Bạch Lăng thấy Bắc Tiểu Lục tựa như đúng bị hắn nói cho sợ, mỉm cười nói :
“Vậy Ninh huynh quyết định như thế nào?”
Một bên Cốc Y nghi ngờ nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, thầm nghĩ :
” Tên này không phải thật sợ đấy chứ. Chẳng mình quá coi trọng hắn hay sao?”
Thật ra một bên Bắc Tiểu Lục đang suy nghĩ, có nên giết hết mấy tên này hay không. Mỗi khi nói chuyện với bọn như này, hắn nội tâm thật phiền. Thở dài, cũng không trả lời hắn mà nói:
“ Vậy ta cũng cho mấy người các ngươi hai lựa chọn”
“Lựa chọn thứ nhất…”
Bắc Tiểu Lục giơ một đầu ngón tay:
“Hiện tại lập tức quỳ xuống, hướng ta trịnh trọng nói xin lỗi, sau đó hô to : Ninh Tiểu Ma là vĩ đại, Ninh Tiểu Ma là cao thượng, là người tốt nhất, chúng ta là từ cặn bã, súc sinh, để tiện.”
Bạch Lăng gân mặt có chút gân lên, đây là trần trụi khiêu khích hắn.
Bắc Tiểu Lục vội vàng nói tiếp :
” Còn lựa chọn thứ hai mà, đơn giản lắm”
“ Ta cảm chiếc nhẫn trữ vật trên tay ngươi rất có duyên với ta, cả thanh trường kiếm kia nữa… Và cả mạng chó của ngươi nữa, ngươi thấy sao?”.
Cốc Y nghe vậy suýt cười, nàng còn tưởng tên này sợ chết cơ, ai nghĩ tới còn hung hăng càn quấy như vậy. Bất quá hắn dám làm nhục Bạch Lăng như vậy, là rất tự tin thực lực bản thân, hay là còn có nguyên nhân khác.
Bạch Lăng khuôn mặt thâm trầm, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Bắc Tiểu Lục, gằn lên từng câu :
”Ngươi, muốn, chết!”
Tiểu tử này dám làm nhục hắn trước mặt Cốc Y, hắn mặc kệ tên này lấy đâu ra lá gan khiêu khích hắn như vậy. Nhưng hắn công nhận Bắc Tiểu Lục thành công làm hắn tức giận.
Bắc Tiểu Lục thì khinh thường, cười cợt nói :
“ Ngụy quân tử thì nói ngụy quân tử đi, còn ra vẻ thanh cao, giúp ta vào Thiên Ma Môn. Chưa nói vào được hay không, vào rồi chắc bị ngươi nuốt không còn xương mất. Ngươi đây là tự luyến trí thông minh của mình hả. Cũng nghĩ ai như ngươi, một dạng ngu ngốc như thế?”.
Cốc Y cười cười, nàng cũng không tin tên Bạch Lăng ngụy quân tử này lại tốt bụng đến thế. Xem ra tên này cũng không có ngu ngốc nha! Tốt thú vị.
Bạch Lăng hít vào một hơi. Hắn lấy ra một thanh trường kiếm, phía trên có vài đường vân kỳ quái, có sát khí mạnh tỏa ra. Có thể đoán rằng thanh kiếm này đã nhuốm máu tươi không ít người.
Đây là một thanh pháp khí trung kỳ. Điều này cho thấy Bạch Lăng rất coi trọng Bắc Tiểu Lục, lại trực tiếp lấy ra sát khí mạnh nhất của hắn.
Bắc Tiểu Lục vuốt tay, nói:
“Ngươi đã muốn chết nhanh chóng như vậy, ta thành toàn cho ngươi”
Bạch Lăng rung tay phải lên. Đường vân trên thanh trường kiếm nhất thời phát sáng.
Ầm.— QUẢNG CÁO —
Thanh trường kiếm này tản ra sát khí đáng sợ, giống như một con mãnh thú đột nhiên sống lại..
Xoạt.
Hắn chém ra một kiếm, nhất thời có một đạo kiếm khí chém về phía Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục một quyền đánh ra.
Ầm.
Đạo kiếm khí này nhất thời tan rã.
Bạch Lăng nhíu mày, sau đó lắc đầu. Lực lượng của tên tiểu tử này không thua kém gì hắn, hiển nhiên không thể nào là Luyện Khí tầng chín được. Tên tiểu tử này chắc chắn là Luyện Khí viên mãn, không thể coi thường được.
Bạch Lăng rất kiêu ngạo cũng không bởi vì chút kinh ngạc, mà thu tay được.
Mối hận bị nhục nhã trắng trợn hắn...không thể tha thứ được.
Đúng là như vậy, hắn không thèm quan tâm mấy tên kia sống hay chết. Nhưng trước mặt hắn đánh người đây quả thật làm hắn rất bất mãn. Hắn cũng chỉ lợi dụng tên này xong rồi bí mật giết chết hắn, tổn hại mặt mũi của hắn, làm sao có thể bình yên. Còn con tiểu tiện nhân Cốc Y kia nữa, từ nãy tới giờ cũng không để mình vào mắt, tưởng hắn mù hay sao. Để giải quyết tên này trước, ha ha, rồi sẽ cho cô nàng này biết thế nào là tuyệt vọng.
Vèo.
Hắn phóng người lên, vung kiếm bổ về phía Bắc Tiểu Lục.
Hắn rất tin tưởng vào lực lượng của mình. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, tự nhiên phải biến ưu thế này lớn hơn nữa.
Bắc Tiểu Lục cười nhạt.
Tới đi, thử xem Bôn Lôi Sát Quyền của ta.
Thân hình hắn chợt nghiêng đi, nhảy về phía sau, sau đó hai tay bắt đầu vung lên.
Ầm ầm ầm ầm.
Nhất thời, khắp bầu trời đều là quyền ấn sát khí, bởi vì đột phá vận tốc âm thanh, hóa thành thực chất, không ngừng đánh về phía Bạch Lăng.
“Ta… dựa vào!”
Bạch Lăng không khỏi nhe răng. Điều này cũng quá kinh khủng đi.
Hắn vội vàng vỗ nhẹ vào nhẫn trữ vật ,Quy Giáp Thuẫn liền xuất hiện, trực tiếp che ở trước người.
Khi quyền ấn va chạm với Quy Giáp Thuẫn, liền nghe được từng tiếng vang âm trầm
Ầm ầm ầm ầm !
"Pháp khí phòng ngự trung phẩm!" Bắc Tiểu Lục nheo mắt, tên này có chút môn đạo, chắc khá giàu có đi.
Mặc dù có Quy Giáp Thuẫn chống đỡ. Nhưng Bắc Tiểu Lục quyền ấn lực đạo rất mạnh, tốc độ công kích cũng đủ nhanh. Nhanh đến mức dù Bạch Lăng có chém nát một đạo quyền ấn, Bắc Tiểu Lục có thể đánh ra hai đạo thậm chí ba đạo.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Bạch Lăng cũng không chống đỡ nổi, không thể không lui về phía sau.— QUẢNG CÁO —
Ách?
Mọi người há hốc miệng. Đây là tình huống gì?
Bắc Tiểu Lục tùy ý đấm ra một quyền, đánh về phía Hải Vu.
Bôn Lôi Sát Quyền là nhanh tới mức nào?
Phụt.
Hải Vu lập tức bị đánh bạo, hóa thành mưa máu.
“Chết tiệt”
Bạch Lăng lập tức phẫn nộ, tên chết tiệt này vậy mà tùy ý trước mặt hắn giết người. Đây chẳng phải nói hắn vô dụng hay sao, truyền đi vậy ai còn dám theo mình lăn lộn nữa.
Ba tên kia mặc dù phế vật, nhưng bối cảnh cũng không nhỏ. Hắn chủ yếu là muốn lôi kéo thế lực sau lưng bọn họ. Bây giờ Hải Vu chết, hắn tất nhiên là phẫn nộ, nếu hắn không giải quyết nhanh tên này không biết còn phải gánh chịu tổn thất gì nữa.
“Tiểu súc sinh, đi tìm chết cho ta!”
Trường kiếm của hắn lao đến, mang theo sát cơ vô tận.
Bắc Tiểu Lục hừ một tiếng, lại là một quyền đánh về phía Cửu Sơn
‘Không!”
Vu Ích vội vàng chuyển thân hình, nhảy về phía Cửu Sơn. So với việc giết Bắc Tiểu Lục báo thù, đương nhiên bảo vệ tính mạng của Cửu Sơn quan trọng hơn.
Nhưng mà tốc độ tấn công của hắn, làm sao có thể so sánh được với Bôn Lôi Sát Quyền?
Ầm.
Cửu Sơn cũng biến thành mưa máu.
— QUẢNG CÁO —
‘Ngươi! Ngươi! Ngươi!’
Toàn thân Bạch Lăng run lên. Hắn muốn giết người, hắn muốn giết Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục cười nhạt, lại nhìn về phía Tiêu Phong.
Bị hắn để mắt tới, Tiêu Phong không tự chủ được run rẩy. Hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cũng sắp đứng không vững.
Bịch.
Hai chân hắn mềm nhũn quỳ xuống.
“ Không cần! Cầu xin ngươi không cần.!”
Ở ngay trước mặt mọi người, hắn lớn tiếng khóc lên.
Mặc dù có Bạch Lăng ở đây, nhưng Tiêu Phong lại hoàn toàn không cảm giác được, một chút an toàn nào. Không thấy được Cửu Sơn và Hải Vu đều chết như thế nào sao?
Kẻ đối diện này không phải là người, mà là ma quỷ!
Bạch Lăng âm trầm, cầu xin Bắc Tiểu Lục chẳng phải nói hắn vô lăng, rất muốn một kiếm chém chết thằng này. Nhưng nghĩ ba người còn mỗi mình hắn, nếu cả ba đều chết vậy khi đi về rất khó ăn nói, với thế lực sau lưng bọn họ. Hắn đè nén sát khí lại, mà kẻ gây ra chuyện này chính là Bắc Tiểu Lục.
Nhưng hắn lại sợ Bắc Tiểu Lục giết chết Tiêu Phong, nên hoàn toàn không dám chủ động xuất kích. Nghĩ tới bên cạnh còn Cốc Y, trong lòng khẽ động, quay sang nhìn nàng, nói:
“ Cốc Y sư muội, sư huynh cần sưu muội bảo vệ giúp ta Tiêu Phong, sau việc này Bạch Lăng ta chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Cốc Y híp đôi mắt nhìn Bạch Lăng, đây là muốn kéo ta xuống vũng nước bùn này hay sao. Nhưng dù sao cùng là môn phái chín sao, nếu bị đồn bỏ mặc thì cũng không hay. Nàng mỉm cười nói:
“ Cũng được, nhưng ta không dám cam đoan sẽ bảo vệ được hắn”.
Bạch Lăng bên ngoài gật đầu :” Cảm tạ sư muội”. Trong lòng thì chửi tục,” Tiện nhân, cái gì mà không cam đoan. Sau khi xong việc này, đến lượt ngươi lúc đó ta xem ngươi, còn bộ mặt thanh cao đấy nữa không?”.