"Chẳng phải cha nói có gì không hiểu thì cứ hỏi Hứa Lan Ý sao? Con có một đề vật lý giải không được."
Giang Thác hùng hồn nói.
"Chuyện này nói sau đi, giờ tụi tao đang bận lắm." Nói xong Giang Nghiệp Thành thẳng tay đóng cửa lại.
Giang Thác ăn "canh bế môn" hậm hực bĩu môi, đồng thời trong lòng hơi khó hiểu, không biết tại sao một căn phòng đọc sách lại bí ẩn như thế, bình thường còn khóa lại nữa...... Giang Thác âm thầm áp tai vào cửa nhưng cái gì cũng không nghe được.
Nghĩ đến hai ngày tới Giang Nghiệp Thành đều ở đây, trong lòng Giang Thác không cách nào bình tĩnh, chỉ mong sớm đến ngày về cô nhi viện với Hứa Lan Ý.
Đêm khuya, rốt cuộc hai người ra khỏi phòng đọc sách, thấy Giang Thác ôm sách bài tập đứng ở cửa, Giang Nghiệp Thành giật nảy mình.
"Sao mày chưa ngủ nữa?"
"Đã bảo có bài không biết giải rồi mà." Mặc dù trả lời Giang Nghiệp Thành nhưng ánh mắt Giang Thác lại dán chặt vào Hứa Lan Ý, "Anh dạy tôi đi."
"Bài nào?"
"Tới bàn tôi cho anh xem."
Hứa Lan Ý hết cách đành phải ra phòng khách với Giang Thác, Giang Nghiệp Thành cũng muốn đi theo nhưng nghĩ thứ này mình có xem cũng không biết, có tới cũng chỉ tự chuốc nhục nên đành xám xịt về phòng trước.
"Bài này nè." Giang Thác giở sách vật lý ra rồi chỉ cho Hứa Lan Ý xem đề mình thấy khó nhất, thật ra hắn cảm thấy Hứa Lan Ý cũng không biết, chỉ là muốn ở cạnh anh nhiều hơn mà thôi. Trong lúc chờ Hứa Lan Ý, hắn đã giải xong khá nhiều đề ở hành lang.
Quả nhiên Hứa Lan Ý nhìn một lúc lâu rồi ném sách cho hắn.
"Bài này hơi khó so với trình độ của cậu bây giờ, làm hai bài phía trước đi."
"Chắc không phải...... anh cũng không biết làm đấy chứ?" Giang Thác cười xích lại gần Hứa Lan Ý rồi lén đưa tay bóp mông anh một cái, phát hiện giữa đùi khô ráo, hơn nữa những chỗ lộ ra ngoài cũng không có vết đỏ khả nghi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi thì thầm hỏi, "Ông ta không làm gì anh chứ?"
Hứa Lan Ý không trả lời Giang Thác mà vờ như không nghe thấy, thản nhiên kéo ghế ra ngồi xuống rồi cầm sách bút bắt đầu giải đề.
"Xong rồi đấy." Giải xong Hứa Lan Ý trả sách cho Giang Thác, vứt lại một câu "Tự suy nghĩ đi, nghĩ không ra thì hỏi tôi", sau đó đứng dậy bỏ đi.
Giang Thác lật đáp án sau sách bài tập đối chiếu với bài giải của Hứa Lan Ý, phát hiện thế mà đúng thật, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Giờ khắc này hắn chợt thấy cực kỳ tò mò về anh. Sự hiếu kỳ này không còn giới hạn ở phương diện tình dục nữa.
*
Khi Giang Thác mượn điện thoại Hứa Lan Ý gọi cho viện trưởng cô nhi viện nói ngày mai mình sẽ về, em gái Tiểu Cửu bên cạnh mừng rỡ vỗ tay lia lịa. Nghĩ một năm rồi chưa gặp lại các em, Giang Thác cũng rất háo hức, hôm sau dậy thật sớm.
"Không mua ít đồ đem về à?"
Trên xe, Hứa Lan Ý hỏi Giang Thác đi với hai tay trống trơn.
"Tôi...... Cha tôi không cho tiền......" Thiếu niên không sợ trời không sợ đất tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.
Hứa Lan Ý kinh ngạc một giây.
Chốc lát sau xe dừng lại trước siêu thị lớn, Hứa Lan Ý vứt lại một câu "Đi thôi" rồi xuống xe trước.
Hai người chất quà tặng vào cốp sau rồi đi tiếp. Giang Thác ngồi ở ghế phụ quay đầu sang, trông thấy nắng sớm băng qua mình chiếu vào má phải của Hứa Lan Ý, tăng thêm vẻ hiền hòa cho mỹ nhân lạnh lùng không dính khói lửa trần gian. Ánh sáng chiếu vào da thịt trắng mịn, đôi môi đỏ mọng là điểm nhấn trên khuôn mặt xinh đẹp này, khi mím lại sẽ lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, khi hé mở thì đôi mắt long lanh nước. Giang Thác dời mắt ra ngoài cửa sổ rồi hít sâu mấy lần, cố ổn định lại nhịp tim đột nhiên tăng nhanh của mình.
Hắn gần như quên mất trước đây mình xem thường người cao ngạo này cỡ nào, không muốn trở lại Giang Hoa Uyển, căm ghét hết mọi thứ. Chẳng biết từ khi nào tất cả những điều này đã âm thầm thay đổi.
Rõ ràng bị mình ép về viện mồ côi mà lại chủ động mua cho mọi người rất nhiều thứ. Có lẽ anh là người dịu dàng hơn mình tưởng nhiều, vì ngay từ đầu mình có thành kiến với anh nên mới hiểu lầm thôi. Không biết trước khi đến Giang gia, anh ở đâu và sống thế nào nhỉ? Giang Thác càng lúc càng hiếu kỳ.
*
"Anh Giang Thác!"
Trước cổng cô nhi viện, Giang Thác vừa xuống xe thì một bé trai và một bé gái khoảng mười tuổi lập tức chạy tới, một trái một phải ôm lấy cánh tay hắn.
"Tưởng năm nay anh không về nữa chứ!"
"Đương nhiên phải về rồi!" Giang Thác tươi cười vỗ đầu Tiểu Cửu và Tiểu Thiên, sau đó dẫn chúng ra cốp sau phụ Hứa Lan Ý xách đồ mua về cho mọi người, "Còn chuẩn bị quà cho các em nữa nè."
"Oa, thật sao!" Bé gái mừng rỡ nhảy cẫng lên, "Lần này anh Giang Thác ở đây bao lâu ạ?"
"Chắc hai ngày."
Nghe vậy bé gái lập tức ỉu xìu. Đúng lúc này, viện trưởng và mấy thiếu niên trạc tuổi Giang Thác cũng ra phụ xách đồ vào.
"Đây là?" Viện trưởng vừa thấy Hứa Lan Ý đã hết sức tò mò, dù sao sống đến tuổi này ông cũng chưa gặp chàng trai nào đẹp đến vậy.
"Anh cháu đấy ạ, ông cứ gọi Lan Ý là được rồi." Đương nhiên Giang Thác không thể nói đây là tình nhân của cha mình hoặc là...... mẹ kế mỗi ngày lăn giường với mình, chỉ có thể nói là anh trai, dù sao tuổi tác cũng không chênh nhau lắm.
Viện trưởng nghe vậy thì cứ tưởng đây là anh ruột Giang Thác, lập tức niềm nở chào hỏi.
Giang Thác nhanh chóng bị lũ trẻ kéo đi, còn Hứa Lan Ý được viện trưởng mời vào văn phòng uống trà.
"Sau khi về thằng bé Tiểu Thác này vẫn ổn chứ?" Mặc dù Giang Thác đã được đón về hai năm nhưng đây là lần đầu tiên viện trưởng gặp người thân của hắn, mặc dù trước đó giám định cha con rồi đón Giang Thác về nhưng Giang Nghiệp Thành vẫn không lộ mặt.
"Tốt lắm ạ." Những chuyện không tốt kia Hứa Lan Ý cũng không thể nói ra.
"Vậy là được rồi. Mặc dù tuổi thằng bé Tiểu Thác này không lớn nhưng lại rất có trách nhiệm." Nhắc đến Giang Thác, ánh mắt viện trưởng tràn ngập ý cười, "Tụi nhỏ trong viện thích nó lắm."
"Cháu biết mà."
"Nhưng thằng bé này không thích kể lể mà cái gì cũng giấu trong lòng, làm người ta xót hết ruột gan."
"Viện chúng tôi có một đứa nhỏ tên Tiểu Thiên, là đứa lúc nãy chạy ra đầu tiên ấy, lúc nó mới vào nhà trẻ thì Tiểu Thác đang học lớp năm. Có lần mấy đứa bé đi học, Tiểu Thiên bất cẩn ngã xuống cống thoát nước ngoài cô nhi viện, có đứa sợ hãi, có đứa cười vang, không ai dám tới gần vì cống kia bốc mùi nồng nặc, dưới đó toàn đỉa và giòi, chỉ có Tiểu Thác chẳng chút do dự vớt nó lên rồi chạy ngược về." Nói đến đây viện trưởng vui vẻ cười, "Sau khi về nó tắm rửa thay đồ cho Tiểu Thiên, thấy không bị thương thì lại đưa nó tới nhà trẻ, lúc đó Tiểu Thác vẫn chưa đầy mười hai tuổi nữa. Sau này tụi tôi mới biết vì nó đến trễ quá nên bị chủ nhiệm lớp phạt chạy quanh sân mấy tiết liền, hôm sau lòng bàn chân phồng rộp, đi đứng khập khiễng, không giấu được nữa nên mới chịu nói cho tụi tôi biết, tôi định tìm chủ nhiệm lớp giải thích nhưng đứa nhỏ này nói đến trễ là lỗi của nó, bị giáo viên phạt cũng đáng, chẳng có gì để giải thích cả."
"Những chuyện như vậy còn nhiều lắm, chẳng hạn như bỏ học cấp ba để đi làm kiếm tiền nuôi các em ăn học. Nó không phải đứa trẻ lớn nhất trong viện chúng tôi nhưng chắc chắn là đứa có trách nhiệm nhất."
Đây là lần đầu tiên Hứa Lan Ý biết chuyện về Giang Thác, nghe xong trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót khó tả, cứ tưởng hắn là nhóc hư lớn lên ở cô nhi viện, không tim không phổi còn hay tìm đường chết, giờ mới biết thật ra hắn còn khiến người khác đau lòng hơn mình tưởng nhiều.