CHƯƠNG 1151: PHÒNG NGỪA CHU ĐÁO.
Chuyện cho tới bây giờ, Tống Thanh Thư cũng chỉ có thể bày làm ra một bộ lợn chết không sợ nước nóng:
-Phu nhân quá khen, vi phu mị lực vẫn luôn rất lớn, đây cũng là nói rõ ánh mắt phu nhân rất biết nhìn người nên mới chọn ta đấy…
Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên âm u thở dài một hơi:
-Ta chợt phát hiện, Thanh Thư lúc trước toàn tâm toàn ý yêu ta, nhìn xem thuận mắt hơn một ít.
Lúc trước Tống Thanh Thư mơ hồ ám chỉ qua thân phận lai lịch của mình, bởi vì Chu Chỉ Nhược đối với Tống Thanh Thư nguyên bản trước kia không có cảm giác gì, cho nên hắn cũng không để trong lòng chuyện này. Chẳng qua bây giờ chuyện xưa nhắc lại, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng.
Tống Thanh Thư mỉm cười, đem thân thể mềm mại ôm của nàng ôm vào trong ngực:
-Vậy người trước kia muội ưa thích, vậy còn ta bây giờ sao đây a ?
-Ngươi bây giờ nếu như một lòng một dạ với ta thì hoàn mỹ biết bao .…Ái…
Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên duyên dáng gọi to một tiếng,
-Ngươi lại vô lại nữa rồi…. đừng với tay vào…chỗ đó nữa ..lại…lại muốn nữa sao?
Tay trái của hắn lặng lẽ trượt vào khe nứt âm hộ của nàng, tiến vào âm hạch nhỏ, rất nhanh kɦoáı ƈảʍ lại được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gắng gượng sung huyết nhô đầu dựng lên, miệng của hắn thì tiến đến bên tai nàng, hôn nhẹ thùy tai, chốc sau Chu Chỉ Nhược đã động tình, mặc để cho hắn khiêu khích, tay phải nắm lấy một bên bầu vú cao ngất xoa nắn, tay trái dọc theo khe nứt, dùng hai ngón tay duỗi vào cửa miệng âm động móc ngoáy, bên trong âm dịch vừa rồi mới giao hoan xong đang dinh dính quyện lại, thẳng đến đã là lầy lội không chịu nổi, Chu Chỉ Nhược lúc này hát lại rêи ɾỉ đứt quãng không thành âm điệu, giống như là đang mời gọi giường, hai ngón tay Tống Thanh Thư không ngừng thụt ra vào bên trong huyệt động, chất mật âm dịch như hồng thủy y trào ra.
Tống Thanh Thư đem Chu Chỉ Nhược quì nằm trên giường, cái mông đầy đặn cao cao nhếch lên, cầm lấy côn ŧɦịŧ đẩy lấy đến nơi chính giữa hai mép trong ướt sũng, Chu Chỉ Nhược miệng kêu:
-Um....nhanh mau…
Mông lớn lại dùng sức hướng về phía sau đỉnh đi, "Ọp" một tiếng, qui đầu tách ra hai mép trong, côn ŧɦịŧ tiếp tục đâm tiến vào, Chu Chỉ Nhược nơi đó lại bị thần vật chọc vào thoải mái như vậy….
Tống Thanh Thư bên hông dùng sức, cự long mãnh liệt đút vào, bên trong âm động của Tống phu nhân âm dịch không ngừng bị côn ŧɦịŧ móc chảy ra, hai mép trong dán chặt lấy côn ŧɦịŧ, hành lang thịt non hang động mềm mại bị qui đầu chà xát sướng khoái vạn phần, nàng nhịn không được nữa, hít hà vui sướng kêu lên.
-A…a…..ai ui. . . hảo phu quân, có thể sướng chết rồi. . . ừ. . . mạnh hơn…làm chết ta... ai ui… đỉnh quá sâu a!
Chu Chỉ Nhược này không hổ danh đại mỹ nhân, tiếng rêи ɾỉ gọi cũng là trầm bồng du dương, từng một thoáng dễ nghe. Tống Thanh Thư có chút hưởng thụ, càng mãnh liệt làm lấy phu nhân phong tao của mình, trong phòng đầy dẫy tiếng “ òm ọp, òm ọp “ nương theo lấy tiếng mất hồn rêи ɾỉ mỹ phụ, làm cho người huyết mạch sôi sục.
Chu Chỉ Nhược như đang dục tiên dục tử thẳng đến cao trào sâu trong hoa tâm ngứa ngáy, nàng cong người, bắp thịt co lại muốn bộc phát âm tinh, thì cảm thấy mật huyệt hành lang không còn có cây thịt to kia đẩy vào tiếp tục, Tống Thanh Thư rõ ràng đã đem côn ŧɦịŧ rút ra.
-Hảo phu quân… ngươi làm gì? Nhanh lên mau…mau …cắm vào đi…ai..
…………………………………………………………………………….
Côn ŧɦịŧ lại toàn bộ hoàn toàn lại chui hết vào trong tiểu huyệt, bắt đầu trên phạm vi lớn đút vào, mỗi một cái đều hung hăng đâm đến tận cùng, còn đùa dai dường đẩy đến đáy hao tâm nặng nề xoáy xuống ma sát.
Chu Chỉ Nhược như là không xương, nữa thân trên nằm phịch ở trên giường, chỉ có cái mông thịt là vễnh cao lên nghênh hợp với động tác đút vào của Tống Thanh Thư, bờ mông tuyết trắng bị đính đến tựa như cuộn sóng phập phồng, côn ŧɦịŧ mỗi một lần nặng nề đâm sâu vào trong âm động đều khiến trái tim nàng kịch liệt run lên hạ xuống, nhịn không được muốn há miệng duyên dáng rên to.
Tống Thanh Thư một tay án lấy bờ eo Chu Chỉ Nhược, côn ŧɦịŧ rất nhanh đảo lấy, cái bụng càng không ngừng đâm vào trên bờ mông đầy đặn nàng, phát ra tiếng vang "bành bạch.. bành bạch "
Sau đó thân thể của hắn hơi nghiêng về phía trước, tập trung đủ khí lực, nhanh hơn, mạnh hơn cuồng đảo không ngừng.
-Nha... nha... ta không được…. chậm… chậm một chút, a nha... lại tới nữa rồi…
Âm tinh đã là tung tóe phun loạn ra, Chu Chỉ Nhược phát ra cao vút liên tiếp bất quy tắc âm thanh rêи ɾỉ.
Mỹ diệu, không cách nào hình dung kɦoáı ƈảʍ trong nháy mắt truyền khắp toàn thân của nàng, âm động hơi co rút lại lấy, càng chặt cắn cuồng bạo côn ŧɦịŧ, Tống Thanh Thư trong mắt lóe hào quang dã thú, côn ŧɦịŧ thoáng cái so sánh thoáng cái hung ác đụng chạm lấy sâu trong hoa tâm, cảm giác lại làm cho nàng càng thêm hưng phấn. nàng đem hết toàn lực chống đỡ lấy kɦoáı ƈảʍ tựa như núi lửa bộc phát mãnh liệt, chính là càng kháng cự, kɦoáı ƈảʍ lại càng theo thế không thể đỡ.
Rốt cục, Chu Chỉ Nhược như buông tha cho, nàng triệt để trầm luân rồi, nàng rêи ɾỉ lấy, điên cuồng cố gắng hẩy lên bờ mông, cao trào như là tên đã trên dây rồi.
Chu Chỉ Nhược như cảm thấy trong tiểu huyệt côn ŧɦịŧ đột nhiên kịch chấn một chút, trở nên càng nóng, càng thô rồi, nàng không khỏi hô gọi:
-Xuất vào trong đi…cứ rót đầy vào a..á…a….a…..
Chu Chỉ Nhược vừa dứt lời, Tống Thanh Thư hực lên một tiếng, côn ŧɦịŧ run rẩy dữ dội, mã nhãn mở rộng ra, dương tinh nồng đặc như những mủi tên đánh vào sâu trong hoa tâm của nàng….
Sau khi từng làn dương tinh bắn phún, côn ŧɦịŧ mới chậm rãi trượt ra khỏi âm động của nàng, mà hoa tâm Chu Chỉ Nhược vào lúc dương tϊиɦ ɖϊƈh͙ tưới nước, lại một lần đạt tới cao trào vắt lấy âm tinh của nàng.
Chu Chỉ Nhược như ghé vào trên giường nghỉ tạm trong chốc lát, sau đó quỳ gối Tống Thanh Thư dưới chân, vịn bắp đùi của hắn, cầm lấy cây côn ŧɦịŧ ướt sũng tanh hắc nồng đậm mùi hỗn hợp chất lỏng sệt đặc của ô uế dâʍ tinh của hai người ngậm vào trong miệng.
Thẳng đến côn ŧɦịŧ được nàng liếʍ ʍúŧ tẩy trừ sạch sẽ, mới nhẹ nhàng nhổ ra, nàng một bên quyến rũ nhìn lấy Tống Thanh Thư, một bên đem trong miệng hỗn hợp dương tinh, âm tinh nuốt xuống.
Miệng nhỏ của nàng tiếp tục liếʍ ɭáρ từ đầu mã nhãn của Tống Thanh Thư vẫn còn tươm ứa ra dương tinh, thẳng đến khi liếm sạch côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, mới hé mở hai mảnh môi mọng ẩm ướt dinh dính chất dịch thở phì phò.
Bắn hết dương tinh, côn ŧɦịŧ uy phong vẫn không giảm, tại bên trong cặp môi đỏ mọng của nàng, cái lưỡi nhỏ nhắn mút vào trêu đùa lại lần nữa cương cứng lên…
……………………………………………………………………………………
Động tình nổi lên, lại là một phen kịch chiến, thật lâu sau đó, Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, lười biếng vô lực mà đem nam nhân trên thân đẩy ra, lúc nhớ ra có chút u oán nói:
-Ngươi thật là vô lại, trên giường còn có thi thể người chết, ngươi còn lớn mật dám làm như vậy ….
Tống Thanh Thư lúc này mới nhớ tới lúc trước đem thi thể tên cẩm y công tử kia giấu trong góc giường, liền nhìn về phía đó, đáng thương nói:
-Cũng không biết thân phận hắn là gì, còn có hắc y nhân gϊếŧ hắn là ai đây?
Chu Chỉ Nhược một bên mặc xiêm y, một bên nhíu mày nói:
- Trên Hiệp Khách đảo này bí mật thật sự quá nhiều, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Hiệp Khách đảo cao thủ nhiều như mây, nếu như thân phận chúng ta bại lộ, chỉ sợ cũng rất khó thoát khỏi nơi này đấy, nếu như tên cẩm y công tử này tại ở trên đảo thân phận tôn quý như thế, chi bằng ta trước cải trang thành hình dạng của hắn, dù sao ở trên đảo những người này cũng không biết hắn đã chết, chỉ cần cẩn thận một chút, chắc có lẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Đến lúc đó ta tìm cơ hội, xem có thể hay không mang muội ly khai khỏi Hiệp Khách đảo.
Tống Thanh Thư tâm niệm cấp chuyển, rất nhanh liền nghĩ ra một kế hoạch.
- Hắn là ai thì chúng ta cũng không biết, chẳng phải là rất dễ dàng bị nhìn ra kẽ hở sao?
Chu Chỉ Nhược sầu lo nói.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Yên tâm đi, những năm qua ta dịch dung thành Khang Hi, Đường Quát Biện Hoàn Nhan Đản, đều là nhảy nhót tại trên mũi đao, sóng to gió lớn gì cũng đều đã tới, còn lo lắng chỉ là một Hiệp Khách đảo..
Nghĩ đến trượng phu tùy cơ ứng biến, túc trí đa mưu, Chu Chỉ Nhược lúc này mới hơi chút an tâm xuống:
-Còn cái thi thể này thì làm sao bây giờ? Nếu như bị phát hiện, thì hết thảy xong đời...
-Có thứ này ở đây.
Tống Thanh Thư từ trong lòng móc ra một bình sứ ở trước mặt lung lay, Hóa Thi Phấn của Âu Dương Phong thật sự là thần khí hủy thi diệt tích.
Lúc trước Vi Tiểu Bảo chính là dựa vào Hóa Thi Phấn tại trong hoàng cung lăn lộn phong sinh thủy khởi, mà Hóa Thi Phấn này thì đến từ Bạch Đà Sơn Tây Vực, lấy Tống Thanh Thư cùng Âu Dương Phong giao tình, trên thân tự nhiên cũng có chuẩn bị.
Tống Thanh Thư đem y phục trên người tên cẩm y công tử kia cởi sạch ra, Chu Chỉ Nhược sắc mặt trở nên hồng, xấu hổ đổi qua mặt đi, Tống Thanh Thư cười ha ha:
-Ta không ngại, vậy muội ngại cái gì, muốn nhìn cứ nhìn xem ..
Chu Chỉ Nhược gắt một cái:
- Hừ, ai mà thèm nhìn cái đồ vật nhơ bẩn đó.
-Muội phải nhìn một chút cái đồ vật của nam nhân khác, thì mới có thể so sánh biết nam nhân của mình có bao nhiêu uy mãnh a,
Tống Thanh Thư tùy ý trêu chọc hai câu, biết rõ cho dù mỹ nhân cởi mở, làm sao quả thực dám nhìn cái đồ vật của nam tử xa lạ chứ…
-Ồ.. tên này bề ngoài nhìn xem một bộ ẻo lả, không nghĩ tới …..côn ŧɦịŧ của hắn cũng hùng vĩ không thua kém gì ta a.
Chu Chỉ Nhược nghe được mặt đỏ tới mang tai, nhịn không được sẵng giọng:
-Ngươi nhanh lên đem thi thể xử lý sạch, đừng có tại đó cứ ăn nói bậy bạ nữa…
Nghe được thê tử thật sự có điểm tức giận, Tống Thanh Thư không trì hoãn nữa, trước đem mặt nạ tên công tử cẩm y tháo xuống, sau đó tỉ mỉ quan sát đặc thù thân thể của hắn, xác định về sau sẽ không xuất hiện cái gì sơ suất, lúc này mới đưa hắn mang thi thể tới trong góc một chỗ âm u ngoài sân.
Xác nhận chung quanh không có người, Tống Thanh Thư liền đem Hóa Thi Phấn rắc trên thi thể, thở dài một hơi, nhỏ giọng thì thầm:
-Vị tiểu huynh đệ này, ta và ngươi không oán không cừu, bất quá vì mượn thân phận ngươi dùng, đành phải ủy khuất ngươi rồi. Để báo đáp lại, về sau nếu có cơ hội, nói không chừng ta có thể tìm ra hung thủ sát hại ngươi, báo thù cho ngươi, coi như là hai ta không thiếu nợ nhau.
Âu Dương Phong nghiên chế Hóa Thi Phấn quả nhiên bá đạo, cũng không lâu lắm, cẩm y công tử kia liền hóa thành một vũng máu.
Lấy chút ít đất che đậy kín vết máu xong, bình phục tâm tình, Tống Thanh Thư quay về tới trong phòng.
Nhìn qua trượng phu đã biến thành dung mạo cẩm y công tử kia, Chu Chỉ Nhược quan sát vòng quanh hắn từ trên xuống dưới, nhịn không được cảm thán nói:
-Ngươi bản lĩnh dịch dung càng ngày càng cao rồi, nếu như ta không có biết rõ sự tình ngọn nguồn, làm sao nhìn ra được cái gì kẽ hở.
-Đó là đương nhiên, trượng phu của muội không những là khinh công đệ nhất thiên hạ, dịch dung thuật bây giờ chỉ sợ cũng là đệ nhất thiên hạ.
Tống Thanh Thư đắc ý cười nói, nhìn qua thê tử kiều diễm, nhịn không được lại thò tay ôm lấy nàng.
Nào ngờ Chu Chỉ Nhược hướng bên cạnh tránh qua, có chút ngượng ngùng nói:
-Ngươi bây giờ thành hình dạng người kia, ta…. ta nhìn không quen.
Tống Thanh Thư hặc hặc cười cười, tiến lên đem nàng ôm lấy:
-Không quen sao được, đến lúc đó bị người trên đảo nhìn ra cái gì kẽ hở, vậy thì nguy rồi, dù sao muội bây giờ là dựng lên tên cẩm y công tử kia bị mị lực muội dụ hoặc cả thể xác lẫn tinh thần…
-Hừ, nói thật khó nghe.
Chu Chỉ Nhược kìm lòng không được, vùng vẫy vài cái, đôi mi thanh tú nhíu chặt, không biết vì cái gì, dù sao nàng cũng không được tự nhiên, cảm giác như bị nam nhân khác ôm vậy.
Tống Thanh Thư chợt ồ lên:
- Ta chợt phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, bởi vì cái gọi là gậy ông đập lưng ông, từ trước cho tới nay đều là ta dịch dung thành nam nhân khác, vạn nhất trên đời này còn có cao thủ dịch dung khác, dịch dung thành bộ dáng của ta đến khi phụ các người, chẳng phải là đầu ta sẽ bị cắm đầy sừng sao a…
Chu Chỉ Nhược nhịn không được gắt một cái:
-Đầu óc ngươi trong cứ suy nghĩ lung tung mấy thứ gì đó vậy, ta cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh các nàng cũng không phải đồ ngu ngốc, làm sao ngay cả nam nhân của mình mà phân biệt không được.
-Thế nhưng là vạn nhất người ta dịch dung giống ta như đúc thì sao đây?
Tống Thanh Thư truy vấn.
Chu Chỉ Nhược sắc mặt trở nên hồng:
- Ngươi đừng hỏi nữa, dù sao chúng ta cũng phân được được..
Tống Thanh Thư nghe được sững sờ:
-Vậy các người rút cuộc làm như thế nào mà phân biệt ra được đấy, nếu có những nữ nhân khác dịch dung thành bộ dáng của các người, ta cũng chưa hẳn có thể phân biệt ra đến.
-Hừ, những nữ nhân khác coi như là đến lúc đó ngươi có thực phân biệt được, còn không phải là đâm lao phải theo lao, dù sao ngươi lại không lỗ lã cái gì.
Chu Chỉ Nhược nói chọt trúng tiểu tâm tư của hắn.
Tống Thanh Thư cười xấu hổ cười:
-Cái kia cũng nói được..
Chu Chỉ Nhược lúc này mới giải thích:
-Mỗi nữ nhân đối với nam nhân của mình đều rất quen thuộc, trước ngươi sở dĩ có thể dựa vào dịch dung thuật đã lừa gạt được nhiều người như vậy, nguyên nhân chủ yếu là những người kia không biết ngươi có dịch dung thuật thần kỳ như vậy, bởi vậy cho dù là các nàng có phát giác được cái gì không đúng, cũng sẽ không nghĩ tới ngươi chính là một người khác. Ta cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh các nàng kia thì không giống nhau, chúng ta đã đã biết dịch dung thuật tồn tại, nếu những người khác giả mạo ngươi, chỉ cần có chút lộ ra khác thường, chúng ta liền sẽ cẩn thận đề phòng, chúng ta cùng ngươi đã có quan hệ thân mật đến loại trình độ này rồi, nữ nhân trời sinh mẫn cảm, há lại sẽ nhận thức không ra nam nhân của mình sao?
Nàng chỉ chịu nói đến trình độ này, còn cụ thể phương pháp phân biệt, nàng như thế nào cũng không chịu nói ra, chỉ là đỏ mặt nói đó là bí mật của nữ nhi gia, Tống Thanh Thư không cách nào, đành phải nói ra:
-Chỉ cần dựa vào cảm tính của các người thì cuối cùng cũng không an toàn, sau này ta và các người phải âm thầm ước định trước một ám hiệu mỗi lần cùng các người thân mật trên giường, để tránh bị chiếm tiện nghi mới ổn...
Chứng kiến hắn bộ dạng nghiêm trang, Chu Chỉ Nhược cười đến cười run rẩy hết cả người:
- Ngươi thật là…. nhất định là thường ngày cứ làm chuyện thâu hương thiết ngọc, nên sợ những người khác làm theo giống như vậy, báo ứng tại trên thân nữ nhân của mình …..