Theo đường thông đạo tiến về phía trước ước chừng khoảng vài dặm cuối cùng Lục Vân cũng tới được lối ra. Cửa của thông đạo rất quái dị, nó nằm ngay dưới đáy của Vô Hồn giang được ngăn cách bởi một tầng kết giới kỳ quái.
Nhìn làn nước đen ngòm, Lục Vân trầm tư đôi chút trước khi quyết định nên đi tiếp hay rời khỏi đây không quay trở lại. Sau cùng chàng cười nhạt rồi toàn thân hóa thành một đạo ngân quang xuyên qua tầng kết giới xuất hiện dưới đáy Vô Hồn giang. Lục Vân thấy nước sông nơi đây cũng có tính xâm thực mãnh liệt như Hắc Hà giang, chàng mỉm cười tự tin rồi nhanh chóng lướt người lên trên mặt sông.
Đứng yên giữa không trung, Lục Vân nhìn quanh nhận định nơi hạ lạc Quỷ vương thành của Vô Hồn giang bay tới. Giữa không gian u ám chỉ thấy một đạo lưu quang cắt ngang trời trong chớp mắt đã biến mất. Quay về bên bờ Huyết trì chàng phát hiện mọi người đang kịch chiến với vô số quỷ binh, tình hình vô cùng bất lợi. Quan sát một cách cẩn thận, ánh mắt Lục Vân biến đổi khi nhìn thấy Kiếm Vô Trần, chàng không ngờ hắn lại về đây trước cả chàng.
Nhìn áo choàng vô hình trên thân mình ý niệm Lục vân chợt động, tức thì áo choàng biến mất cực kỳ thần bí. Chàng hiện thân lại như cũ, chân nguyên chuyển động toàn thân tỏa ra quang hoa lấp lánh mỉm cười lướt tới bên cạnh Ngạo Tuyết, vung kiếm chém bay ba tên quỷ binh rồi âu yếm nhìn nàng hỏi:
"Vậy là sao, có phải lúc ta rời khỏi tên quỷ soái ra lệnh tấn công mọi người. Mọi người không sao chứ, có xảy ra chuyện gì không?"
Ngạo Tuyết thần sắc trở nên vui vẻ ngước đôi mắt trong sáng nhìn chàng nhẹ nhàng đáp: "Huynh về thật tốt, muội với họ không sao cả. Hiện tại mọi người đã tập trung đông đủ, chúng ta có thể phá vây rời khỏi đây được rồi."
Vừa nói vừa huy động thần kiếm kháng cự lại đòn tấn công của bọn quỷ binh.
Lục Vân nhìn nàng với ánh mắt trìu mến nhẹ nhàng trả lời: "Vậy chúng ta lập tức rời khỏi đây rồi tụ họp lại tại Tu La Lâm. Huynh đi thông báo mọi người rồi cùng nhau xuất phát." Dứt lời, chàng lắc người xuất hiện đến bên cạnh Thương Nguyệt giúp nàng chống cự bọn quỷ binh.
Nhìn thấy Lục Vân đột nhiên xuất hiện gương mặt mỹ lệ Thương Nguyệt nở nụ cười như hoa sen nở toát lên phong tư say đắm lòng người. Từ đôi môi mềm mại phát ra tiếng nói: "Huynh đã trở về, tốt đẹp chứ?" Chỉ bảy từ ngắn ngủi với giọng nhẹ nhàng điềm đạm nhưng lại bộc lộ chân tình sâu lắng nồng nàn của người thiếu nữ.
Toàn thân khẽ rung động Lục Vân nhìn Thương Nguyệt gật nhẹ đầu, ánh mắt nhàn nhạt như vấn vương những sợi tơ tình, dù không cố ý vẫn lắng đọng lại sâu trong tim mỗi người. Vung một kiếm chấn lùi quỷ binh chàng cất tiếng trả lời nàng: "Cám ơn muội, huynh không sao. Bây giờ chúng ta phải lập tức rời khỏi đây đến Tu La Lâm. Lần này chúng ta mắc kế Âm Thi Quỷ vương bị hắn lợi dụng trở thành công cụ gánh lấy việc giúp hắn." Nói xong dẫn Thương Nguyệt đến gần với mọi người.
Lúc này mọi người đều biết Lục Vân đã trở về bất giác trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Tử Dương chân nhân hét lớn: "Bây giờ đã đủ mặt mọi người, hãy dồn về một hướng chuẩn bị đột vây" Mọi người đang phân tán nghe xong liền tập trung lại phía chân nhân.
Trong nhóm người thì tam đại thần kiếm phân ra ba hướng ngăn chặn quỷ binh, còn bên trong Tử Dương, Liễu Tinh Hồn và Phong Viễn Dương tạo thành phòng tuyến thứ hai hỗ trợ chống lại sự công kích của địch nhân.
Trong cùng là Vân Phong, Hứa Khiết đảm nhiệm bảo hộ cho Tất Thiên, Đỗ Lực đang trọng thương hình thành hàng phòng ngự thứ ba dốc toàn lực chiến đấu.
Mười một người nhanh chóng tập trung lại nghe Lục Vân nói: "Lần này chúng ta đến Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
đây là làm thay Âm Thi Quỷ vương, biến thành công cụ đồ sát Vô Hồn giang cho hắn. Giờ đây chúng ta phải lập tức phá vây xông ra ngoài rồi mới tính tiếp. Người thọ thương tạm thời giao Vân Phong và Phong sư huynh bảo hộ còn những người còn lại yểm hộ dốc toàn lực phá vây, đi nhanh."
Nói xong bố trí mỗi người một chuyện chuẩn bị li khai. Liễu Tinh Hồn với Kiếm Vô Trần nghe Lục Vân nói xong, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ cực kỳ, hai người không thể ngờ mình lại mắc kế làm vạ lây Lãnh Gia Hào khiến hắn mất mạng tại Quỷ vực. Gầm lên giận dữ Liễu Tinh Hồn điên cuồng rít: "Âm Thi Quỷ vương thật hèn hạ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, nếu bắt được ta sẽ phân thây ngươi muôn mảnh báo cừu cho Gia Hào." Vừa nói vừa nhìn vào thần sắc bi phẫn của Kiếm Vô Trần rồi xoay người cùng với Lục Vân xông vào vòng vây của lũ quỷ binh.
Từ khi Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Tử Dương, Kiếm Vô Trần và liễu Tinh Hồn sáu người liên thủ toàn lực xông ra thì vòng vây nhanh chóng bị phá vỡ, tạo thành một con đường máu cho bọn họ đào tẩu ra ngoài thành.
Sau khi thoát khỏi sự truy kích của quỷ binh, mười một người dừng lại nghỉ ngơi trên một ngọn đồi nhỏ bằng phẳng.
Nhìn mọi người Lục Vân lên tiếng: "Hiện giờ tất cả đều đông đủ, chúng ta cần thương lượng một số chuyện. Lần này chúng ta đến đây có mục đích gì thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tuyệt đối không phải tranh thắng thua. Vì vậy để hoàn thành tốt nhiệm vụ, ta nghĩ mọi người nên đồng tâm hiệp lực, cùng hội cùng thuyền. Bây giờ mọi người đã biết địch nhân rất mạnh, mười một người chúng ta không thể liều mạng mà chiến đấu, vì vậy tại sao chúng ta không hợp hai nhóm làm một hỗ trợ cho nhau cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người nghe xong lặng lẽ trầm tư hồi tưởng những chuyện trải qua, tĩnh tâm suy nghĩ về chuyện từ khi tiến nhập Quỷ vực, dường như không lúc nào thuận lợi chỉ toàn gặp hiểm cảnh buộc phải không ngừng đào vong. Cao thủ Quỷ vực lực lượng hùng hậu tu vi bá đạo vượt ra ngoài sức tưởng tượng của họ. Hồi tưởng lại những hiểm cảnh mọi người càng thêm trầm lặng.
Tử Dương chân nhân ngoảnh đầu nhìn Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Liễu huynh nghĩ gì về những lời của Lục Vân, hiện giờ chúng ta thế cô sức yếu mà xung quanh toàn là cường địch thật vô cùng hung hiểm. Không biết huynh có bằng lòng hợp sức cùng nhau đối phó với kiếp nạn trước mắt hay không?"
Liễu Tinh Hồn liếc nhìn Kiếm Vô trần trầm tư suy nghĩ hồi lâu mới đáp lại: "Chuyện chia yếu hợp mạnh trong lòng ai nấy đều biết nhưng không hiểu nếu hợp làm một thì ai sẽ làm chủ soái?" Nhìn lướt qua mọi người rồi lão dừng ánh mắt lại ở Tử Dương chân nhân ra ý dò hỏi.
Chân nhân cười nhẹ cất tiếng: "Điểm này do thành ý đôi bên thôi, tốt nhất không nên đấu đá nhau nêu không cả hai cũng không được lợi lộc gì. Bên ta hiện thời Lục Vân làm chủ nên nếu người tán thành thì sau khi hợp nhất hắn sẽ làm chủ soái còn bằng không ta cũng không miễn cưỡng."
Nhìn thấy ánh mắt Kiếm Vô Trần trở nên lạnh lùng, Liễu Tinh Hồn bất giác thở dài quay sang Tử Dương chân nhân nói tiếp: "Vào lúc quan trọng như vầy chúng ta không nên tranh luận làm gì, dù ai làm chủ soái đi nữa thì cũng phải hoàn thành sứ mạng. Vì đại sự an nguy nhân gian chúng ta bằng lòng liên minh. Hiện giờ ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bước tiếp theo?"
Lời nói vừa dứt thì mọi người đều quay sang nhìn Lục Vân, chàng thấy vậy trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi cất tiếng: "Hiện giờ mọi người nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nhân lúc này đó nghe ta thuật lại một số chuyện rồi ai có ý kiến gì cứ nói. Chuyện thứ nhất về tình hình Quỷ vực, ta cũng vừa mới biết là thực ra Quỷ vực có tới năm gian, ngoại trừ Hắc Hà, Âm Thi, Vô Hồn còn có hai gian khác là U Linh gian và Sinh Tử gian."
Đồng thanh kinh ngạc, thần sắc mọi người đều biến đổi vì không ngờ nơi này vẫn còn ẩn chứa bí mật. Vân Phong mau miệng hỏi: "Lục Vân huynh mau nói cho mọi người biết hai gian đó nằm tại đâu đi, nhưng sao chúng ta trước giờ chưa hề nghe qua?"
Lục Vân liếc Kiếm Vô Trần miệng vẫn thản nhiên nói tiếp: "Ta chưa từng đến U Linh gian chỉ nghe nói nơi đó nằm trên U Linh đảo trong Quỷ hải và cũng chính là một trong tam đại tuyệt địa cùng tề danh với Hóa Hồn trì. Còn Sinh Tử gian nằm dưới đáy Huyết trì tà ác tại Vô Hồn gian, khi đó Vô Trần huynh tiến nhập Sinh Hồn gian còn ta nhập Tử Hồn gian, điều này Vô Trần huynh nhất định hiểu rõ."
Do lời nói của chàng nên mọi người quay sang Kiếm Vô Trần chú mục dò hỏi như muốn biết hắn đã gặp những gì tại nơi đó. Thấy vậy Kiếm Vô Trần trầm giọng nói: "Chuyện này quả không sai, ta đã từng tiến nhập Sinh Hồn gian nhưng nơi đó cực kỳ hung hiểm, nguy cơ trùng trùng khiến ta phí rất nhiều tinh lực để thoát hiểm, cuối cùng cũng thoát khỏi Sinh Hồn gian chỉ đáng tiếc là không phát hiện được gì mà còn tốn công vô ích. Không biết Lục huynh có phát hiện gì, chắc có thu hoạch lớn phải không?"
Lục Vân gật đầu cảm thán: "Tử Hồn gian đúng là nơi đệ nhất tà ác trong Quỷ vực hơn nữa còn ẩn chứa bí mật. Ta ở nơi đó gặp phải một tên quỷ vật cực kỳ lợi hại và chính miệng hắn nói cho biết một số chuyện trong đó có nơi hạ lạc Hóa Hồn trì." Mọi người nghe xong đều biến đổi sắc mặt chăm chú nhìn chàng chờ đợi chàng nói tiếp.
Tử Dương chân nhân trầm giọng nói: "Lục Vân con đã tìm ra nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì vậy hãy cho chúng ta biết để còn thương nghị kế sách làm sao tiến nhập Hóa Hồn trì thu hồi Phong Hồn phù."
"Theo như con được biết thì Hóa Hồn trì không nằm trong ba thành của Quỷ vực mà nằm tại nơi giao hội Quỷ vực tam gian, nghe nói nơi đó có tên là Tu La lâm mà chỉ riêng việc muốn vượt qua nó cũng không hề đơn giản. Hiện giờ chúng ta còn khoảng tám ngày tính ra có thể đủ thời gian hành động. Lần này trước khi thực hiện, để tuyệt đối chắc chắn thành công trước tiên chúng ta phải nắm rõ tình hình bố trí chu toàn đợi thời cơ thuận lợi nhất hạ thủ. Chúng ta phải ra tay là trúng đích nếu không đại quân Quỷ vực liên thủ phòng ngự thì mọi người lâm vào thế quả bất địch chúng." Vừa nói Lục Vân vừa chăm chú quan sát thần sắc của từng người.
Tử Dương chân nhân gật đầu tán đồng: "Lục Vân nói rất đúng, vừa qua chúng ta đã quá khinh địch nên thường rơi vào thế bị động gặp nhiều hiểm cảnh buộc phải trốn chạy. Lần này tiến nhập Tu La lâm chỉ được một kích tất thắng, nếu không địch nhân tăng cường phòng ngự thì với lực lượng hiện nay tự nhiên không thể chống chọi nổi. Sự việc quan hệ trọng đại hy vọng mọi người cùng nhau hợp sức, tuyệt đối không vì tranh công đả thảo kinh xà làm hỏng đại sự trở thành tội đồ nhân gian." Khi gần dứt lời Tử Dương chân nhân không biết vô tình hay hữu ý liếc sang Kiếm Vô Trần với ánh mắt lóe lên tia nhìn cảnh cáo. Thần sắc Liễu Tinh Hồn trở nên băng giá cất giọng lạnh lùng: "Điều này chúng ta tự nhiên hiểu rõ không cần Tử Dương huynh đề tỉnh. Hiện giờ đã biết nơi hạ lạc Hóa Hồn trì, chúng ta nên thương nghị xem phải hành động như thế nào." Mọi người nghe xong đều tán thành rồi quay sang thảo luận kế sách. Thương nghị một thời gian dài rồi cuối cùng tất cả nhất trí quyết định.
Trước tiên phái người thám thính thực hư Hóa Hồn trì, những người còn lại tạm thời đến Tu La lâm ẩn nấp bên ngoài chờ đợi thời cơ. Về mặt nhân tuyển thì sau khi hai bên có thảo luận đã quyết định cho cả Vân Phong với Liễu Tinh Hồn cùng nhau đi do thám tình hình, như vậy song phương đều có người không bên nào mất phần. Trước khi rời khỏi mọi người Lục Vân kéo Vân Phong lại nói nhỏ vài câu rồi dõi nhìn theo hắn ly khai.
Sau khi tiễn hai người đi Lục Vân quay sang hỏi thăm thương thế Tất Thiên, Đỗ Lực với thần sắc lộ vẻ nghiêm trọng. Lục Vân nhìn họ cất tiếng: "Sư phụ và mọi người nên tranh thủ thời gian điều tức, còn con giúp Tất Thiên liệu thương thử xem, mong rằng sẽ có kết quả. Chúng ta đang ở Quỷ vực, nếu họ không thể di chuyển sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hành động chung. Vì vậy trước khi thực thi kế sách cần phải giúp họ hồi phục phần nào thương thế."
Tử Dương chân nhân nghe xong liền thay đổi nét mặt can gián: "Chuyện này nên để ta và Viễn Dương lo liệu, con chỉ cần hướng dẫn là được chứ không nên hao tổn chân nguyên."
Lục Vân hiểu rõ ẩn ý chân nhân nên nhìn lão khẽ lắc đầu rồi thản nhiên đáp: "Người với Phong sư huynh chỉ cần làm hộ pháp cho con, nếu hai người vận khí liệu thương sẽ tốn công gấp bội mà hiệu quả cũng không bằng." Không giải thích nguyên do, Lục Vân lẳng lặng xoay người bước tới Tất Thiên rồi nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, sau đó chàng ngồi xếp bằng sau lưng bắt đầu trị thương.
Đôi môi máy động nhưng cuối cùng Tử Dương chân nhân cũng nín lặng. Ánh mắt quét sang mọi người, chân nhân phân phó Phong Viễn Dương cùng với mình kẻ trước mặt người sau lưng Lục Vân hộ pháp cho chàng trị thương.
Bên cạnh đó Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Hứa Khiết ba mỹ nhân quan sát xung quanh rồi thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lục Vân. Riêng Kiếm Vô Trần thì ánh mắt nhìn chàng lóe lên vẻ thâm độc rồi biến mất trong tích tắc.
Quay đầu về phía ba mỹ nhân ánh mắt Kiếm Vô Trần dừng lại nơi Ngạo Tuyết với
Thương Nguyệt đầy vẻ ái mộ.
"Ba vị sư muội trên đường đến đây không biết có gặp chuyện hung hiểm nào không. Trên đường các người đã đi qua những nơi nào? Hiện tại vô sự nên đừng ngại nói ra, biết đâu chúng ta có thể giúp nhau hiểu rõ ít nhiều về Quỷ vực thì đó cũng là chuyện tốt." Lời nói nhẹ nhàng chứa nhiều dụng ý được Kiếm Vô Trần thốt lên.
Ngạo Tuyết thu hồi ánh mắt rồi thờ ơ liếc hắn lạnh nhạt đáp: "Không gặp chuyện gì lớn, chí ít đến hiện tại vẫn bình an." Chỉ hai câu ngắn ngủi với giọng nói vô tình đến hờ hững, hoàn toàn không chút biểu hiện trong thanh âm của nàng. Thương Nguyệt liếc nhìn Ngạo Tuyết rồi lướt qua gương mặt anh tuấn Kiếm Vô Trần với ánh mắt lạnh lùng vô cảm, chỉ thấy nàng lẳng lặng xoay người một cách nhẹ nhàng nhìn vào Lục Vân cách đó không xa.
Hứa Khiết nhìn hai người trong lòng hiểu rõ vì hai nàng đó có tình cảm với Lục Vân nên bài xích Kiếm Vô Trần, lúc này nhìn thấy hắn gương mặt biến sắc, Hứa Khiết liền tạo cơ hội cho hắn giữ thể diện bằng cách lên tiếng đáp: "Kỳ thật lần này bọn muội gặp không ít hiểm cảnh nhưng cuối cùng đều hóa nguy thành an, vì vậy xem như hữu kinh vô hiểm. Còn về phía Kiếm sư huynh thì sao, các huynh có gặp nguy hiểm gì không, chắc là kinh sợ lắm?"
Kiếm Vô Trần nhìn Hứa Khiết nét mặt khá hơn đôi chút rồi từ từ kể lại chuyện xảy ở Quỷ hải. Hứa Khiết vì thấy hai vị sư tỷ không đếm xỉa tới Kiếm Vô Trần nên xem như ứng phó với hắn hỏi câu có câu không. Bên cạnh đó Lục Vân vì muốn sớm phục nguyên thương thế Tất Thiên nên khi trị thương đã bí mật thi triển pháp quyết Nho gia Hạo Nhiên Thiên Cương chân khí, quả nhiên thương thế hồi phục thần tốc đả thông nhanh chóng kinh mạch tắt nghẽn, phục hồi mau lẹ những kinh mạch bị đứt đoạn trong nội thể Tất Thiên. Sau khoảng một thời thần thì Tất Thiên từ từ hồi tỉnh, cảm giác có nguời đang vận khí liệu thương gã liền toàn lực phối hợp, chủ động vận chút chân nguyên còn lại lưu chuyển cực nhanh trong kinh mạch toàn thân.
Lục Vân nhẹ nhàng thu tay lại lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục đỡ Đỗ Lực dậy để liệu thương cho gã. Thời gian trôi qua khoảng chừng hai thời thần thì Vân Phong với Liễu Tinh Hồn quay về, cùng lúc đó Lục Vân thu tay về ngồi yên trên mặt đất, mồ hôi toát ra như mưa còn thần sắc trông rất mệt mỏi.
Nhìn qua bên cạnh thì thấy toàn thân hai người Tất Thiên, Đỗ Lực hồng quang đại
thịnh thần sắc khôi phục lại rất nhanh.
Khi Lục Vân điều tức xong cũng đúng lúc Tất Thiên và Đỗ Lực hồi tỉnh. Nhìn mọi người xung quanh Tất Thiên lộ ra ánh mắt vui mừng rồi lén nhìn Ngạo Tuyết. Mục quang lưu động gã cất tiếng hỏi: "Không biết khi nãy ai đã trị thương cho ta? Tất Thiên vô cùng cảm kích."
Vân Phong cười nói: "Thật tốt quá, nhanh đến vậy sao? Hê hê... Lục Vân quả nhiên có biện pháp, trước đó đệ phí không ít công nhưng vẫn vô pháp cứu tỉnh hai người, thật không ngờ huynh ấy lại phục nguyên cho hai người nhanh đến như thế. Hê hê... quả thật lợi hại!" Tất Thiên nghe xong trong mắt lộ vẽ cổ quái quay sang nhìn Lục Vân. Đưa mắt sang phía Đỗ Lực thì phát hiện thần sắc gã cũng giống như mình trong lòng Tất Thiên dường như phát hiện điều gì đó.
"Đa tạ Lục huynh, ân tình này bọn ta xin ghi nhớ mong sẽ báo đáp lại trong tương lai" Hai người bọn họ cùng lúc bước đến bên cạnh Lục Vân siết chặt tay chàng, còn trên mặt thì tràn đầy sự cảm kích. Lục Vân cười đáp: "Chúng ta cùng đến nhất định phải cùng về. Đều là sư huynh đệ hà tất để trong lòng. Hiện tại thân thể các huynh khôi phục chút ít nhưng vẫn còn rất hư nhược. Đặc biệt là Tất Thiên huynh, vì huynh tự hủy nguyên thần nên tương lai vô pháp tái luyện đệ tam nguyên thần, còn Đỗ Lực vì nghịch chuyển chân nguyên nên sau này tu vi sẽ gặp trở ngại cần thường xuyên điều tức."
Đứng bên cạnh Tử Dương chân nhân xem vào: "Vậy là tốt rồi không cần nói thêm nữa. Hiện giờ chúng ta có đại sự khẩn yếu cần giải quyết nên hãy nghe xem những tin tức họ đem về." Cười thản nhiên Lục Vân kéo hai người rồi cùng tất cả ngồi xuống đất, bắt đầu nghe Vân Phong thuật lại tường tận chi tiết từng tin tức của lần do thám này. Nhìn mọi người với vẻ kích động Vân Phong kể lại: "Tin tức Lục Vân cho biết cực kỳ chính xác, bọn đệ phát hiện Hóa Hồn trì quả thật ở tại Tu La lâm. Đồng thời bên ngoài Hóa Hồn trì còn có mấy cao thủ lợi hại của Quỷ vực và một lục sắc nhân ảnh yêu khí vô cùng sung mãn bảo vệ nơi đó. Ngoài ra Tu La lâm cũng cực kỳ cổ quái, từ trên không nhìn xuống chu vi chỉ vẻn vẹn một dặm nhưng khi tiến nhập vào trong thì đi suốt cả quãng đường dài mà không hiểu vì sao vẫn chưa đến bờ Hóa Hồn trì."
"Hơn nữa lại không thể tiến nhập Tu La lâm từ trên không, vì xung quanh có một tầng kết giới vô hình cực kỳ thần bí ngăn cách với bên ngoài, trong rừng có rất nhiều quỷ ảnh cổ quái thỉnh thoảng lại lóe sáng lên nhưng không sao tìm thấy được. Còn cuối cùng chính là Hóa Hồn trì, nơi này rất bí ẩn, xung quanh có một đồ án thập phần quái dị nhìn lên thấy có vô số hoa văn kéo dài dọc suốt bờ hồ hình thành trận pháp cổ quái thứ hai." Xem ra rất kinh ngạc Liễu Tinh Hồn thêm vào với Vân Phong.
Mọi người nghe xong trong lòng rất kinh hãi nhưng cũng ngoài dự tính của mỗi người. Suy cho cùng Hóa Hồn trì được gọi là một trong Quỷ vực tam đại tuyệt địa thì tự nhiên không thể so sánh với những nơi khác. Trong lúc đó Hứa Khiết phá tan sự im lặng lên tiếng hỏi: "Nơi hai người quan sát cách Hóa Hồn trì bao xa? Có bị Quỷ vực cao thủ phát hiện hay không? Hóa Hồn trì to lớn ra sao, màu sắc như thế nào?"
Vân Phong quay sang nhìn nàng mỉm cười đáp: "Khi đó ta cách Hóa Hồn trì khoảng mười trượng nên không làm kinh động quỷ vật, còn về Hóa Hồn trì thì nó không lớn lắm chỉ vẻn vẹn khoảng ba trượng cách mặt đất một trượng lơ lửng trên không, có một khối cầu cỡ ba thước không ngừng tỏa ra luồng khí hắc sắc lập lòe trông vô cùng quỷ dị." Đồng thanh kinh ngạc, mọi người nghe xong kinh hãi dường như bị cảnh tượng quỷ bí làm dao động.
Kiếm Vô Trần trầm giọng hỏi: "Bên bờ Hóa Hồn trì có tất cả bao nhiêu cao thủ bảo vệ. Với lực lượng hiện nay liệu chúng ta có cơ hội đột phá thẳng vào trong hay không. Ngoài ra trên đường đi các người có phát hiện thấy dấu vết bao vây nơi đó của đại quân quỷ binh không. Chẳng lẽ ngoài một số cao thủ thì không còn lực lượng nào khác bảo vệ?"
Liễu Tinh Hồn nhìn hắn trầm giọng đáp: "Con hỏi rất đúng, đây cũng chính là điểm chúng ta nghi vấn, thật kỳ quái khi bọn ta đến thì hoàn toàn không thấy bóng dáng tên quỷ binh nào. Trên bờ Hóa Hồn trì chỉ thấy bảy cao thủ mà một tên là yêu nhân của Yêu vực còn sáu tên còn lại là quỷ vật. Sáu tên quỷ đó cực kỳ lợi hại, kẻ yếu nhất cũng mạnh hơn quỷ mị, còn tên lợi hại nhất tuyệt đối không thua kém Quỷ vương, trong bọn chúng ngoại trừ quỷ soái Âm Lệ của Âm Thi gian thì số còn lại ta chưa từng gặp qua."
Lục Vân nghe xong lên tiếng: "Chiếu theo sự tình vừa nói thì chúng ta xông thẳng vào e rằng không dễ dàng gì chưa kể phải trả một giá khá đắt. Nhưng nếu muốn dẫn dụ đối phương thì lo là chúng không mắc lừa, vì vậy trước mắt nên tìm thời cơ thích hợp nhất dốc toàn lực xuất kích."
Kiếm Vô Trần cười lạnh lùng bài bác: "Chỉ sợ cơ hội không dễ dàng xuất hiện cho chúng ta đâu. Nếu như cứ ngồi chờ đợi sao bằng hành động ngay luôn đi? Cơ hội là do người tạo ra, vì vậy ta cho rằng chúng ta quyết định không đối chọi trực diện với đối phương nhưng có thể nghĩ cách tạo ra hỗn loạn phân tán sự chú ý của chúng. Hiện tại thời gian không còn nhiều nên cần cân nhắc, nếu ta đột kích lần đầu thất bại vẫn còn lần thứ hai, thứ ba nhưng nếu chỉ ngồi chờ cơ hội thì thời gian trôi qua vô ích. Chờ đợi cơ hội đánh một đòn sau cuối, nếu xảy ra chuyện sơ thất thì khi đó chúng ta phải làm sao? Thời gian không chờ một ai, một khi trôi qua không thể lấy lại."
Lục Vân nhìn hắn khẽ hỏi: "Lời ngươi quả có đạo lý nhưng có điểm này ngươi đừng quên. Chúng ta tạo sự hỗn loạn chẳng khác nào tự bộc lộ mục đích đánh động đối phương. Chưa tính chuyện đó, chỉ nói nếu chúng ta phân tán được sự chú ý rồi dẫn dụ chúng ra bên ngoài, sau đó liệu chúng ta có thể tiến nhập Hóa Hồn trì hay không chưa một ai dám chắc. Quỷ trì này mệnh danh trong một trong tam đại tuyệt địa, tự thân đã cực kỳ hung hiểm có sức mạnh hóa hồn diệt phách, giờ đây không biết rõ tình hình của nó ai dám đi xuống đó thu hồi Phong Hồn phù? Có thể luyện hóa Phong Hồn phù tự nhiên có thể luyện hóa phàm nhân."
Kiếm Vô Trần hừ lạnh nói: "Bất kể nói thế nào thì đầu tiên phải tiếp cận Hóa Hồn trì rồi mới tính bước tiếp theo. Ngươi giờ nói đợi thời cơ chỉ làm lãng phí thời gian."
Sắc mặt Lục Vân trở nên lạnh lùng trầm giọng đáp: "Thật vậy sao, người cho rằng tìm hiểu bí ẩn Hóa Hồn trì không cần thời gian sao. Chẳng lẽ không thể tìm cách phá giải quỷ trì rồi sau đó mới đến gần? Làm như vậy thì khi phát động tấn công mới có hiệu quả, chỉ cần tiếp cận được nơi đó là ta có thể xuống dưới thu hồi lại Phong Hồn phù. Nhưng theo như ngươi nói thì trước tiên đến gần Hóa Hồn trì sau đó nghĩ phương đối phó, chỉ e đến lúc đó đại quân Quỷ vực tề tựu sợ rằng chúng ta không còn cách nào nữa. Cho dù chúng ta thu hồi được Phong Hồn phù thì cũng không còn mạng đem về, làm vậy có ích gì."
Lục Vân nghiêm lạnh cảnh tỉnh Kiếm Vô Trần, thấy hắn không lên tiếng liền quay sang mọi người dằn giọng: "Ai có ý kiến khác cứ việc nói còn nếu như không thì theo lời ta hành sự. Ai không muốn thì có thể tự do rời khỏi, nhưng tất cả chuyện sau này tuyệt không liên quan đến ta." Lúc này Lục Vân đột nhiên toát ra khí thế uy nghiêm lực lượng cường đại ép tới mọi người khiến họ phải giật mình.
Liễu Tinh Hồn nhìn Kiếm Vô Trần ra hiệu không được phản bác vì giờ không phải lúc tranh dành thể diện. Nếu như ly khai thì hai người bọn họ tuyệt đối không thể thu hồi Phong Hồn phù, dù cho bất mãn cũng phải đợi vật tới tay rồi mới rời đi. Kiếm Vô Trần nhìn Lục Vân nỗi hận trong tim lại sâu thêm một tầng.