Hứa Lan Ý vốn định nghe viện trưởng kể thêm những chuyện khác về Giang Thác, nhưng đúng lúc này điện thoại reo nên anh đành phải đứng dậy ra ngoài nghe.
"Ừ, dạo này ông ta đều ở bên kia."
"Vậy hai ngày sau, chỗ cũ nhé."
Cách đó không xa, Giang Thác đang ngồi trên ghế dài trong sân bóc quà vặt cho các em ăn, Hứa Lan Ý vừa đi ra thì ánh mắt hắn lập tức dõi theo, từ khoảng cách này có thể nghe loáng thoáng nội dung nói chuyện nhưng không rõ lắm, chỉ đoán được anh lại sắp ra ngoài gặp ai đó, "chỗ cũ" ở đâu Giang Thác cũng không biết. Rốt cuộc người này đang che giấu bí mật gì vậy chứ. Giang Thác chợt nhớ lại cuộc đối thoại giữa Giang Nghiệp Thành và anh, trong lòng hơi khó chịu.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện mình chưa từng thấy chiếc điện thoại Hứa Lan Ý đang cầm. Lạ thật, anh đổi điện thoại lúc nào nhỉ?
"Oa, có bánh kem sô cô la em thích nhất nè!"
Giang Thác đang băn khoăn thì tiếng reo hò của em gái kéo hắn về hiện thực.
"Năm ngoái sinh nhật Tiểu Cửu, anh Giang Thác cũng mua bánh kem siêu lớn siêu ngon mà!" Nhắc đến chuyện này Tiểu Thiên hết sức vui vẻ, mấy đứa trẻ khác cũng xúm lại ríu rít nói chuyện.
"Năm ngoái?"
"Đúng vậy, hôm anh được đón về nhà đó, buổi tối có một anh đẹp trai đem bánh kem tới, nói là anh mua cho tụi em, ổ bánh kia lớn lắm nên mỗi đứa tụi em đều được chia một miếng to!" Tiểu Cửu hớn hở trả lời.
"Anh đẹp trai?" Giang Thác nghi hoặc, hắn nhớ rõ bánh kem năm ngoái đã bị Giang Nghiệp Thành vứt đi, hơn nữa bánh mình mua cũng chẳng lớn chút nào, vậy ai đã mua lại bánh kem......
"Anh bên kia hả?" Giang Thác bị quỷ thần xui khiến chỉ vào Hứa Lan Ý cách đó không xa.
"Không phải......" Tiểu Cửu lắc đầu, "Là anh khác cơ."
Không phải Hứa Lan Ý thì chỉ có thể là Giang Nghiệp Thành. Đương nhiên Giang Thác không nghĩ các em mình sẽ gọi một người đàn ông năm mươi tuổi là anh, lại còn mô tả bằng từ "đẹp trai"...... Dù ngoại hình lão già kia chỉ thua mình chút xíu nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi. Chắc lão sai trợ lý nào đó đưa tới, nhưng Giang Nghiệp Thành mà tốt bụng vậy sao, Giang Thác càng nghi ngờ hơn......
Ngẩng đầu lên lần nữa, hắn phát hiện Hứa Lan Ý đã trở lại phòng làm việc của viện trưởng.
*
"Đây là phòng hồi đó Tiểu Thác ở, hôm qua nó bảo sẽ tới nên tụi tôi đã dọn dẹp lại, ga giường vừa mới trải xong, nhưng hai người ngủ chung chắc sẽ hơi chật đấy." Viện trưởng dẫn Hứa Lan Ý vào một căn phòng chỉ rộng khoảng mấy mét vuông, bên trong ngoại trừ một cái giường, một cái bàn và một cây quạt điện thì chẳng còn gì khác.
"Nếu cậu thấy khó ngủ thì có thể ngủ ở phòng tôi, tôi ngủ với bọn trẻ là được rồi."
"Không cần đâu ạ." Hứa Lan Ý vội lắc đầu, mặc dù anh không muốn ngủ chung với Giang Thác cho lắm nhưng không phải vì chê hoàn cảnh ở đây, nghĩ đến bọn trẻ từ nhỏ đã sống ở chỗ này, trong lòng không khỏi xót xa. Anh từng trải qua một biến cố lớn nên hiểu rõ cảm giác không có người thân, nhưng ít nhất cũng không giống Giang Thác, ở độ tuổi lẽ ra phải vô ưu vô lo lại đau đáu vì tiền, ở độ tuổi lẽ ra phải được che chở lại nghĩ cách bảo vệ người khác.
"Viện trưởng, ngài còn nhớ Giang Thác bị đưa tới đây lúc mấy tuổi không?"
"Khi tụi tôi thấy nó ở cổng thì khoảng hai tháng, trong tã lót có tờ giấy nhưng chỉ ghi tên và ngày sinh thôi."
"Tờ giấy kia vẫn còn chứ ạ?"
"Còn, mỗi đứa bé đến đây đều có vật gì đó trên người, tụi tôi cất vào một cái túi riêng rồi dán kín lại."
"Cho cháu xem được không?"
"Đương nhiên là được rồi."
Chốc lát sau, viện trưởng cầm một cái túi có viết tên Giang Thác đến, Hứa Lan Ý lấy tờ giấy ra xem, đúng là chỉ có mấy con số chứ không còn gì khác.
"Khi Tiểu Thác tìm được người nhà, tôi trả vật này cho nó nhưng nó nói chẳng có ý nghĩa gì nên không lấy, cho nên vẫn để lại đây."
Hứa Lan Ý gật đầu rồi cất lại tờ giấy vào túi, "Cháu đem về giùm em ấy được không ạ?"
"Được chứ."
Ăn tối xong, Giang Thác bị đám bạn trạc tuổi kéo ra sân tán gẫu, thỉnh thoảng còn chơi đùa với mấy em nhỏ. Hứa Lan Ý nhìn từ xa, cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang tan ra, đó là Giang Thác mà anh chưa từng thấy trước đây, ánh mắt dịu dàng, rực rỡ như nắng. Không giống vẻ gai góc lúc đối mặt với Giang Nghiệp Thành, cũng không giống vẻ ngây thơ vụng về xen lẫn bá đạo khi ở cạnh mình, còn luôn tinh trùng lên não, nói những lời sỉ nhục......
Hứa Lan Ý chợt nhớ đến gì đó nên vành tai nóng ran. Nhìn bọn họ chơi một hồi, anh mượn phòng tắm của viện trưởng tắm rửa rồi về phòng ngủ trước. Anh không rành giao tiếp với trẻ con, Tiểu Cửu và Tiểu Thiên chạy tới rủ anh chơi chung mấy lần nhưng anh vẫn lắc đầu, chỉ yên lặng đứng đằng xa.
Nghe viện trưởng nói Giang Thác dùng bộ chăn đệm này mười mấy năm, Hứa Lan Ý vừa chui vào chăn đã cảm thấy mình bị mùi hương người kia bao trùm, nỗi bất an vì một vài chuyện gần đây lập tức lắng xuống. Hứa Lan Ý cũng chẳng biết mình bị sao nữa, dường như chỉ cần ngửi mùi Giang Thác thì anh lại thấy yên tâm hơn.
Ở chỗ này chắc sẽ không làm chuyện kia đâu...... Hứa Lan Ý ngượng ngùng nghĩ thầm.
Giang Thác trò chuyện với bạn đến khuya, rửa mặt xong về phòng thì Hứa Lan Ý đã ngủ say. Hôm nay dậy sớm, còn lái xe đường dài nên anh có vẻ khá mệt, Giang Thác rón rén nằm xuống phía ngoài. Hắn phát hiện chiếc giường trước kia ngủ không có vấn đề gì mà giờ lại trở nên chật chội. Giường ở Giang Hoa Uyển ít nhất cũng to gấp đôi giường này, trước kia ngủ chung với Hứa Lan Ý vẫn có thể lăn qua lăn lại thoải mái, còn bây giờ hai người chỉ có thể nằm sát nhau.
Giang Thác nằm nghiêng rồi nhẹ nhàng kéo người bên cạnh vào lòng mình, chóp mũi cọ xát tóc và cổ anh, hít sâu mùi thơm dìu dịu.
Hắn thề mình chỉ muốn ôm Hứa Lan Ý ngủ mà thôi. Ai ngờ người đang ngủ mơ màng bị cọ nhột nên bất mãn hừ một tiếng, sau đó chủ động rúc vào ngực hắn.
"Hứa Lan Ý?" Giang Thác gọi khẽ, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều.
Ngủ chung với đại mỹ nhân còn kích thích hơn xuân dược này khiến Giang Thác đang tuổi sung sức lập tức cương cứng.
Thiếu niên không dám cử động nhưng Hứa Lan Ý cứ vô tình hay cố ý cọ xát hắn, hơi thở phả vào yết hầu, trong tiết Đại Thử nóng bức, Giang Thác mới tắm xong lại toát đầy mồ hôi.
Dương vật phía dưới càng lúc càng nóng. Giang Thác vén chăn lên, lòng bàn tay nóng hổi áp vào eo Hứa Lan Ý vuốt nhẹ, chẳng biết có phải vì tối nay ăn no hay không mà bụng dưới luôn phẳng lì của anh hơi phồng lên. Đây cũng quá đáng yêu rồi. Giang Thác nhìn trộm bụng Hứa Lan Ý. Nếu có điện thoại thì tốt quá, hắn nhất định sẽ chụp lại cảnh này.
"Ưm a......"
Tiếng rên rỉ quyến rũ càng khơi dậy cơn hứng tình của thiếu niên, bàn tay lưu luyến trên eo dời xuống cặp mông tròn trịa.
Đầu ngón tay lướt dọc bẹn đùi rồi thành thạo tìm tới miệng nhỏ ẩn nấp ở giữa, nhẹ nhàng đâm vào qua vải quần, chỉ chốc lát sau vải khô đã trở nên ẩm ướt. Mẹ kế của hắn đúng là đồ lẳng lơ mà, trong lúc ngủ cũng dâm đãng như thế nữa.