"Thắt nút là cái gì......" Giang Thác hoàn toàn choáng váng, cảm thấy càng lúc càng không hiểu lời người phụ nữ này nói.
"Giang Nghiệp Thành không nói với con mấy chuyện này sao?" Đường Nhất Mạn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Không ạ."
Đường Nhất Mạn trầm tư một lát, cảm thấy Giang Nghiệp Thành che giấu cũng là lẽ thường tình, trước khi nghiên cứu của lão kết thúc chắc chắn sẽ không để quá nhiều người biết chuyện này. Nếu mấy năm nay mình có thể ở bên Giang Thác thì đã không để hắn phân hóa mơ hồ như thế......
Chờ Đường Nhất Mạn giải thích xong "thắt nút" là gì, hai mắt Giang Thác tối sầm, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến ABO, cũng là lần đầu tiên biết nếu khoang sinh sản của omega mở ra trong kỳ phát tình bị mình xuất tinh thắt nút thì xác suất mang thai sẽ rất cao, cho dù đối phương có là nam đi chăng nữa.
Đúng lúc này, Giang Thác chợt nhớ đến bụng Hứa Lan Ý dạo này luôn phồng lên.
Chắc không phải anh mang thai rồi chứ?!
Nghĩ đến khả năng này, Giang Thác không ở lại được nữa mà định chạy đi, nhưng một giây sau bị Đường Nhất Mạn nắm vai kéo lại.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thấy vẻ mặt lo lắng của con trai mình, Đường Nhất Mạn lờ mờ đoán được hắn đã làm omega nào đó to bụng. Nhưng pheromone người kia để lại thực sự quá nhạt nên bà cũng chẳng phân biệt được đó là mùi omega gì.
"Không có gì, giờ con bận việc nên phải đi trước." Mặc dù người trước mắt là mẹ ruột mình mới tìm được nhưng nghe tin Hứa Lan Ý mang thai, Giang Thác vẫn quan tâm anh hơn, dù sao xét từ góc độ thực tế thì Đường Nhất Mạn chỉ là người lạ có huyết thống với hắn, còn Hứa Lan Ý là người yêu mà hắn không bỏ được. Giờ hắn chỉ muốn gặp Hứa Lan Ý ngay lập tức.
Đường Nhất Mạn còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng bà đã ở đây đủ lâu, nếu không về sớm có thể sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy đành phải nhét vào túi áo đồng phục của Giang Thác một chiếc điện thoại mới.
"Tiểu Thác, con suy nghĩ kỹ chuyện đi với mẹ nhé. Giờ tình cảnh của mẹ cũng không mấy an toàn, lỡ bị Giang Nghiệp Thành phát hiện thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có một ngày thôi, ngày mai mẹ phải rời khỏi đây rồi. Nhưng con không cần gấp đâu, cứ nghĩ kỹ đi rồi gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nhờ người tới đón con. Mẹ đã mất con mười tám năm nên không muốn mất thêm mười tám năm nữa, nếu con đồng ý thì chúng ta sẽ về quê."
Giang Thác không nói gì, bởi vì hắn biết mình tuyệt đối sẽ không bỏ lại Hứa Lan Ý để đi với bà. Nhưng người phụ nữ nghẹn ngào tội nghiệp trước mặt khiến hắn không nỡ từ chối thẳng, khó khăn lắm bà mới thoát khỏi nanh vuốt của Giang Nghiệp Thành mà vẫn đến tìm mình, nếu mình không tin bà mà báo cho Giang Nghiệp Thành biết thì bà phải làm sao đây? Trong lòng Giang Thác bỗng nhiên chua xót. So với Giang Nghiệp Thành năm đó vô cớ vu oan mình trộm đồ, người phụ nữ trước mặt quả thực càng giống một người mẹ hơn.
"Dạ, chuyện này để nói sau...... Con phải đi trước đây."
Đầu óc Giang Thác hỗn loạn, lòng nóng như lửa đốt nên không còn tâm tư bàn chuyện này, sau khi từ biệt Đường Nhất Mạn thì chạy vội ra khỏi trường học.
*
"Giang Thác ra rồi kìa."
Trong chiếc Audi màu đen đậu cách cổng trường không xa, Tạ Tri Ly vừa thấy thiếu niên chạy ra thì lập tức nhắc người bên cạnh.
Hứa Lan Ý ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy Giang Thác vội vàng chặn một chiếc taxi lại.
"Đường Nhất Mạn nói gì mà cậu ấy gấp gáp thế nhỉ?" Tạ Tri Ly trầm ngâm hỏi, hồi lâu sau vẫn không nghe Hứa Lan Ý trả lời, quay đầu sang mới phát hiện anh đang ngẩn ngơ nhìn chiếc taxi kia chạy xa.
"Ý Ý, có cần về trước không?"
"Không cần đâu." Hứa Lan Ý bừng tỉnh lắc đầu, họ đang làm nhiệm vụ, sao có thể bỏ Tạ Tri Ly ở đây một mình được, "Chặn Đường Nhất Mạn trước đã."
Họ đã nằm vùng ở đây mấy ngày, Hứa Lan Ý vốn chỉ muốn cược xem Đường Nhất Mạn có đến tìm Giang Thác hay không, ai ngờ thắng cược thật, nhưng cơ hội này chỉ có một lần, nếu hôm nay không thành công thì lần sau sẽ càng khó hơn.
"Ừ, học sinh về hết rồi, chắc bà ấy cũng sắp ra, đi thôi."
Quả nhiên hai người xuống xe chưa bao lâu thì Đường Nhất Mạn đi ra.
Ngay khi người phụ nữ đến con hẻm cạnh trường chuẩn bị lên xe, hai người liếc nhau rồi đi nhanh tới.
Đường Nhất Mạn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị Tạ Tri Ly bẻ quặt rồi đè bà vào xe.
"Hứa Lan Ý?!" Đường Nhất Mạn quay đầu lại, vừa thấy người đứng trước mắt thì bỗng chốc tái mặt, khí lạnh lan từ đầu xuống chân.
Bà biết Hứa Lan Ý là người của Giang Nghiệp Thành, vì vậy bị anh bắt có ý nghĩa gì khỏi cần nghĩ cũng biết.
"Đừng sợ, chúng tôi không làm hại bà đâu."
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?" Đường Nhất Mạn cười lạnh, "Giang Nghiệp Thành sai cậu tới bắt tôi đúng không?"
"Không phải Giang Nghiệp Thành." Hứa Lan Ý nhìn Tạ Tri Ly rồi lại nhìn Đường Nhất Mạn, "Thật ra chúng tôi là cảnh sát."
"Cảnh sát?" Đường Nhất Mạn kinh ngạc nhìn hai tấm thẻ cảnh sát giơ lên trước mặt mình, mới đầu bà vẫn chưa tin, nhưng khi thấy ba chữ Tạ Tri Ly thì lập tức chấn động, ai hay xem tin tức đều nghe danh cảnh sát Tạ này.
"Vậy cậu và Giang Nghiệp Thành...... là sao?" Đường Nhất Mạn biết Hứa Lan Ý là người tình bé nhỏ mà Giang Nghiệp Thành nuôi mấy năm nay, không thể nào có chuyện gã đàn ông kia biết rõ anh là cảnh sát mà vẫn dám để anh ở cạnh mình......
"Chuyện này để sau hẵng nói. Chúng tôi tìm bà vì có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, lên xe rồi nói."
Cửa xe mở ra, Hứa Lan Ý cầm chìa khóa ngồi ở ghế lái, Tạ Tri Ly và Đường Nhất Mạn ngồi ghế sau.
"Bà đưa những người kia đi đâu rồi?"
Đường Nhất Mạn làm thinh, hiển nhiên vẫn chưa tin họ lắm.
"Giờ họ đang rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tai mắt của Giang Nghiệp Thành phát hiện, một mình bà không bảo vệ được họ đâu, cách an toàn nhất là đi theo đội trưởng Tạ, người ở cục cảnh sát sẽ bảo vệ họ, bà chỉ cần nói ra sự thật thôi."
"Có thể đảm bảo an toàn cho họ thật sao?" Dường như bị chọc trúng điểm yếu nên cuối cùng người phụ nữ cũng chịu mở miệng.
"Thật, tôi cam đoan." Giọng nói kiên định của Tạ Tri Ly khiến người ta hết sức an tâm.
"Không bắt được Giang Nghiệp Thành thì có trốn xa cỡ nào cũng vô ích, chẳng lẽ các người muốn sau này sống trong phập phồng lo sợ mãi sao? Mục đích của chúng tôi rất đơn giản, chính là đưa ác quỷ này ra trước công lý càng sớm càng tốt."
Đường Nhất Mạn nhìn Hứa Lan Ý, hình như đã vỡ lẽ gì đó: "Thì ra cậu ở cạnh Giang Nghiệp Thành để làm gián điệp à."
Hứa Lan Ý không phủ nhận mà chỉ lạnh nhạt nói: "Cho bà biết sự thật là mong bà hợp tác với chúng tôi diễn một vở kịch."
"Tôi biết rồi, lái xe đi, tôi dẫn các cậu tới đó."
Xe chạy chưa bao lâu thì Đường Nhất Mạn ngồi cạnh Tạ Tri Ly đột nhiên nhìn hai người với vẻ suy tư.
"Hai cậu đều phân hóa rồi đúng không?"