CHƯƠNG 1150: DẤM CHUA KHI NGHE PHƯƠNG PHÁP GIẢI ĐỘC.
-Ngươi trúng độc gì?
-Chỉ Nhược… muội đừng quá lo lắng, ta bây giờ không phải là ở chỗ này rất tốt sao?
Tống Thanh Thư thò tay ôn nhu vuốt ve mặt thê tử, ra vẻ thoải mái nói ra.
-Ngươi nếu quả thật không có sao, thì vừa rồi... cũng không cố ý lại... lại rút…cái đó ra…
Chu Chỉ Nhược sắc mặt trở nên đỏ hồng, nàng tính thận trọng, đương nhiên sẽ không bị hắn hồ lộng qua như vậy.
-Kỳ thật vấn đề không có quá lớn, trong cơ thể ta độc tố tuy rằng vẫn chưa có giải hết, nhưng mà đã ổn định lại, hơn nữa ta còn đã tìm được phương pháp giải độc, chỉ cần thời gian có đầy đủ, sớm muộn gì cũng sẽ đem độc tố trong cơ thể dồn ép ra sạch sẽ đấy.
Tống Thanh Thư đem sự kiện bị đầu độc kể qua..
-Vạn Sĩ Tiết, Vạn Sĩ Khuê…
Chu Chỉ Nhược vẻ mặt sương lạnh,
-Lần này nếu trở lại Lâm An thành, khoản sổ sách này phải hảo hảo cùng bọn chúng tính toán cho sạch sẽ..
Tống Thanh Thư gấp gáp nói:
-Vạn Sĩ Tiết dù sao cũng là trợ giúp cho triều đình Nam Tống, thường ngày bên người hộ vệ sâm nghiêm, muội không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta công lực khôi phục, lúc đó tìm bọn chúng tính sổ cũng không muộn.
-Yên tâm đi, ta cũng không phải là cái loại người lỗ mãng,
Chu Chỉ Nhược sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên lời nói thay đổi, trêu tức nói,
-Thanh Thư… ngươi xưa nay cẩn thận, lần này rõ ràng lại bị Lý Khả Tú trên tay ăn lớn như vậy, có phải hay không là do ngươi nhìn xem nhi nữ của người ta xinh đẹp, lập tức muốn trở thành đông sàng khoái tế ( con rể ), nên phân không rõ đông nam tây bắc?"
Nhìn xem ánh mắt thê tử giống như cười mà không phải cười, Tống Thanh Thư cười xấu hổ:
- Nói đến chuyện này, chủ yếu là do Kim Ba Tuần Hoa độc khó lòng phòng bị, thời điểm nghe thấy được mùi thơm cũng đã là trúng độc.
-Dù sao ta mặc kệ, Lý Khả Tú dám đối với ngươi như vậy, một ngày kia nhất định ta sẽ làm cho Lý gia từ trên xuống dưới chó gà không tha.
Chu Chỉ Nhược thanh âm lạnh, giờ khắc này nàng dường như một con báo cái phẫn nộ, tràn đầy sát khí.
Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, Chu Chỉ Nhược như thường ngày nhìn xem giống như ôn nhu vô hại, một khi trong lòng sự hiểm độc hóa đứng lên, thật là có điểm đáng sợ, bất quá nghĩ tới nàng lại là bởi vì chính mình gặp nạn mới nổi giận như vậy, trong lòng hắn liền ấm áp.
-Cũng không cần phải khiến cho nghiêm trọng chó gà không tha như vậy chứ.
Tống Thanh Thư dù loạn thế cũng không xem mạng người như cỏ rác, nếu là bởi vì chuyện này mà làm cho gia quyến Lý phủ nhiều như người vô tội đền mạng, hắn cũng không có máu lạnh như vậy,
-Huống chi cô nương Lý Nguyên Chỉ kia còn đã cứu ta.
Hắn bắt lấy đem chuyện Lý Nguyên Chỉ lúc trước không màng đến danh tiết cứu mình nói ra.
Chu Chỉ Nhược hừ nhẹ một tiếng:
-Ngươi đi đến đâu cũng đều dẫn xuất ra một đống khoản nợ phong lưu.
Tống Thanh Thư lúng túng:
-Ta cùng nàng chẳng qua là tình huynh muội...
Chính hắn muốn nói tiếp nhưng cảm thấy có chút giả tạo quá..
-Thật sao? Lấy tính tình của ngươi, coi như là thân muội muội, nói không chừng cũng đều thu được lên giường, huống chi loại tình muội muội này.
Chu Chỉ Nhược cong miệng lên, hiển nhiên đối với hắn những năm qua hoa tâm thì có ý kiến không nhỏ.
-Ta là một người chính trực!
Tống Thanh Thư nghiêm sắc mặt, vội vàng tỏ thái độ nói.
-Dừng..
Chu Chỉ Nhược lật ra mắt bạch nhãn,
-Được rồi, xem như là Lý Nguyên Chỉ cứu phần của ngươi, về sau ta sẽ thả gia quyến Lý gia một con ngựa, bất quá Lý Khả Tú cái tội khôi họa này phải nợ máu trả bằng máu.
-Thế nhưng là...
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ khó xử.
-Như thế nào, ngươi sợ thành cừu nhân gϊếŧ phụ thân của Lý Nguyên Chỉ, dẫn đến nàng hận ngươi cả đời?
Chu Chỉ Nhược dường như đoán được trong lòng của hắn suy nghĩ, cười mà không phải cười hỏi.
Tống Thanh Thư gấp gáp nói:
-Chuyện này về sau bàn bạc kỹ hơn… bàn bạc kỹ hơn.
-Đúng vậy, Lý Khả Tú tay cầm trọng binh, muốn chỉnh đốn hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chu Chỉ Nhược không hề từng bước ép sát, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt tò mò hỏi,
-Kim Ba Tuần Hoa độc tính mãnh liệt như thế, ngươi lúc ấy cuối cùng như thế nào đào thoát được vậy?
-Lý Nguyên Chỉ cho ta tranh thủ cơ hội bỏ trốn, Đinh Điển, Tân Khí Tật những người này lại âm thầm xuất thủ tương trợ, ta chạy ra khỏi thành, sau đó độc tính phát ra, may mắn gặp được Tiểu Long Nữ...
Tống Thanh Thư đem chuyện ngày đó êm tai nói tới, Chu Chỉ Nhược nghe đến sắc mặt âm tinh biến hóa, mặc dù biết nếu như hôm nay trượng phu an toàn tại trước mắt mình, nhưng vẫn là nghẹn lấy cổ họng.
-Thanh Thư, lúc trước chúng ta đều sơ suất quá, cho tới nay cứ để cho ngươi độc lai độc vãng, thật sự quá mạo hiểm, lần này quay trở về, ta sẽ cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh các nàng thương lượng, tại bên cạnh ngươi, an bài hộ vệ bảo hộ ngươi.
Chu Chỉ Nhược móng tay đều nhanh bấm đến trong thịt rồi, hiển nhiên nghe được giai đoạn hắn mạo hiểm trải qua tai ương, trong lòng cũng là khẩn trương tới cực điểm.
-Hộ vệ?
Tống Thanh Thư cười khổ nói,
-Đến lúc đó là bảo vệ người, hay là người bảo hộ ta đây…
Hắn có thói quen độc lai độc vãng, hơn nữa khinh công thiên hạ vô song, cho dù có hộ vệ cũng chưa chắc đi cùng được với hắn.
-Ta biết rõ võ công của ngươi cao, thế nhưng là võ công dù cao đến đâu cũng có thời điểm lật thuyền trong mương, ví như lần này, nếu có hộ vệ tại bên người, ngươi cũng sẽ không mấy lần gần như lâm vào tuyệt cảnh như vậy.
Tống Thanh Thư một hồi đau đầu:
-Được rồi, chỉ sợ đến lúc đó không có chọn được người thích hợp.
-Trong nội tâm của ta đã có ý tưởng, đến lúc đó cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh bọn hắn thương lượng, xuất ra một phương án cuối cùng.
Kỳ thật tại trong lòng Chu Chỉ Nhược, chọn lựa người tốt hộ vệ nhất không ai qua được chính nàng, A Cửu, Hạ Thanh Thanh mấy người này, cũng tin được, thứ hai võ công cũng đủ cao, càng trọng yếu hơn chính là, có các nàng tại bên người, Tống Thanh Thư ở bên ngoài cơ hội hát hoa ngắt cỏ tất nhiên cũng sẽ thu liễm một ít, bằng không thì lấy hắn hôm nay cứ tứ phương lưu tình như thế, về sau không biết sẽ gặp bao nhiêu là tỷ muội chạy tới tranh giành tình lang.
Vừa rồi lực chú ý toàn bộ đặt ở an nguy trên thân Tống Thanh Thư, giờ bình ổn tinh thần, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nói ra:
-Tiểu Long Nữ chẳng lẽ chính là người trong chốn võ lâm truyền đi là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, cũng chính là chưởng môn phái Cổ Mộ?
Tống Thanh Thư sắc mặt nghiêm túc, nói:
-Trong giang hồ phần lớn là nghe nhầm đồn bậy, rõ ràng muội dung mạo không có phía dưới Tiểu Long Nữ, nàng ta nếu là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, thì Chỉ Nhược chính là đệ nhất mỹ nữ thiên hạ.
Chu Chỉ Nhược mặt đỏ, khẽ gắt một cái:
-Hừ, nói cũng không biết ngượng miệng a..
Mặc dù biết hắn là cố ý dùng lời nói dễ nghe để hóng mình, nhưng trong lòng nàng vẫn là vui thích đấy.
-Đúng rồi Thanh Thư, vừa rồi nhắc tới đã tìm được phương pháp giải độc, đến tột cùng là phương pháp gì?
Chu Chỉ Nhược lực chú ý rất nhanh lại quay về sự an nguy của nam nhân mình, ân cần hỏi.
Tống Thanh Thư da mặt nóng lên, có chút lúng túng nói ra:
-Cái biện pháp này có chút hơi…khác thường, muội nghe xong cũng đừng nóng giận.
Chu Chỉ Nhược liếc hắn một cái:
-Ngươi là trượng phu của ta, chỉ cần có thể giải độc được, dù là ngươi đi gϊếŧ người phóng hỏa, ta cũng sẽ kiên định mà đứng ở phía của ngươi bên này, như thế nào lại tức giận chứ?
-Thật ra cũng không có gϊếŧ người phóng hỏa nghiêm trọng như vậy...
Tống Thanh Thư ngượng ngùng liền đem chuyện ngoài ý muốn phát hiện ra sữa nữ nhân có thể tạm thời áp chế độc tính, trong khoảng thời gian này đều là dựa vào Thích Phương trợ giúp ép độc …
-Cái gì?
Chu Chỉ Nhược chân mày lá liễu dựng thẳng, sắc mặt cực kỳ đặc sắc.
Tống Thanh Thư gấp nói:
-Muội mới vừa nói sẽ không tức giận mà..
-Ta không tức giận…. không tức giận.
Chu Chỉ Nhược hàm răng khanh khách vang lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười rồi lại tràn đầy sát khí,
- Ngươi thật đúng là đi đến chỗ nào đều có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ a.