Người phụ nữ trước mặt tỏa ra mùi lá thông, tóc chải gọn gàng, dù đã có tuổi nhưng vẫn không mất đi khí chất mạnh mẽ, nhìn là biết lúc trẻ không dễ trêu vào.
Đường Nhất Mạn? Giang Thác nghiền ngẫm cái tên này rồi lại nhìn người phụ nữ có vẻ hơi kích động, tuy chẳng có chút ấn tượng nào với bà nhưng lại không tiện nói thẳng.
"Dì Đường, dì biết Giang Nghiệp Thành...... cha cháu sao ạ?"
"Đâu chỉ biết." Giọng điệu người phụ nữ hơi kỳ lạ, dù đeo khẩu trang vẫn không giấu được nỗi căm ghét và thù hận trong mắt.
"Dì muốn nói chuyện gì với cháu ạ?" Trực giác mách bảo Giang Thác người này không hề đơn giản, nhưng hắn cũng chẳng muốn hóng chuyện mà chỉ muốn nói xong sớm để còn về nhà.
"Trước khi nói về Giang Nghiệp Thành, ta có chuyện muốn nói với con." Người phụ nữ dừng một lát rồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên, trong mắt lộ ra một cảm xúc hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài mạnh mẽ của bà, "Giang Thác, con thật sự không biết ta là ai sao?"
Giang Thác lắc đầu, tuy không thấy hết mặt bà nhưng từ đôi mắt và giọng nói, hắn biết chắc mình không quen người này.
"Ta là vợ cũ của Giang Nghiệp Thành, cũng là mẹ ruột của con."
Tin tức chấn động đến quá đột ngột khiến Giang Thác sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Mặc dù mấy năm nay hắn đã ít nhớ mẹ hơn hồi bé nhưng không phải là hoàn toàn không nhớ, dù mạnh miệng nói đã mười mấy năm trôi qua, tìm bà đâu còn ý nghĩa gì, nhưng trong lòng vẫn chờ mong người vắng mặt suốt 18 năm đời mình xuất hiện, vẫn vô thức tự hỏi tại sao năm xưa bà bỏ rơi mình, tại sao bỏ mặc mình mười mấy năm qua. Đây là điều Giang Nghiệp Thành không bao giờ nói với hắn.
Nhưng ngày nào đó tan học, một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện nói với hắn rằng bà là mẹ ruột hắn, nhất thời Giang Thác khó lòng tiếp nhận được.
"Làm sao chứng minh lời dì nói là thật?"
"Ta biết bỗng dưng nói với con chuyện này chắc chắn con sẽ không tin, cho nên ta có mang theo cái này." Hiển nhiên Đường Nhất Mạn đã chuẩn bị sẵn, lấy từ túi xách ra một bản giám định ADN đưa cho Giang Thác.
Kết quả giám định đúng như Đường Nhất Mạn nói, hai người họ là mẹ con, nhưng Giang Thác chỉ để ý thời gian trên đó.
Ngày giám định là hai năm trước, ngay lúc người Giang Nghiệp Thành tìm được mình ở cô nhi viện và xét nghiệm ADN để xác định cha con. Nói cách khác là sau khi mình cung cấp mẫu thử cho bệnh viện, bọn họ đã tiến hành giám định cha mẹ ruột cho mình, nhưng từ trước đến giờ chưa ai nói với hắn về người mẹ này cả.
"Giờ đã tin chưa?"
Giang Thác thả báo cáo xuống, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, nhận ra mình không hề mừng rỡ và kích động như tưởng tượng...... Không giống lúc biết mình sắp được cha ruột đón về, ở cô nhi viện trằn trọc khó ngủ suốt đêm, tưởng tượng người kia sẽ có hình dáng gì, sau khi về nhà mình phải biểu hiện thế nào mới được thích......
"Vậy mấy năm nay ngài ở đâu, sao không xuất hiện?"
"Mấy năm nay mẹ bị Giang Nghiệp Thành giam giữ."
Nghe Đường Nhất Mạn nói, tim Giang Thác nhói lên.
"Sau khi ly hôn cha con bốn tháng mẹ mới phát hiện mình có thai, nhưng lúc đó vì một số chuyện nên chúng ta chia tay trong ồn ào, vì vậy mẹ không nói cho ông ta biết mà âm thầm sinh con ra...... Nhưng con chưa đầy ba tháng thì bị kẻ khác bắt đi mất." Nói đến đây hai mắt Đường Nhất Mạn đột nhiên ửng đỏ, giọng cũng nghẹn ngào.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của người phụ nữ, Giang Thác không tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Hắn có vô số điều muốn hỏi, chẳng hạn như kẻ bắt mình đi có mục đích gì, tại sao lại bỏ mình ở cô nhi viện, tại sao còn ghi tên và ngày sinh của mình, nhưng giờ hắn lại không nói được lời nào. Có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"Sau khi mất con, mẹ luôn sống trong dằn vặt và nhớ nhung, mười mấy năm qua vẫn luôn tìm con. Ba năm trước mẹ tìm được tin tức của con, vốn dĩ đã có thể đón con về, nhưng lúc đó Giang Nghiệp Thành bắt được mẹ."
"Bao năm nay ông ta hận mẹ thấu xương, sau bắt được mẹ thì lập tức nhốt mẹ lại, thậm chí còn đe dọa mẹ giúp ông ta làm một số việc. Mẹ biết ông ta sẽ không tha cho mình, nhưng con là con trai duy nhất của ông ta, dù ông ta có súc sinh cỡ nào cũng không thể ra tay với huyết mạch duy nhất của mình, vì vậy mẹ đã ra điều kiện, thú nhận sự tồn tại của con với ông ta để ông ta đón con về, ít nhất ông ta cũng có đủ khả năng tài chính lo cho con một cuộc sống đầy đủ hơn cô nhi viện, dù sau này mẹ chết trong tay ông ta thì con vẫn có thể sống tốt, trong lòng mẹ cũng đỡ áy náy hơn."
Nghe Đường Nhất Mạn nói, Giang Thác đột nhiên hiểu được những hành động kỳ quái của Giang Nghiệp Thành trước đây, tại sao tìm mình về nhưng lại tỏ thái độ như vậy với mình, nếu ghét thì cứ để mình sống ở cô nhi viện cho xong.
"Tiểu Thác, mẹ có lỗi với con, nhiều năm như vậy mới đến tìm con......"
Giang Thác lắc đầu, nhất thời không biết phải trả lời người phụ nữ yếu đuối trước mặt thế nào, thậm chí còn không diễn tả được tâm trạng mình lúc này, có lẽ vì mối quan hệ với Giang Nghiệp Thành nên hắn không thể lập tức thân thiết với người thân đột ngột xuất hiện.
"Sao ông ta lại nhốt ngài?"
"Vì hận. Nếu không phải vì mẹ thì ông ta đâu bị liệt dương cả đời." Nói đến đây, người phụ nữ đột nhiên cười khinh miệt rồi dựa vào bức tường phía sau, "Giang Nghiệp Thành kết hôn với mẹ chỉ là bất đắc dĩ thôi, ông ta không thích phụ nữ, chỉ vì cần một đứa con nên mới lừa mẹ, ai ngờ thể chất mẹ khó mang thai nên sau khi cưới không đáp ứng được mong muốn của ông ta. Mới đầu ông ta còn giữ kẽ với mẹ, sau đó ngày càng quá quắt, liên tục dẫn trai về nhà ngủ, mẹ thực sự không nhịn được nữa nên chế ra...... một chất hóa học đổ lên nửa người dưới của ông ta, thế là từ đó ông ta mất đi năng lực kia, sau đó mẹ bỏ trốn, nhưng buồn cười là mấy tháng sau mẹ phát hiện mình có thai."
Nghe đến đây, Giang Thác khiếp sợ không thôi, lượng thông tin quá nhiều khiến hắn nhất thời khó lòng tiêu hóa, nhưng điều làm hắn bất ngờ nhất là Giang Nghiệp Thành thế mà bị liệt dương, vậy ông ta và Hứa Lan Ý......
"Ông ta ghi hận chuyện này suốt mười mấy năm, vì vậy mà bây giờ ông ta trở nên tàn bạo vô nhân tính hơn trước kia, hồi đó ông ta hay cất roi trong phòng đọc sách, chỉ cần không chiều lòng ông ta thì sẽ bị đánh đập, chắc giờ càng trầm trọng hơn. Nghe nói mấy năm nay ông ta nuôi một người tình rất vừa ý, e là cũng bị ngược đãi không ít đâu."
Khi nói lời này Đường Nhất Mạn không hề tỏ vẻ thương cảm, bà khinh thường nhất là những gã trai trẻ bám theo Giang Nghiệp Thành vì tiền, dù bị lăng nhục cũng là tự làm tự chịu. Nhưng người phụ nữ không để ý sau khi mình nói ra lời này, sắc mặt Giang Thác càng khó coi hơn.
"Tiểu Thác." Đường Nhất Mạn lại nhìn Giang Thác, "Hôm nay mẹ tới tìm con là muốn dẫn con đi. Mẹ đã thoát ra ngoài thì tuyệt đối sẽ không để con đi theo người như Giang Nghiệp Thành nữa đâu!"
Giang Thác không ngờ Đường Nhất Mạn đột nhiên đòi dẫn mình đi nên sững sờ mấy giây, đang nghĩ cách từ chối thì người phụ nữ ngửi thấy gì đó nên kéo khẩu trang xuống rồi xích lại gần hắn.
"Sao lại có mùi pheromone, con phân hóa rồi à?!"
"Phân hóa?"
"Nếu con phân hóa sẽ là alpha, nhưng giờ trong cơ thể con không chỉ có một loại pheromone......" Người phụ nữ lẩm bẩm, một giây sau đột nhiên bàng hoàng nhìn Giang Thác, "Chắc không phải con đánh dấu omega nào rồi đấy chứ?!"
"Đánh dấu? Là sao ạ?"
"Ý là có quan hệ với người khác không?"
Đột nhiên bị người lớn hỏi chuyện này, dù lúc trên giường thiếu niên có dạn dĩ cỡ nào thì giờ phút này vẫn đỏ mặt, bộ dạng lúng túng khiến người ta vừa nhìn đã hiểu ngay.
"Đánh dấu thì cũng thôi đi, có thắt nút trong người không vậy?!" Vẻ mặt Đường Nhất Mạn chợt trở nên nghiêm nghị.