Trúc Tiên cất tiếng với ngữ khí không phủ nhận:
- Ngươi suy nghĩ như thế thì tuỳ ngươi vậy, ta không có tâm tư để cùng ngươi tranh luận việc này. Còn về việc ngươi muốn thắng Ma Thiên tôn chủ, nói thật một câu, ngươi đích xác không có hy vọng. Bất quá mọi chuyện ở thế gian đều không cố định, nếu ngươi có thể tìm thấy Vạn Thú ma châu trong truyền thuyết, ngươi sẽ có thể đánh thắng hắn ta. Chỉ là theo như truyền thuyết, Vạn Thú ma châu có khả năng khắc chế tất cả mọi yêu ma quỷ quái, ngươi xuất thân từ Ma vực nên cũng nằm trong phạm vi khắc chế của nó, cuối cùng là sinh hay tử đều tuỳ thuộc vào vận khí của ngươi. Ta khuyến cáo ngươi một câu, dù ngươi cố gắng thế nào đi nữa cũng sẽ thất bại thôi, bởi có một vài chuyện đã được định sẵn, không thể vì ngươi mà cải biến được đâu.
Ma Đà khẽ thi lễ, thân thể lăng không bay đi, hờ hững nói:
- Chỉ cần có hy vọng, ta sẽ thử một lần, Phật đã dạy rằng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ta chẳng thể dễ dàng từ bỏ được.
Dứt lời, thân ảnh liền tiêu thất, trong đại điện giờ đây chỉ còn lại Trúc Tiên và Kim Luyện hai người.
Lạnh nhạt nhìn Kim Luyện, Trúc Tiên cất lời:
- Hiện tại mọi người đều đi cả rồi, ngươi có chuyện gì muốn hỏi thì cứ nói ra đi, không cần phải cân nhắc kĩ lưỡng như vậy.
Kim Luyện cười đáp:
- Trúc Tiên đúng là Trúc Tiên, chỉ cần nhìn một lượt là đã soi thấu tâm tư của ta, tuyệt! Kỳ thật ta không muốn hỏi nhiều, chỉ thắc mắc một vấn đề thôi, ngày Thái Âm Tế Nhật khi nào sẽ đến? Ngày nó ập đến thực sự tượng trưng cho sự huỷ diệt?
Trúc Tiên nhìn thẳng vào Kim Luyện, cả hai cứ thế đối mắt, một lúc sau Trúc Tiên mới lên tiếng:
- Hậu Nghệ lâm thiên, Thái Âm ký xuất, nghịch thiên cửu chuyển, thiên sát lăng không. Tịch Diệt trùng sinh, thất giới quy vô, chính tà hợp nhất, vạn vật tùng đầu! Hãy đi đi, ta nghĩ là ngươi đã biết đáp án rồi.
Nói đoạn, song nhãn lão liền nhắm lại, tuyệt không mở miệng nữa.
Kim Luyện khẽ đọc lại hai câu đó, nhíu mày nói:
- Tựa như hiểu nhưng cũng không hiểu, thật là khó đoán mà. Cao nhân bây giờ đều như vậy, toàn nói ra những lời khó hiểu chứa đầy huyền cơ. Được rồi, coi như cũng có vài điểm đặc sắc, hơn nữa trông có vẻ như ngươi không muốn nói thêm nữa. Cáo từ, hy vọng sẽ có cơ hội tương phùng.
Dứt lời, toàn thân quang hoa loé sáng, hoá thành một tia sáng xanh rồi biến mất tại cửa ra.
Trong đại điện, Trúc Tiên vẫn tĩnh lặng ngồi tại chỗ bế mục dưỡng thần, trông bộ dạng như đang thiền định, bốn bề trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Trúc Tiên đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi đã đến đây rồi, sao không hiện thân để gặp mặt?
Khắp cả đại điện trống không, ngoại trừ Trúc Tiên ra chẳng có lấy một bóng người! Tuy nhiên, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ không trung:
- Không hổ danh Cửu Âm Địa Linh tán tiên, có khả năng thấu triệt tất cả mọi sinh linh trong cả tam gian thất giới, thật là bội phục.
Trong đại điện, một đoàn hắc vụ đột hiện rồi lập tức hoá thành một đạo quỷ ảnh nhẹ nhàng phiêu lãng trong không trung.
Mở bừng mắt nhìn về phía đạo quỷ ảnh đó, giọng Trúc Tiên có vài phần kinh hãi:
- Là ngươi, không ngờ ngươi đã tiến nhập Nhân gian.
Quỷ ảnh cười nói:
- Đúng vậy, ta cũng không muốn tiến nhập Nhân gian, nhưng đáng tiếc Hoá Hồn trì đã bị Lục Vân và Kiếm Vô Trần huỷ mất rồi, ta không đến Nhân gian thì biết đến nơi nào nữa. Chỉ là ta cũng không ngờ sẽ gặp được ngươi ở đây, điều này cũng khiến cho ta kinh hãi vạn phần.
Nguyên lai đạo quỷ ảnh này chính là Thiên Hoan Quỷ Tiêu ở Hoá Hồn trì, nhưng sao hắn lại xuất hiện tại đây?
Sắc mặt của Trúc Tiên khẽ biến đổi, lạnh lùng hỏi:
- Có một vài chuyện không ai có thể lường trước được, tỉ dụ như ta không hề nghĩ là sẽ gặp lại ngươi ở nơi này. Lần này ngươi đến Nhân gian có mục đích gì?
Thiên Hoan Quỷ Tiêu cười hì hì đáp:
- Lần này ta đến Nhân gian chỉ là để xem thử xem đoạn văn bia thần bí dưới đáy Hoá Hồn trì có ứng nghiệm hay không?
Nghe xong Trúc Tiên lập tức chấn động, liền hỏi:
- Văn bia, là đoạn văn bia nào, ngươi hãy nói ta nghe thử xem?
- Không có gì, chỉ là ta nhớ một đoạn văn tự cổ xưa dưới đáy Hoá Hồn trì có viết rằng: "Yêu ma tụ, Thái Âm tức xuất, tam gian thất giới, thuỳ chủ trầm phù? Nghịch thiên chi mệnh, khảm khả chi đồ, vạn diệt tương phùng, nhất thiết quy vô!" (1)
Thiên Hoan Quỷ Tiêu vừa nói vừa chú ý quan sát biểu tình của Trúc Tiên, bất chợt hắn phát hiện thấy thần tình của lão ta khẽ biến động.
Sau một lúc trầm tư, Trúc Tiên thở dài:
- Nguyên lai là muốn nói đến điều này, cuối cùng ta cũng đã minh bạch rồi. Tất cả mọi tai kiếp đều từ nghịch thiên chi tử mà đến, rồi cuối cùng cũng theo hắn ta mà đi, chỉ là giữa lúc đến và đi, hắn ta có thể mang theo những gì và sẽ để lại những gì, về điểm này ta không thể phán đoán được.
Ngẩng đầu lên nhìn vào Thiên Hoan Quỷ Tiêu, Trúc Tiên nói:
- Hôm nay đến đây vì mục đích gì, ngươi cứ nói. Hơn nữa bây giờ ngươi định làm gì, cũng nên nói ra luôn thể đi.
Thiên Hoan Quỷ Tiêu cười âm sâm rồi cất tiếng:
- Mục đích của ta đến đây là để hỏi ngươi một câu, một khi ngày Thái Âm tới, có phương pháp nào để tránh không? Ta không muốn hãm nhập vào trường hỗn loạn đó. Còn về hiện tại, vì bất ngờ gặp được ngươi ở đây nên ta đột nhiên có thêm một ý tưởng khác, rất nhiều người biết rõ rằng đây là kiếp nạn, tại sao còn điên cuồng theo đuổi nó? Rốt cuộc đằng sau cái ngày Thái Âm Tế Nhật này có ẩn tàng bí mật gì? Ngươi có thể nói rõ điều này cho ta biết, đúng không?
Trúc Tiên do dự một lát rồi hạ giọng đáp:
- Câu hỏi đầu tiên của ngươi, ta có thể nói rõ cho ngươi hay, tất cả mọi người đều bị cuốn vào trường hỗn loạn đó, dù bất cứ ai cũng vô pháp tránh né kiếp nạn này. Còn ngày Thái Âm Tế Nhật có ẩn tàng điều gì, cái đó rất giản đơn và chỉ bao hàm trong năm chữ, "huỷ diệt và trùng sinh", nó có ý nghĩa đại diện cho quyền lợi và địa vị. Nếu biết nắm lấy cơ hội, vực chi tam giới cũng có khả năng thay thế thiên chi tam giới, trở thành chúa tể của cả thế gian. Còn đối với những cường giả tối cường đại, bọn họ cũng có thể trở thành thiên địa chí tôn! Từ cổ chí kim, chính đạo tu luyện để truy cầu trường sinh bất lão, truy cầu tiên cảnh. Nhưng ma đạo lại truy cầu sức mạnh nhằm đoạt lấy quyền thống trị thiên địa, đó chính là nguyên nhân đối lập giữa chính đạo và ma đạo.
Thiên Hoan Quỷ Tiêu gật đầu: Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Nguyên lai là như vậy, ta đã minh bạch vài phần rồi. Đến đây lần này, ta cũng đã có không ít thu hoạch, không chỉ gặp được ngươi mà còn thấu hiểu một vài chuyện, ta cũng nên rời khỏi đây thôi. Còn về bí mật của ngươi, ta có thể bảo quản dùm ngươi, ngươi cứ an tâm. Có điều ngươi cần phải cẩn thận với Sát Huyết Diêm La, tu vi của hắn ta rất cường hoành, cả tam gian thất giới đều khó có người địch lại.
Lời vừa dứt, hắn lập tức rời khỏi đại điện, thân thể hoá thành một đám khói đen tiêu thất trong không trung.
Quan sát cả đại điện trống không, Trúc Tiên tự nhủ:
- Xem ra ta nên chuyển đến địa phương khác rồi, nếu không sẽ có ngày có người phát giác ra nơi đây!
Lời nói này nghe có vẻ rất kỳ quái, thực sự lão đang che giấu bí mật gì? Tại sao Thiên Hoan Quỷ Tiêu lại quen thuộc với lão như vậy, giữa hai người có quan hệ gì? Tất cả đều rất bí ẩn, chỉ có thời gian tất cả sẽ dần dần hé lộ!
***
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời trên đỉnh Hoa Sơn chuyển sang tối sẫm, một bóng nhân ảnh đang nhìn về phía chân trời xa xăm.
Trong làn gió đêm se lạnh, một mùi hương thoang thoảng phiêu lãng bay đến cùng với một thanh âm khẽ khàng như dòng nước cuốn, chẳng khác gì một khúc tiên âm bồi hồi giữa thiên địa.
Ánh trăng dần lộ ra chiếu vào thân ảnh u ám đó, ánh trăng vàng dịu trong thời khắc này sao bỗng nhiên trở nên ảm đạm lạ thường.
Là ai đang nhìn vào vầng trăng mà thở dài, là ai ngắm trăng mà không ngủ?
Là ai đang nhìn lại những việc đã qua trong quá khứ, là ai đang tìm lại thời niên thiếu đã trôi qua của mình?
Cơn gió nhẹ thổi tới mang theo những những tiếng lao xao của thế tục, như muốn cướp đi những yêu thương của cả một đời người. Đáng tiếc là phong vô hình, nguyệt vô ảnh, hư ảo chập chờn, tất cả chỉ là phí công mà thôi!
Một tiếng thở dài mang theo vài phần thương cảm, thế sự vô thường, biến hoá không ngừng. Chỉ hận là khi đó vầng trăng khó tròn vạnh, làm di hận cho nhân gian!
Trong màn đêm, một thân ảnh khác đang vọng nhìn lên đỉnh núi.
Ở nơi đó, nhân ảnh sừng sững vẫn lặng lẽ đứng yên, mặc cho màn đêm vây quanh mình mà không một chút di động. Rốt cuộc hắn đang nhìn về phương xa, nhìn vào bầu trời đêm, hay nhìn vào cái gì?
Làn gió nhẹ thổi qua, một luồng khí mát rượi lan tỏa khắp đỉnh Hoa Sơn. Lúc này, nhân ảnh đó chuyển thân sang một bên rồi nhìn vào màn đêm, trên khuôn mặt khẽ lộ ra một nụ cười ẩn ước vài phần dửng dưng.
- Tại sao không qua đây, chẳng phải muội có lời muốn nói với ta sao?
Thanh âm phát ra thập phần ôn nhu, tựa như những lời nói của đôi tình lữ.
Trong lòng nhân ảnh ẩn mình trong bóng tối bất giác trào dâng cơn sóng gió ngút trời, khoé miệng không kìm được khẽ run lên.
- Muội chỉ muốn tĩnh lặng quan sát huynh một chút.
Sau câu trả lời ngắn gọn, cả hai người đều hãm nhập vào trầm tư, những lời nói này có vẻ rất bình đạm, chỉ là thanh âm khiến người ta có chút cảm thán.
Dưới ánh trăng, người kia ngẩng đầu nhìn vào đối phương, hạ giọng nói:
- Ở khoảng cách xa như thế sao? Có lẽ muội nên lại gần đây hơn.
Thân thể lập tức run lên, người đang đứng trong bóng tối mỉm cười một cách thê lương:
- Ở nơi này tuy xa, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy mà.
Dứt lời từ từ bước ra, không ngờ người đó lại là Thái Phượng tiên tử của Vân Chi pháp giới.
Lên đến đỉnh núi, Thái Phượng tiên tử nhìn vào màn đêm, khẽ hỏi:
- Đêm nay tinh quang sáng lạn vô cùng, có vô số vì sao đang nhảy múa lấp lánh, trông thật chẳng khác gì đang tụ hội. Huynh nói thử xem, bọn chúng cũng có cười vui, cũng có ưu thương, cũng có cảm thán phải không?
Nhìn vào khuôn mặt diễm lệ đang được ánh trăng bao phủ, Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu đáp lại với ngữ khí ôn nhu:
- Có lẽ là có, chỉ là phương thức biểu lộ của chúng bất đồng so với chúng ta.
Thái Phượng tiên tử nhìn chằm chằm vào lão một lúc, cuối cùng di khai mục quang rồi nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ vậy. Nhớ lại trước đây cũng thế, chúng ta cùng nhau quan sát bầu trời đêm, chỉ là lúc đó và bây giờ có vài phần bất đồng. Nhớ lại lần đó, chúng ta cùng nằm trên đám mây, đón lấy những làn gió se lạnh, ngắm nhìn những vầng tinh quang lộng lẫy, hàng ngàn hàng vạn vì sao như đang chúc nguyện cho chúng ta, đáng tiếc là đêm đó quá ngắn ngủi! Những chuyện đã qua trong quá khứ khó mà quên được, thời gian khó có thể quay trở lại, những hồi ức ngẫu nhiên đó khó có thể tạo nên giấc mộng đẹp, có lẽ kiếp này của chúng ta được định sẵn là vô duyên?
Sắc mặt Thiên Kiếm Khách khẽ biến động, mục quang di chuyển về phía chân trời xa xa, miệng khẽ ngâm:
- Có lẽ ngay từ lúc ban đầu chúng ta không nên thốt ra lời thề nguyện đó, và có thể cuộc sống bây giờ của muội đã có sự cải biến.
Tựa như mỉm cười, Thái Phượng tiên tử nói:
- Sự việc thì có quá nhiều, nhưng ai có thể nhìn thấu cả một kiếp người? Nếu sớm biết như thế, chúng ta hà tất phải tương phùng, như vậy khỏi khiến cho ba người vướng mắc một đời. Nhớ lại Vô Song đã nói với ta một câu, "đệ tử kiệt xuất nhất trong lịch sử của Phượng Hoàng thư viện đã hãm nhập vào một giấc mộng dài, giấc mộng đó lại được tạo thành bởi hai người đàn ông. Vì thế cô ấy đã từ bỏ chức vị chưởng giáo mà đi tìm hạnh phúc của mình, đáng tiếc là cho đến hiện tại, niềm hạnh phúc đó cũng vẫn chỉ nằm trong giấc mộng mà thôi, chưa một lần đến tay." Giấc mộng của ta đã quá dài, đến bây giờ nó vẫn chưa kết thúc, phải không?
Thân thể Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu lập tức run lên, lão tránh né ánh mắt của bà ta, hạ giọng nói:
- Kiếp này ta đã nợ muội, nếu lúc đầu muội chọn hắn ta thì nhất định hiện tại sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ là bây giờ đã quá muộn, chuyện của chúng ta đã được phán định rồi khó mà giải quyết, mọi thứ đã tan thành mây khói. Đã nhiều năm như vậy rồi, muội đã bao giờ gặp lại hắn ta chưa?
Thái Phượng tiên tử đáp lời:
- Cách đây không lâu đã gặp rồi, ở bên ngoài Nhã viên, huynh ấy đột nhiên chạy đến. Nhưng ta hổ thẹn với huynh ấy, cả đời này ta sống trong sự bất an.
Quay đầu nhìn lại bà ta, Thiên Kiếm Khách Mộ Dung Kiếm Thu nói:
- Muội có bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ bỏ đi cùng hắn ta? Hiện tại Nhân gian hỗn loạn bất kham, có lẽ muội nên cân nhắc kỹ lưỡng, đó là một phương án tốt.
Chú thích:
(1) Ngày yêu ma tụ lại, ấy chính là Thái Âm, cả tam gian thất giới, ai có thể làm chủ vận mệnh? Số mệnh nghịch thiên, đường đi không phẳng, vạn diệt tương phùng, tất cả đều quy về hư vô!