nhờn huyệŧ đã tươm ra ướt đẫm, hắn quả thực là hưởng thụ giống như đế vương, đương nhiên bây giờ bất chợt rời xa thì hắn có chút không nỡ.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Đông Phương Mộ Tuyết liền hiểu suy nghĩ trong lòng của hắn, lạnh lùng nói:
-Ngươi cũng nên hiểu rõ ràng, người làm đại sự, có thể nào vì là chuyện nhi nữ thường tình mà bị ràng buộc.
-Um…tỷ tỷ nói cũng đúng …
Tống Thanh Thư cũng cảm thấy thời gian vừa qua hắn vui sướng đến quên cả trời đất, thậm chí cho tới nay những kế hoạch dự định đã quên sạch sành sanh.
-Ngươi có thể yên tâm, Khúc Phi Yên là đồ đệ của ta, ta sẽ chăm sóc thật tốt nàng, sẽ giúp cho võ công của Khúc Phi Yên nâng cao một bước, để có thể trợ giúp cho ngươi và ta, còn Chung Linh, ta đã bảo Lam Phượng Hoàng đem tuyệt học Ngũ Độc Giáo dốc lòng dạy dỗ…Ngươi nhanh lên đường thôi, không cần chào từ biệt với các nàng, ta sẽ thay ngươi truyền lời, trước tiên chúc ngươi mã đáo công thành, diễm phúc vô biên.
…………………………………………………………………………………………
Nhìn Tống Thanh Thư biến mất ở ngoài điện, Đông Phương Mộ Tuyết đứng ngây ra ở trong điện, trầm tư một lát rồi thở dài, hướng về gian phòng mình đi đến.
- Khúc Phi Yên tham kiến sư phụ!
Khúc Phi Yên đã ở sẵn trong phòng chờ đợi, thấy Đông Phương Mộ Tuyết đi vào, vội vã thi lễ.
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không đáp lời, đi thẳng tới trước mặt nàng, nhìn chăm chú khuôn mặt Khúc Phi Yên một lát, rồi nói:
-Quả nhiên ta nhìn thấy cũng đã yêu thích, chẳng trách hắn lúc gần đi vẫn còn nhớ mãi không quên.
Khúc Phi Yên bị Đông Phương Mộ Tuyết nhìn chằm chằm như thế, trong lòng căng thẳng lo lắng vạn phần, đôi mắt không dám nhìn đối diện, đến khi nghe được Đông Phương Mộ Tuyết nói, cả kinh hỏi:
-Tống đại ca đi rồi sao?
-Hừm, ta phái hắn đi giúp ta làm một việc..
Đông Phương Mộ Tuyết đi tới một bên trên cái giường, nằm nghiêng xuống, quay về phía Khúc Phi Yên ngoắc ngoắc ngón tay,
-Khúc Phi Yên, lại đây nằm bên cạnh ta…
Khúc Phi Yên do dự, vẫn đứng tại chỗ bất động.
-Làm sao vậy? Có ý trung nhân liền quên sư phụ à…
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn nàng nói.
- Khúc Phi Yên không dám.
Khúc Phi Yên chậm rãi đi tới bên cạnh Đông Phương Mộ Tuyết.
Không bao lâu, cánh tay của Đông Phương Mộ Tuyết luồn vào bên trong cái yếm của Khúc Phi Yên sờ soạng hai bầu vú, đem đầu của nàng dựa vào trước ngực của mình, âm thầm đánh giá.
Khúc Phi Yên kinh hãi biến sắc, hơi giãy dụa một chút, sợ hãi hỏi:
-Sư phụ .. muốn làm gì vậy?
-Khúc Phi Yên.. đêm nay ngươi bồi tiếp sư phụ được không?
Đông Phương Mộ Tuyết khóe miệng nở một nụ cười tà…