Trong khoảng thời gian đó Lục Vân phân phó Vân Phong và Liễu Tinh Hồn tiếp tục điều tra động tĩnh của Hóa Hồn trì, còn mình thì bí mật đến bên ngoài Tu La lâm chuẩn bị đợi thời cơ.
Nhìn Tu La lâm Lục Vân có một cảm giác kỳ quái, từ khi tiến nhập vào Quỷ vực thì đây là khu rừng duy nhất. So với rừng trên nhân gian có nhiều điểm khác nhau, phía ngoài chỉ nhìn thấy màu đen, mỗi cây mỗi nhánh như liên kết với nhau thành một thể tạo nên cảm giác mông lung. Nhìn xa xa khu rừng có cảm giác không lớn lắm, trên khoảng không tầng tầng lớp lớp mây đen có từng làn u phong thổi nhè nhẹ.
Tìm kiếm một lúc lâu mọi người cũng tìm được một nơi tương đối ít gió và dừng lại. Nhìn vào mắt mọi người Lục Vân nói: "Tất Thiên và Đỗ Lực thân thể hư nhược nên vận công điền tức hầu khôi phục lai tu vi càng sớm càng tốt, còn mọi người tập trung chú ý động tĩnh xung quanh, lưu ý đến những điểm khác biệt của khu vực này với các địa phương khác. Ở đây gần Hóa Hồn trì, sự khác biệt có lẽ là khí tức. Nếu có thể tìm ra một số điều dựa trên khía cạnh này thì đối với việc tìm hiểu Hóa Hồn trì nhất định sẽ có tác dụng."
Mọi người đều gật đầu theo lời thực hiện, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh. Dời ánh mắt ra chỗ khác, Lục Vân ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt trầm ngâm, nhãn thần ánh lên vẻ cổ quái tựa như ẩn giấu một điều gì.
Hương thơm phảng phất xung quanh, chàng nhận thấy một làn u hương nhè nhẹ len vào hơi thở. Quay đầu lại nhìn vào gương mặt ngọc đẹp tuyệt trần, Lục Vân nhẹ điểm
nụ cười: "Nếu có thời gian hãy nhớ tập luyện nhiều thêm, môi trường ở đây rất đặc biệt có thể giúp cho tu vi đại tiến. Hiện tại tu vi của muội đã đạt đến thượng tầng cảnh giới Bất Diệt, chỉ cần nỗ lực sẽ có thể tiến nhập cảnh giới Quy Tiên.
Ôn nhu nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết điềm đạm nói: "Muội biết rồi. Hiện tại làm sao tìm hiểu được nơi này. Trời thì tối đen không có một chút ánh sáng, bốn bề cảnh sắc âm sâm không một ngôi sao, ở đây huynh có tìm hiểu được gì không?"
Nhìn vào ánh mắt long lanh ẩn ước ánh linh quang, tận đáy lòng Lục Vân dấy lên một niềm vui khó tả. Mục quang ngưng đọng trên khuôn mặt mỹ lệ ấy, ý niệm Lục Vân khẽ xoay chuyển chàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra nhãn thần bất giác ánh lên vẻ si mê, môi nở nụ cười hơi ngơ ngẩn. Trong thoáng chốc nội tâm Lục Vân như hiện lên hết trên gương mặt.
Từng làn gió hiu hiu thổi nhẹ chợt một tiếng cười nhẹ khe khẽ lọt vào tai Lục Vân, thân thể chấn động thần tình chàng tỉnh lại, nhãn thần tựu trung trên khuôn mặt Ngạo Tuyết bất giác thốt lên: "Ngạo Tuyết, muội đẹp quá! Nơi này có muội sẽ trở thành một hồi ức khó quên. Tuy bầu trời đêm không có ánh trăng sao nhưng đã có nụ cười của muội, ánh mắt của muội như ngàn vạn vì sao mãi mãi lung linh tỏa sáng trong lòng huynh. Trong màn đêm u tối tĩnh lặng này dung nhan kiều mị của muội soi sáng cả thiên địa, cũng như tình cảm của huynh đối với muội sẽ không bao giờ thay đổi dù cho một ngày nào đó Thất giới có diệt vong."
Nhãn thần Ngạo Tuyết ánh lên vẻ kích động nhìn Lục Vân thực lòng thốt ra những lời thề non hẹn biển, trên khuôn mặt ngọc ngà thanh thoát như tiên nữ nở ra một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, Ngạo Tuyết vẫn không nói một lời, cả hai lặng yên nhìn nhau tựa như thế giới chỉ còn có hai người. Trong giây phút này mọi lời nói đều như dư thừa, tâm linh như đã tương thông, tình ý mênh mang trao nhau qua từng ánh mắt.
Lúc này đây mọi âm thanh dường như biến mất chỉ còn thanh âm của hai trái tim đang đập. Bất giác mỉm cười, nhãn thần hai người không hẹn mà đồng ánh lên một tia hạnh phúc. Mục quang nhẹ nhàng dời đi nhìn ra xa xa thấy Kiếm Vô Trần và Thương Nguyệt hai người đều đang nhìn mình, bất giác trong thâm tâm Lục Vân nổi lên một niềm tự hào. Sau này bất kể thượng thiên có trừng phạt như thế nào, hoặc giá như trong tương lai có thất bại, dù phải chia ly thì cả cuộc đời này mối thâm tình của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng chàng.
Lục Vân quay đầu nhìn Thương Nguyệt nở một nụ cười nhẹ rồi chuyển mục quang sang hướng khác nói: "Mọi người cố gắng điều tức, để ta đi thám thính xung quanh xem thử có điều gì hữu ích không." Lời vừa dứt thân thể Lục Vân lóe lên ánh hào quang rồi biến mất một cách thần bí.
Nhìn Lục Vân rời khỏi Tử Dương chân nhân thu hồi mục quang nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, lại nhìn qua Kiếm Vô Trần bất giác không nén được tiếng thở dài. Cuộc sống của Lục Vân và Kiếm Vô Trần sau này bất luận tranh chấp về danh lợi hay tranh chấp về ái tình đều đứng trên lập trường đối lập, có lẽ đây chính là số mệnh. Từ sau khi xâm nhập Quỷ vực, bản thân Tử Dương chân nhân là sư phụ của Lục Vân nên đã phát giác ra chàng còn ẩn giấu rất nhiều điều bí mật. Tuy không hỏi nhưng lão tin rằng với thời gian mọi việc sẽ sáng tỏ, có một số việc chỉ có thể giấu được tạm thời chứ không thể giấu cả đời. Mặc dù vậy tận đáy lòng lão vẫn không thôi lo lắng vì lão sợ rằng điều mình suy đoán lại đúng là sự thật.
Thân ảnh vừa rời khỏi mọi người, Lục Vân dừng lại giữa trời khoác chiếc áo vô hình thần kỳ lên mình thu liễm hết mọi khí tức. Nhìn toàn cảnh xung quanh rồi chàng âm thầm bí mật từ trên không hạ xuống, ở bên ngoài Tu La lâm là có thể nhìn thấy còn lại đều là những vùng bùn đất không chút ánh sáng không một sinh mệnh nào tồn tại. Khu rừng không lớn lắm nên Lục Vân phát ra bảy đạo Ý Niệm Thần Ba với tần suất khác nhau phân tích động tĩnh Tu La lâm.
Từ sự phảnhồi của các đạo Ý Niệm Thần Ba chàng nhanh chóng có kết quả, đối với Tu La lâm đã biết được một số đặc điểm. Trước hết những cây trong khu rừng ở đây so với nhân gian đích thực vô cùng khác biệt, mỗi cây ẩn chứa một luồng huyền sát chi khí vô cùng thần bí luôn luôn biến đổi. Hơn nữa những cây nơi đây phân bố đặc biệt hình thành một trận pháp có tác dụng làm nhiễu loạn ý thức. Thứ ba, trên bề mặt của khu rừng có một tầng kết giới cường đại, cùng với những phiến cây kết hợp làm một phản kích lại những lực xâm nhập. Đồng thời còn có một lực trói buộc rất bá đạo phong tỏa hoàn toàn khí tức của Hóa Hồn trì, khiến người ở bên ngoài không thể cảm thấy một chút khí tức nào của Hóa Hồn trì.
Hơi trầm tư một lúc, Lục Vân tìm cách bí mật xâm nhập mà không để lộ hành tung tránh làm cho đối phương chú ý. Vô tình cúi đầu xuống Lục Vân nhìn thấy chiếc áo choàng vô hình trên người, chàng liền lộ nụ cười tự trách mình sao lại quên bảo vật thần kỳ này. Tuy nhiên cũng không trách được bởi vì bảo vật mới thu thập chưa lâu còn chưa có ý niệm gì, vì vậy trong lúc suy nghĩ thường không để ý tới nó.
Thân thể nhẹ nhàng hạ xuống đất Lục Vân một mặt phát ra Ý Niệm Thần Ba thăm dò đường, một mặt đi vào trong rừng tiến đến gần Hóa Hồn trì. Sau khi vào rừng, những đạo Ý Niệm Thần Ba bắn ra thám xét xung quanh hiện lên trong tâm trí Lục Vân bản đồ vân khí phân bố phức tạp của Tu La lâm, trong này có vô số lộ tuyến đan xéo ngang dọc khí tức cường kích luân chuyển không ngừng. Tinh thần chấn động trong chốt lát trên trăm vạn phương án khác nhau hiện qua tâm trí Lục Vân, chàng gia tăng thêm công lực tăng tốc độ ý niệm lên cao phân tích sự thần bí của trận đồ nhằm tìm ra phương thức tối ưu nhất.
Toàn thân công lực vận đến cực hạn, Lục Vân miễn cưỡng duy trì tần suất hoạt động của Ý Niệm Thần Ba, cật lực phân tích những kết quả thu được. Sau khi tìm đươc kết quả cuối cùng toàn thân Lục Vân hầu như kiệt lực liền ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa suy nghĩ về những kết quả phân tích được vừa khôi phục chân nguyên.
Một lúc không lâu sau Lục Vân phiêu thân bay lên, thân thể nhanh chóng hoá thành đạo hào quang hướng về Tu La lâm. Sau khi chuyển hướng vô số lần bay xuyên qua tầng tầng cây cối, cuối cùng Lục Vân cũng tới được vùng phụ cận của Hoá Hồn trì. Mục quang nhìn về bên trái chàng nhận ta Vân Phong và Liễu Tinh Hồn đang ẩn tàng tại đó, điều này chàng đã biết ngay từ khi mới tiến nhập Tu La lâm, chủ yếu là nhờ Ý Niệm Thần Ba thần kỳ độc hữu và vô thượng pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực" đã tu luyện.
Chăm chú nhìn vào Hóa Hồn trì cảnh tượng không hề khác so với miêu tả của Vân Phong, mặt ao rộng khoảng ba trượng nhìn giống như một miệng giếng. Cách mặt đất một trượng giữa không trung có một đám hắc vân khoảng ba thước không ngừng nhảy múa bay lượn. Nhìn vào đám hắc vân thần bí ấy Lục Vân tâm niệm nhất động, Ý Niệm Thần Ba lập tức tăng tốc luân chuyển tỷ mỉ tìm hiểu bí mật của hắc vân.
Nhận được hơn chín đạo Ý Niệm Thần Ba phảnhồi tâm trí Lục Vân khẽ chấn động, ánh mắt lộ ra một luồng hào quang như ngọc liền tăng sức mạnh Ý Niệm Thần Ba lên gấp đôi. Toàn thân Lục Vân tiếp tục gia tăng công lực thôi động Ý Niệm Thần Ba vây quanh đám hắc vân để tìm hiểu bí mật của nó, trong thoáng chốc ánh mắt chàng lộ ra một tia kinh ngạc và thu hồi Ý Niệm Thần Ba lại.
Mục quang dời đến bên năm đạo hắc ảnh đang đứng cạnh Hóa Hồn trì, Lục Vân cẩn thận tìm hiểu khí tức của chúng. Trong năm đạo hắc ảnh này tuyệt nhiên không có Quỷ soái Âm Lệ, xem ra có thể hắn có việc phải rời đi nên tạm thời không có mặt. Trong năm đạo hắc ảnh có một đạo màu ám lục toàn thân được một tầng lục mang bảo vệ hoàn toàn không nhìn rõ được diện mạo, còn bốn hắc ảnh còn lại Lục Vân để ý nhất đến một đạo hắc ảnh rất nhỏ bé toàn thân lập lòe u quang mờ nhạt, nhìn vẻ ngoài thì không hề có gì khác thường nhưng Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân lại phát giác ra trên thân hắn có một luồng khí tức vô cùng đáng sợ được ẩn giấu rất kỹ.
Ẩn tàng trong chiếc áo khoác thần kỳ thân thể chàng khẽ di chuyển vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh năm đạo hắc ảnh, chàng đứng yên một lúc chờ xem những cao thủ này có phản ứng gì hay không. Rất nhanh đã thấy lục quang của yêu vật lóe lên một tia dị thường không ngừng nhìn quanh tứ phía tựa hồ như đã phát hiện ra điều gì, nhưng sau khi nhìn một hồi vẫn không thấy động tĩnh cuối cùng hắn cũng khôi phục lại bình thường. Ngoại trừ yêu vật này ra thì tên quỷ vật nhỏ bé kia cũng lộ ra động thái khác lạnhưng cũng không phát hiện ra điều gì.
Nhè nhẹ thở ra một hơi Lục Vân thầm cao hứng, như vậy là chàng có thể tiếp cận điều tra bí mật của Hóa Hồn trì rồi. Vượt qua một đạo quỷ ảnh Lục Vân đến gần hơn một chút cẩn thận quan sát hoa văn thần bí tứ phía quanh Hóa Hồn trì. Chỉ thấy những hoa văn này rất kỳ quái tựa như bản đồ của dải ngân hà, nhìn vào hoa văn thần bí tâm trí Lục Vân không hiểu xung quanh Hóa Hồn trì bố trí dày đặc những hoa văn này là có dụng ý gì. Đi một vòng quanh Hóa Hồn trì Lục Vân mới chú ý đến nước trong đó thì ra không phải màu đen mà là màu xanh đen, chỉ là dưới ánh sáng tối tăm trông cũng không khác màu đen là mấy.
Ý niệm khẽ động Lục Vân tiếp túc dùng Ý Niệm Thần Ba thăm dò bí mật của thủy trì. Khi Ý Niệm Thần Ba vừa tiếp cận phạm vi Hóa Hồn trì thì liền bị một lực lượng dẫn lên giữa không trung rồi bị đám hắc vân hút mất, giật mình chàng thu hồi lại Ý Niệm Thần Ba mà trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nhãn thần xoay chuyển chàng nhìn lại năm cao thủ, chú ý hành động của bọn chúng xem thử qua đó có tìm được phương pháp phá giải Hóa Hồn trì không.
Lục Vân đang trầm tư suy nghĩ thì có một cỗ khí tức thập phần ẩn mật tới gần, chớp mắt đã xuất hiện bên bờ Hóa Hồn trì. Nhìn ra kẻ đó là Quỷ soái Âm Lệ, ánh mắt Lục Vân xuất hiện một tia kỳ quang cẩn thận ẩn tàng khí tức và lưu tâm đến động tĩnh của hắn.
Mục quang chuyển động Quỷ soái Âm Lệ nhìn tứ phía hỏi: "Thế nào rồi, có động tĩnh gì không?" Không lời hồi đáp năm đạo hắc ảnh chỉ khẽ gật đầu chăm chú nhìn Hóa Hồn trì.
Âm Lệ tựa hồ cũng biết tính cách của chúng nên không để ý, sau khi đi một vòng quanh Hóa Hồn trì lại lên tiếng nói: "Lần này ngoài việc kiểm tra xem nơi này có biến hóa gì không còn có một việc hy vọng mọi người giúp đỡ. Quỷ vương đại nhân đã xảo thi diệu kế dẫn dụ bọn cao thủ nhân gian giới đến Vô Hồn gian để bọn chúng cùng người của Vô Hồn gian tiêu diệt lẫn nhau. Nguyên là muốn nhờ vào thực lực của Vô Hồn gian, nhưng không ngờ những cao thủ nhân gian giới này lại tiêu diệt được Vô Hồn Quỷ vương khiến Vô Hồn gian trở thành quần long vô chủ, hiện giờ đã rơi vào tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Trước tình hình này Quỷ vương đại nhân quyết định từ Hắc Hà gian tấn công vào chiếm lĩnh Vô Hồn gian. Để đảm bảo kế hoạch thành công nên Quỷ vương đã đặc phái tại hạ đến đây thỉnh năm vị tương trợ."
Nghe xong năm đạo hắc ảnh nhất tề nhìn Âm Lệ nhãn thần thập phần âm trầm. Trầm mặc một lúc đạo hắc ảnh thiểm thước lục mang nói: "Ngay lúc này Quỷ vương phát động tấn công liệu có sớm quá không? Hiện giờ quan trọng nhất là phải chờ qua bảy ngày để chờ Phong Hồn phù bị huỷ diệt, đến lúc đó có thể tiến nhập vào nhân gian. Bây giờ Quỷ vương lại điều người đi, như vậy mai này phát sinh chuyện gì ngoài ý liệu thì sợ là lợi bất cập hại."
Cất tiếng cười nhẹ Âm Lệ nói: "Điều đó thì Tôn giả khỏi lo, Đại vương tịnh không có ý điều tất cả các vị đi. Đại vương chỉ hy vọng trong năm vị có thể mời được hai, bai vị giúp đỡ là tốt rồi. Đây là cơ hội hiếm có một khi bỏ lỡ sẽ bị Hắc Hà gian đoạt mất, như vậy thì đại sự thống nhất Quỷ vực của Đại vương sẽ gặp thêm nhiều phiền phức. Do đó Đại vương mới tỏ ra cấp bách như vậy phải đặc phái tại hạ tới đây để thương nghị với các vị. Không biết ý năm vị ra sao?" Mục quang lão đảo quanh năm đạo hắc ảnh với ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
Nghe xong năm hắc ảnh nhìn nhau trao đổi, nhân vật được xưng Tôn giả nhìn Âm lệ nói: "Nếu đã là như vậy thì chúng ta có thể thương lượng. Chúng tôi cùng các vị hợp tác hy vọng rằng Quỷ vương đại nhân có thể nhất thống quỷ vực thì đối với mọi người cũng rất có lợi. Hiện tại trước tiên chúng tôi thương lượng một chút rồi sẽ trả lời các hạ."
Bốn tên quỷ vật tụ tập lại cùng lão Tôn giả thấp giọng thương nghị chỉ chốc lát đã xong, lão Tôn giả cất lời: "Để biểu hiện sự tôn kính đối với Quỷ vương cũng như biểu thị thành ý hợp tác, chúng ta quyết định sẽ phái ba cao thủ cùng đi với các hạ, ta và quỷ tôn sẽ lưu lại đây phòng thủ như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn ở đây. Ngoài ra sau khi các hạ rời khỏi đây tốt nhất là hãy thúc giục hai vị cao thủ Hắc Hà gian lập tức lên đường như vậy sẽ tốt hơn."
Thần sắc Âm Lệ hoan hỉ cười nói: "Như vậy trước tiên xin thay mặt Quỷ vương đại nhân đa tạ Tôn giả tương trợ, về việc hai vị cao thủ đó thì tại hạ đã sớm sai người đến giục họ rồi tin chắc là họ sẽ đuổi kịp rất nhanh thôi. Tôn giả hãy nhớ tạm thời bảo mật việc này để tránh Hắc Hà gian có động tĩnh khác lạ sẽ làm ảnh hưởng đến hành động của chúng ta. Hiện tại tại hạ xin đi trước cùng tam vị cao thủ, việc ở đây phiền nhị vị nhọc công coi sóc giùm." Nói xong liền cùng với ba hắc ảnh chuyển thân phi hành bay đi. Bên Hóa Hồn trì chỉ còn hai bóng thân ảnh của Tôn giả và quỷ tôn thấp bé nhìn bọn họ ra đi bốn mắt trao nhau một cái nhìn thần bí.
Lục Vân, Lâm Vân Phong và Liễu Tinh Hồn đang ẩn nấp cạnh Hóa Hồn trì nghe xong câu chuyện của họ đều thất kinh sau đó lại mừng rỡ, bọn họ ý thức được rằng đây là cơ hội hiếm có. Nhìn Âm Lệ và ba cao thủ đi khỏi Lục Vân chìm trong suy tư, vào lúc này đối với nhóm người Lục Vân mà nói thì đây quả là cơ hội hiếm có, chỉ sợ sau nãy sẽ không dễ gặp được cơ hội nào như thế này nữa. Nhưng điều đáng tiếc duy nhất là hiện tại vẫn chưa tìm ra đường vào Hóa Hồn trì, trong tình huống này không ai dám coi thường thử nghiệm vì nếu không may có thể sẽ mất mạng, không ai trả nổi cái giá đắt như vậy. Nhưng đối mặt với một cơ hội khó gặp thế này nếu dễ dàng bỏ qua thì thật vô cùng đáng tiếc, do đó Lục Vân nhanh chóng tính toán để đưa ra quyết định cuối cùng.
Lục Vân ngẩng đầu nhìn vào trong rừng chàng cảm nhận được hai người Vân Phong đang âm thầm li khai. Mục quang nhìn lại Hóa Hồn trì Lục Vân phát ra một luồng Ý Niệm Thần Ba cực mạnh tấn công mặt nước Hóa Hồn trì. Ý Niệm Thần Ba chấn động với tần suất cao lập tức kích trung mặt nước, tức thì bị một cỗ cường lực cực đại xuất hiện ngăn cản dội lên giữa trời hướng về đoá hắc sắc vân thái phía trên. Khi luồng Ý Niệm Thần Ba cực mạnh của chàng kích trúng hắc sắc vân thái tức thì làm sản sinh một cỗ khí kình vô thanh, khí lưu tứ phía chuyển động dữ dội làm cho hắc sắc vân thái cấp tốc phiêu động.
"Là kẻ nào, ra đây!" hai âm khác nhau cùng cất lên, Tôn giả cùng quỷ tôn nhanh chóng huyễn hóa thành vô số thân ảnh bố trí dày dặc bốn phía Hóa Hồn trì. Lục Vân đứng tĩnh lập bất động không để ý đến bọn chúng, chàng đưa nhãn thần cổ quái nhìn vào Hóa Hồn trì rồi chuyển thân bỏ đi.
Ra khỏi Tu La lâm Lục Vân thu lại áo khoác thần kỳ rồi nhanh chóng quay trở lại. Sau khi Lục Vân rời khỏi giữa không trung, bên ngoài Tu La lâm xuất hiện thân ảnh tôn giả và quỷ tôn, nhìn ra xa Tôn giả nói: "Thật là kỳ quái, cỗ khí tức đó thập phần ẩn mật, chúng ta hoàn toàn không phát giác ra. Xem ra nhân vật thần bí này thật không đơn giản."
Quỷ tôn cất tiếng cười nói: "Bất kể nói thế nào thì kế hoạch của chúng ta vẫn không một chút sơ sót. Nếu như bọn chúng dám đến đây thì nhất định một đi không trở lại, phải táng thân trong Hóa Hồn trì, ha ha..." Giữa bầu trời u ám hắc ảnh loé qua, chỉ còn vang lại âm thanh tiếng cười vọng lại từ Tu La lâm.
Trở về chỗ mọi người ở bên ngoài Lục Vân phát hiện Vân Phong và Liễu Tinh Hồn đang hưng phấn nói chuyện, hiển nhiên là nói về cơ hội tốt này.
Đến bên cạnh Lục Vân hỏi: "Sao vậy, mọi người có vẻ rất cao hứng không lẽ có tin tức tốt lành nào sao?"
Vân Phong hưng phấn nhìn Lục Vân cười đáp: "Bọn đệ đã thám thính được một tin tức rất tốt, hiện tại tại Hóa Hồn trì chỉ có hai cao thủ bảo vệ, thực lực lúc này chính là lúc yếu nhất. Chỉ cần chúng ta phát động tấn công là có thể chiếm được Hoá Hồn trì, đến lúc đó sẽ có thể nghĩ cách thu hồi được Phong Hồn phù. Thế nào, đây có phải là tin tốt?"
Gật đầu cười cười Lục Vân hỏi lại: "Giả sử bây giờ Hóa Hồn trì không có một cao thủ nào, không có ai bảo vệ thì đệ có thể vào được trong Hóa Hồn trì không? Chỉ đứng từ xa nhìn thì không thể nhìn ra thứ gì, vì vậy ngay cả khi chúng ta đã chiếm được Hóa Hồn trì thì vẫn còn một việc quan trọng hơn chờ chúng ta làm. Không thể không thừa nhận đây là thời cơ tốt, chẳng qua là nó đến hơi nhanh quá thôi."
Mọi người nghe xong tâm trạng đang hưng phấn giảm mất mấy phần. Lời Lục Vân nói không phải là không có lý, cơ hội hiếm có lần này quả thật đến quá nhanh làm mọi người nhất thời bối rối. Nhìn Lục Vân Tử Dương chân nhân hỏi: "Hiện tại vào thời khắc then chốt này con nói xem chúng ta nên lựa chọn cách thế nào? Bỏ qua hay chớp lấy thời cơ?"
Nhìn mọi người Lục Vân trầm giọng nói: "Việc này có quan hệ trọng đại, vì vậy con muốn thỉnh giáo ý kiến mọi người. Nói cho cùng chúng ta tới đây là vì hòa bình của nhân gian, vì vậy chúng ta phải biết nắm lấy từng cơ hội. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Đối với việc lần này cụ thể là nên quyết định thế nào, tịnh không thể do con nói gì là quyết như vậy mà cần mọi người phải cùng nhau thương nghị mới có được kết quả. Chỉ khi mọi người đều nhất trí tán thành thì chúng ta mới có thể phối hợp tốt cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ mọi người hãy nói ra ý của mình rồi chúng ta bắt đầu thương nghị."
Thời gian sau đó Lục Vân và mọi người cùng nhau bàn bạc, chủ yếu là tranh luận quanh việc có tấn công hay không. Trong mười một người thì có bảy người tán thành, chỉ có Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Phong Viễn Dương không tán thành. Cuối cùng thì đa số thắng thiểu số, quyết định tiến đánh.
Thấy mọi người đã sẵn sàng xuất phát, mục quang Lục Vân lại quét qua từng người một rồi cuối cùng nhìn ra chân trời. Ngưng thị nhìn trời một lát trong yên lặng Lục Vân nhẹ nhàng nói: "Trận chiến này quan hệ tới mệnh vận của mỗi chúng ta, cũng liên quan đến an nguy của nhân gian nên mọi người khi xuất thủ phải dốc toàn lực, cẩn thận hành động, hy vọng nhất kích thành công không được có lần thứ hai, thứ ba vì chúng ta sẽ phải trả một cái giá nhất định. Bây giờ mọi người hãy xuất phát thôi."
Nói dứt lời ngự kiếm bay đi, thân pháp nhanh như gió dẫn mọi người tiến nhập Tu La lâm hướng thẳng về Hóa Hồn trì.