Thờ ơ lắc đầu, Thái Phượng tiên tử đáp:
- Lúc này quay đầu thì đã trễ, không phải lúc, không phải chỗ, tất cả đều đã thay đổi rồi. Thôi đi, hiện tại, ta mong huynh đừng nói những việc này nữa. Liên minh vừa mới thành lập, huynh nên để tất cả tâm tư vào việc trảm yêu trừ ma.
Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu nghe xong, nhịn không được âm thầm than một tiếng, cả một đời này đã định như là thiếu nợ nàng ta, cũng có thể nói đây là sự trả giá cho việc trường sinh. Khi đạt được điều mình muốn nhất rồi, lại mất đi những điều mình không nguyện ý nhất, đây phải chăng là thiên đạo? Ông thở dài nói:
- Nếu vậy, chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, mọi việc hãy tùy duyên vậy. Lần thành lập liên minh này, mọi việc đều nằm trong tính toán của ta, bất ngờ duy nhất là sự xuất hiện của Lục Vân, khiến thực lực của chúng ta giảm mạnh, e rằng sau này có chút khó khăn.
Thái Phượng tiên tử trả lời:
- Đấy là điều tất nhiên. Trước mắt thì chúng ta đang nở mày nở mặt, kỳ thực hoàn cảnh của mình không mấy lạc quan lắm. Đại quân Quỷ vực binh chia ba đường thực lực cường đại, Ma vực và Yêu vực kết hợp thành Long Ma chiến tuyến cũng không đơn giản. Thêm vào đó là Huyền Phong môn thần bí, còn có Lục Vân và các Ma môn nữa. Chúng ta chẳng khác nào đối địch với cả thiên hạ, cơ hội thắng không nhiều.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Kiếm Khách khai khẩu:
- Thám tử hồi báo, Hắc Hà quỷ vương của Quỷ vực đã vượt qua Hoàng Hà, không bao lâu nữa sẽ đến Hoa Sơn, do đó chúng ta phải gia tâm lưu ý. Ngoài ra Long Ma chiến tuyến phái ra bát đại cao thủ đã đến phụ cận Hoa Sơn, khả năng muốn nhân cơ hội này để đánh đổ chúng ta. Buổi chiều đệ tử liên minh lại nhận được một phong thư nặc danh, trong thư đề cập đến vài việc của Huyền Phong môn.
Thái Phượng tiên tử nhướn mày, hỏi:
- Những người mà chúng ta phái đi thăm dò Huyền Phong môn đều không thấy trở về phải không?
Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu hạ giọng:
- Về không được nữa rồi, đã chứng thực được toàn bộ đều chết trong Thập Vạn Đại Sơn, đối phương có vẻ biết rất rõ hành động của chúng ta. Như lời trong thư nặc danh nói, đứng đằng sau Huyền Phong môn chính là tộc Hắc Vu của Nam Cương. Đây là Vu tộc thần bí nhất Nam Cương, thờ một Vu thần cổ quái, Vu thuật quỷ dị không thể đề phòng được. Nếu tin này là thật thì sau này chúng ta phải đặc biệt cẩn thận với Huyền Phong môn.
Thái Phượng tiên tử tán đồng:
- Theo truyền thuyết, Vu tộc tự lập thành một phái, chúng ta đích thực phải cẩn thận. Ngoại trừ những tin này, còn có những tin tức đặc biệt nào nữa không?
Thiên Kiếm Khách trầm trọng đáp:
- Còn có một tin khiến người ta chấn động, đó là minh chủ của Trừ Ma liên minh là Trần Ngọc Loan. Cái tên này hiện tại đã truyền khắp thiên hạ rồi, kỳ lạ là uy danh truyền đi còn nhanh hơn Diệp Tâm Nghi.
Nói đến đây liền kể luôn những việc phát sinh trong Phục Long cốc, khiến Thái Phượng tiên tử sắc mặt đại biến.
Trầm mặc một lúc, Thái Phượng tiên tử nói:
- Theo như huynh nói thì a đầu Trần Ngọc Loan này thật không đơn giản, cô ta có thể dễ dàng giết chết Tà Tâm Thư Sinh, có thể nói là tu vi phi phàm. Lại có thể thỉnh được Đạo Tà Tàn Kiếm và Phật Thánh Đạo Tiên, sở hữu cả thánh linh tường vật Không Linh điểu trong truyền thuyết, phải chăng điều này dự báo tương lai cô ta sẽ vượt lên trên cả Diệp Tâm Nghi? Trừ Ma liên minh làm sao lại chọn được trúng cô ta làm minh chủ, chẳng phải có chút cổ quái hay sao?
Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu lên tiếng:
- A đầu Trần Ngọc Loan này đích xác là có năng lực. Nghe đâu, hôm đó tại Động Đình hồ xuất hiện thiên địa kỳ quang là do có cô ta hiện diện, Thông Linh điểu chính do cô ta phát hiện, sau đó mới bị Tâm Nghi lấy được. Còn việc lấy được Không Linh điểu thì rất khó nói, bởi nó không phải là vật cát tường, đoạt được không phải là phúc đâu. Còn cái ghế minh chủ thì có người truyền ngôn rằng có liên quan đến Lục Vân, cụ thể thế nào, chúng ta không được rõ lắm.
Than nhẹ một tiếng, Thái Phượng tiên tử lắc đầu:
- Lục Vân, cơ hồ chuyện gì cũng dính líu đến Lục Vân. Không biết sự hiện diện của hắn đại biểu cho điều gì? Tại sao chuyện gì cũng liên quan đến hắn vậy?
Thiên Kiếm Khách nghe xong liền im lặng, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói nhỏ:
- Rất có thể hắn là người trong truyền thuyết, là nghịch thiên chi tử, nếu đó là sự thật, sự xuất hiện của hắn có khả năng hủy diệt tam gian thất giới, cho nên chúng ta nhất định phải bắt hắn chết. Đây là lý do tại sao chúng ta vẫn ủng hộ Vô Trần đối phó với hắn.
Thái Phượng tiên tử kinh hãi hỏi lại:
- Nghịch thiên chi tử? Huynh nói hắn có khả năng là nghịch thiên chi tử trong viễn cổ truyền thuyết. Không phải chứ, đấy chỉ là truyền thuyết, khó có thể trở thành sự thật được.
Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu nhẹ than:
- Có những việc ta không được rõ lắm, trên Hư Vô giới có một tấm bia ghi lại những việc liên quan đến nghịch thiên chi tử. Chỉ là ta chưa thấy qua, do đó nghĩ không ra. Lần kiếp nạn Thái Âm Chi Nhật này, theo suy đoán của ta có lẽ là do sự xuất hiện của Lục Vân mà ra, chỉ là trước mắt không có bằng chứng.
Thần sắc u ám, khuôn mặt Thái Phượng tiên tử hiện lên vẻ thê lương, có lẽ tin tức này thật sự chấn động lòng người, khiến bà vô phương tiếp thu và cũng không tin tưởng lắm. Gió đêm thổi lại, khí trời se lạnh xung quanh như đang bao trùm hai người lại.
Nhìn nhau một cái, hai người cùng im lặng, tựa hồ không ai muốn đề cập đến việc này nữa, chỉ lặng yên đứng trên đỉnh núi thưởng thức mùi vị cô tịch trong đêm đen gió lạnh.
Trong không gian tĩnh lặng, dạ nguyệt vô thanh, thời gian cứ thế qua đi, chớp mắt đã tới sáng.
***
Từ tờ mờ sáng, trước cửa Phục Long cốc, Lục Vân, Bạch Linh và Bắc Phong chia tay với mọi người. Vốn định rời đi từ chiều hôm qua, nhưng Trần Ngọc Loan và chúng nhân muốn nhân cơ hội này gặp nhau lâu một chút nên cứ giữ lại. Vẫy tay tạm biệt mọi người, ba thân ảnh phi thân lên mây, bay về hướng đông.
Trên đường đi, Lục Vân cười nói:
- Bắc huynh, huynh thật sự muốn gặp Vô Nhân Tọa một chuyến hay sao?
Bắc Phong gật đầu đáp:
- Không sai, đã cùng xuất thân từ Nhân gian tứ đại tuyệt địa, ta thật sự muốn gặp cho biết bất diệt chi thể trong truyền thuyết của hắn ta. Còn hai người thì sao? Trước mắt có dự định gì không?
Lục Vân trả lời:
- Có những việc đã kéo dài quá lâu rồi. Hiện tại ta muốn trước tiên đến Minh Tiêu các, tự tay hủy diệt nó. Sau đó sẽ nghĩ biện pháp đối phó với Vân Chi pháp giới, rồi tiếp tục hoàn thành những việc của bản thân. Còn đối với sự hỗn chiến của Nhân gian thì cứ tùy ngộ nhi an vậy, nhìn thấy những việc không thuận mắt thì quản, còn những việc cho qua được sẽ không cần để ý.
Bắc Phong cười nói:
- Làm người thì nên tùy ý một chút, không nên câu thúc quá. Muốn làm gì thì làm, đấy mới là tùy tâm sở dục! Được rồi, phải chia tay thôi, có duyên sẽ gặp lại.
Đột nhiên Bắc Phong tăng tốc, nói tạm biệt một tiếng rồi biến mất trong đám mây, Lục Vân và Bách Linh chỉ biết nhìn nhau cười.
Nhìn vầng mây bao la, Bách Linh nhẹ nói:
- Trời xanh mây trắng, núi xanh biêng biếc. Nếu như không có sự phân tranh, không có thù sát thì thế gian tốt biết bao!
Chăm chú ngắm khuôn mặt tươi tắn vui vẻ của nàng, Lục Vân không nhịn được lộ ra biểu hiện thật nhu tình, mỉm cười lên tiếng:
- Tốt thì tốt đó, nhưng liệu chúng ta có thể gặp được nhau, có được tay nắm tay bay trên mây hay không? Nào ai biết được? Trên đời này, người ta truy cầu duyên phận không dễ có được, những gì dễ dàng như trở bàn tay lại không đáng để lưu luyến.
Bách Linh quay đầu nhìn Lục Vân, yêu kiều nói:
- Đúng vậy, nếu không như thế thì thất giới đâu có loạn, chúng ta sẽ không gặp được nhau. Nếu không có cuộc hành trình nghịch thiên của huynh, chúng ta sẽ không có được mối tình khắc cốt ghi tâm này. Hiện tại muội chỉ muốn trân trọng từng ngày ở bên huynh, huynh phải hứa với muội không được ưu thương, chỉ được cười vui vẻ thôi.
Mải mê vuốt mái tóc xinh đẹp của nàng, Lục Vân trả lời:
- Biết rồi, đi với muội thì chỉ được vui vẻ, cười với ông trời. Chỉ là huynh còn một chút e ngại, sợ rằng cuối cùng sẽ khiến cho mọi người hoài niệm. Con đường của huynh giống như muội nói hồi nãy, là một con đường nghịch thiên, có thể đi hết con đường đó hay không, huynh cũng không rõ. Do đó, có lúc huynh hy vọng là chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau, như vậy muội sẽ không phải đau khổ.
Bách Linh giơ tay che miệng Lục Vân lại, nghiêm túc nói:
- Tình yêu là gì? Ngàn năm nay người ta vẫn hỏi. Không chỉ con người trần gian, mà ngay cả thần tiên cũng không trả lời rõ ràng được. Theo muội, yêu là sự lo lắng và quan tâm, yêu là sự tin tưởng. Khi yêu, muội cảm thấy vui vẻ lúc nghĩ đến huynh, khi chia tay với huynh lại cảm thấy nhớ nhung. Yêu là gì, là một dạng quan hệ nối kết của tâm linh, kỳ diệu một cách vô hình vô ảnh, không ai có thể lý giải được rõ ràng. Tóm lại, yêu là sự hy sinh, có thể chết vì nhau, là sự tín nhiệm đến chết cũng không thay đổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lục Vân chấn động, nhìn Bách Linh nhẹ nhàng đáp:
- Tình yêu là một mũi tên vô cùng sắc bén, dù cho ta có cẩn thận phòng hờ như thế nào, nó cũng dễ dàng đi xuyên qua trái tim bé nhỏ của mình. Nụ cười của muội như một mũi tên trong thoáng chốc đã bắn vào trái tim huynh.
Nhãn thần của Bách Linh chợt ngưng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, cười nói:
- Nụ cười của muội làm cho huynh nhớ nhung, vậy huynh có thể nói cho muội biết, ngày trước Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đã có cách gì khiến huynh không thể quên?
Lục Vân ngẩn người ra, suy nghĩ một hồi rồi điềm đạm cất tiếng:
- Lần thứ nhất huynh gặp Ngạo Tuyết, lúc đó toàn thân nàng bận váy áo trắng như tuyết, hình ảnh như một vị tiên nữ, đã vô hình trung lưu lại trong lòng huynh. Lúc đó huynh chưa minh bạch, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động. Bây giờ nghĩ lại, đây có thể là hình ảnh khiến huynh luôn nhớ đến nàng, không thể nào quên được. Còn Thương Nguyệt, lần đầu tiên gặp mặt, huynh không ngờ lại có một người xinh đẹp có thể so sánh với Trương Ngạo Tuyết. Khoảng khắc chấn động hình như xảy ra trong hang động của Thái Huyền sơn, trong chốc lát, khuôn mặt nàng đang băng sương lạnh lùng đột nhiên biến thành trắng bệch nhíu mày, khiến người ta nhìn thấy liền muốn tương thân tương ái. Lúc gặp muội, thật ra là huynh đang chạy trốn, bởi vì huynh cả đời tiền đồ gian hiểm, có điều không ngờ chúng ta cuối cùng lại là kẻ hữu duyên, nếu không như vậy thì có thể một ngày nào đó, huynh sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Bốn mắt nhìn nhau, Bách Linh cười nói:
- Đấy là túc thế nhân duyên, nếu không thì tại sao chúng ta lại hội ngộ tại Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết và yêu thương nhau như vậy chứ! Muội hỏi huynh một việc, hiện tại giữa chúng ta không còn gì gọi là bí mật cả, hôm đó huynh đã nhìn thấy gì trong Ánh Nguyệt tỉnh, có phải là ba người: muội, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hay không?
Lục Vân thần sắc khẽ thay đổi, tránh ánh mắt của nàng, đáp lời với giọng cổ quái:
- Huynh đích thực nhìn thấy dung nhan của ba người: muội, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, chỉ là có một số việc hiện tại không tiện nói, mai này có một ngày huynh sẽ nói cho muội nghe. Kỳ thực hiện tại trong người huynh còn ẩn tàng một số bí mật, hoàn toàn không ai biết được và cũng không thể giải thích được. Cuộc đời của huynh không chỉ đơn giản là sở học bác tạp, sau này khi phải đối diện với lời trớ chú chân chính, muội tự nhiên sẽ hiểu.