Sáu năm trước.
Giữa trưa hạ một trận mưa rào, vậy mà lúc này thì trời quang mây tạnh, gió khẽ thổi qua khung cửa sổ chẳng được khép kín, trong hơi lạnh của máy điều hòa pha thêm chút ẩm ướt sảng khoái.
Bùi Mộ Ẩn ngẩng đầu, khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt ngập tràn mệt mỏi.
Lúc sáng chịu một cái tát, bị móng tay người phụ nữ cào ra vết máu khiến nửa khuôn mặt bỏng rát, anh cũng chẳng thèm xem lại.
Điều khó chịu hơn là dù chuông reo rất lâu nhưng bạn cùng lớp cũng chẳng để ý tới, vẫn vây quanh bàn học bên cạnh mà nói cười ầm ĩ.
Ỷ mình là Alpha, vóc dáng cao lớn hơn Omega, giựt hộp bút mà ném. Một trong hai người không bắt được, hộp đựng bút rơi xuống đất phát ra tiếng "bốp".
"Các người xong hay chưa?" Bùi Mộ Ẩn ngước mắt lên nhìn.
Những người đó nghe anh hỏi, họ lập tức xấu hổ mà dừng lại và ngồi vào chỗ của mình.
Cậu bạn bị bắt nạt thu hồi hộp bút, lặng lẽ quay đầu nhìn Bùi Mộ Ẩn.
Tưởng rằng chỉ là lén nhìn một chút thôi, không ngờ lại chạm mắt với Bùi Mộ Ẩn.
Cậu sững sờ một chút, rồi vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Ngược lại, Bùi Mộ Ẩn lại thoải mái nhìn bóng lưng gầy gò của người bên kia khoảng hai phút rồi mới quay đầu nhìn cây xanh tươi tốt ngoài cửa sổ.
(Chỗ này raw ghi Hương Chương thụ, mình không biết bên tiếng Việt gọi là cây gì, bạn nào biết có thể cmt giúp mình với ☹)
...Cậu ấy tên là gì nhỉ?
Omega này nhìn rất quen mắt, cậu học lớp bên cạnh. Mẹ làm việc ở nhà anh, lâu lâu hỏi thăm tình hình đứa nhỏ ở trường nhưng bị anh hai ba câu qua loa lơ đi.
Ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra cô bảo mẫu kia gọi cậu là "Lấp Lánh", một cái tên rất buồn cười.
Bùi Mộ Ẩn nhếch lên khóe miệng, lại vô tình đụng phải vết thương trên mặt nên văng một câu thô tục, khiến cho các bạn học ngồi trước mặt anh đều cảm thấy bất an hồi lâu.
Bọn họ đang đợi bài kiểm tra toán, chỗ ngồi được phân bổ theo thứ hạng của bài kiểm tra hàng tháng. Phòng học này gần bị lấp đầy bởi hai lớp chuyên tự nhiên.
Điểm lần này quyết định việc xếp lớp cho học kỳ tiếp theo, nếu điểm kiểm tra không tốt sẽ bị chuyển xuống lớp thường.
Trước khi kỳ thi bắt đầu, không khí dần trở nên căng thẳng, ai cũng đều lo lắng câu hỏi quá khó.
Thầy chủ nhiệm lắc lư đi tới, trên tay cầm bọc bài thi được niêm phong kín kẽ, đánh giá các học sinh dưới bục giảng.
Chậm rãi nói: "Chúng ta đều quen thuộc lẫn nhau. Mong rằng các em vẫn có thể ngồi đây vào năm cuối cấp ba. Này, Chúc Huỳnh, sao mặt em lại đỏ thế này?"
Chúc Huỳnh nghịch chiếc hộp bút chì vừa bị bẻ gãy, ủ rũ nói: "Tại thời tiết nóng quá ạ."
"Đừng để ảnh hướng đến bài làm, tôi rất chờ mong nhận được phiếu trả lời của em."
Cậu ngồi ở vị trí đầu tiên ở cửa ra vào, đứng nhất lớp trong bài kiểm tra tháng trước, chưa bao giờ rơi khỏi top 5.
Sự cạnh tranh trong trường rất khốc liệt, nhưng cậu không bao giờ di chuyển ra khỏi dãy ghế cạnh cửa sổ kia.
Sau khi bị uốn cong, Chúc Huỳnh vẫn đang cố gắng sửa lại hộp đựng bút chì, nhưng tiếc là khóa đóng mở không bao giờ đóng lại được nên phải mua lại.
Cứ như vậy lãng phí hết năm phút, cậu mới bắt đầu đọc câu hỏi với vẻ mặt nhẹ nhàng.
"Nhóm giảng dạy và nghiên cứu vắt óc nghĩ ra đề bài, để chúc mừng các em hoàn thành lớp mười một đó." Chủ nhiệm nói, "Hãy tận hưởng niềm vui đi nhé."
Thầy đối với khối mười một này kỷ luật rất lỏng lẻo. Tất cả những học sinh có thể ở đây đều là những học sinh giỏi nhất. Thầy cảm thấy rằng mình không cần phải nghiêm khắc quá, giám thị được nửa tiếng liền không chịu ngồi yên.
Thầy uống hai ngụm trà đậm rồi đi đến các phòng thi khác.
Để phân biệt cao thấp, lần này đề rất khó, nếu chưa vững nền tảng thì ngay câu đầu tiên cũng không làm được.
Nhưng dù luống cuống đến đâu, cũng phải cắn răng chịu đạn.
Cách đối xử của các lớp chuyên và các lớp phổ thông có sự chênh lệch không nhỏ., tỉ lệ vào trường danh giá cũng khác biệt.
Nếu thực sự không giữ được thứ hạng, năm cuối cấp quan trọng nhất sẽ coi như xong luôn.
Sau khi nhận ra điều này, nhiều người toát mồ hôi hột.
Sau một thời gian, một Omega từ bỏ, trong đầu loạn thành một mớ, nói, "Tôi tuyệt vọng đến mức pheromone sắp tiết ra ngoài luôn rồi."
(Câu đồng nghĩa mà editor hay nói mỗi khi đi thi là: "Khó vãi cả đá* ?)
Có người chọc vào lưng Chúc Huỳnh hỏi: "Cậu cho tớ chép với được không ☹?"
Hầu hết các bạn học ở đây đều quen biết nhau, ngoài Bùi Mộ Ẩn, người không quan tâm đến những chuyện tám nhảm, tất cả đều quen biết một ít về Chúc Huỳnh.
Mối quan hệ của họ với Chúc Huỳnh không được tốt, khi cậu vào trường có mâu thuẫn với học sinh khác, còn những người khác sợ bị liên lụy, nên một số thì tránh xa cậu, một số thì hùa theo bắt nạt cậu, hai năm này học chung cũng chẳng vui sướng gì.
Chỉ là bài thi trước mắt không phải chuyện tầm thường, ai cũng muốn ở lại lớp chọn.
Đối với Chúc Huỳnh, đây cũng là cơ hội tốt để cải thiện mối quan hệ với nhau.
Quả nhiên, Chúc Huỳnh tìm thấy một mẩu giấy ghi chú từ hộp bút chì, điền vào đó câu trả lời cho các câu hỏi trắc nghiệm cũng như những câu điền vào chỗ trống.
Còn năm phút trước khi hết giờ, cậu đã đưa tờ giấy cho bạn học, ngay sau đó, tờ giấy lan truyền gần như khắp cả lớp.
Sau khi Bùi Mộ Ẩn làm bài xong, tình cờ bạn ngồi cùng bàn đang chép nội dung của tờ giấy, vì vậy anh nhìn Chúc Huỳnh thêm vài lần bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
Chúc Huỳnh quay bút, tấm lưng gầy thẳng tắp, rụt rè nhìn trộm anh.
Như thể chú mèo con đang đảm bảo rằng cá của nó còn nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào.
Sau khi hai người chạm mắt nhau lần nữa, mặt Chúc Huỳnh lại đỏ lên, nhưng trông cậu có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Khi gần tới lúc thu bài, chủ nhiệm lớp quay lại nở một nụ cười: "Từng người một thoải mái hơn tôi nghĩ, có vẻ như mọi người đã chuẩn bị bài rất tốt trong thời gian này!"
Thầy đi một vòng quanh lớp, kiểm tra phiếu trả lời của mọi người, thỉnh thoảng lật sang mặt sau để xem đáp án.
Khuôn mặt thầy chủ nhiệm dần trở nên nặng nề, khi quay trở lại bục giảng, đã tức giận đến nổi mắt cũng trợn tròn.
Thầy đập tách trà xuống bàn: "Tất cả những kẻ gian lận, đứng lên hết cho tôi!"
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai kịp phản ứng.
"Tôi đếm ngược ba giây, còn không đứng lên, tôi gọi phụ huynh đến xem dáng vẻ của các em bây giờ!"
"Ba..."
"Hai..."
Hai nữ sinh run rẩy đứng dậy, một người khẽ khóc nức nở, run rẩy xin lỗi.
Nhóm người khác từ từ cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cũng từ từ đúng dậy.
Tiếng kéo ghế vang lên trong lớp, có những câu chửi thề của nam sinh chợt thốt lên.
Cậu ta tức giận nhìn Chúc Huỳnh: "Mày..."
Chúc Huỳnh không e ngại gì, nở một nụ cười khiêu khích khiến cậu ta lạnh sống lưng.
Toán học được đưa vào môn thi cuối cùng, ngay khi kết thúc, có thể có một kỳ nghỉ hè vui vẻ, nhưng tiếc là lần này khác với trước đây.
Trong bầu không khí buồn bã, mọi người lần lượt đưa phiếu trả lời cho chủ nhiệm, những người bị đánh giá là gian dối ở lại đây, cũng có những người có thể xách cặp rời khỏi phòng thi.
Thầy chủ nhiệm lạnh lùng nói: "Cảm ơn sự kiên trì của em, đơn giản nộp tờ giấy trắng cũng là có đạo đức. Em thấy đúng không? Bùi Mộ Ẩn?"
Bùi Mộ Ẩn bị gọi, nhưng cũng không hề hoảng sợ mà tiến lên kiểm tra.
Chủ nhiệm lớp lấy đi tờ giấy viết nguệch ngoạc trên đó: "Hôm qua ngữ văn còn bỏ trống, ngược lại môn này lại làm như thế. Chao ôi, giáo viên ngữ văn hận không thể tát em một cái!"
Bùi Mộ Ẩn nói: "Cô ấy đã gửi gắm tâm nguyện của mình cho mẹ em rồi."
Chủ nhiệm lại nói: "Em đi được rồi, nói chuyện với em giảm thọ của tôi mất, em mau về nhà đi."
Lại nói thêm: "Tôi đã ước tính sơ bộ. Chúc Huỳnh nói rằng em ấy ít nhất có thể được 104 điểm. Tại sao trong cùng phòng thi thậm chí còn không thể tự mình làm bài thi? Hóa ra là khoảng cách giữa hai người lớn như vậy sao? "
Những gì Chúc Huỳnh làm không chỉ là tìm ra câu trả lời chính xác mà còn xác định chính xác những câu hỏi dễ mắc lỗi.
Những chi tiết có thể bị bỏ qua, các bước phức tạp dễ xảy ra sai sót, tất cả đều được cậu chọn ra và thay đổi thành các con số hoặc phương án sai.
Chỉ còn vài phút, mọi người đều bối rối đến mức không thể nghĩ được lâu.
Chúc Huỳnh tài giỏi đến múc khiếm họ quên đi bản thân, đi tin tưởng một tờ giấy chuyền đáp án.
Một số học sinh giỏi trong trường cũng bị lừa tại phòng thi này, làm cho một nhóm người choáng váng.
Những người đi thi từ các lớp khác trở lại tham gia náo nhiệt ở hành lang, có người kinh ngạc, cũng có người đầu cơ trục lợi, không biết thành tích tới đâu.
Vụ bê bối lan rộng khắp trường, Chúc Huỳnh trở thành trung tâm của chủ đề.
"Thật sự là do cậu ta cố ý viết sai câu trả lời sao? Cậu ta cũng dám làm như vậy! Tôi tin rằng cậu ta có mâu thuẫn với mấy kẻ bắt nạt cậu ta."
"Ai vậy? Trông như thế nào?"
"Omega đẹp nhất trong lớp chuyên Lý..."
Chúc Huỳnh sau khi tan học cũng không vội vàng rời đi, đi đến tòa hành chính, cảm thấy dọc đường có rất nhiều người đang nói về mình, có chút khó chịu cúi đầu xuống.
Khi cậu đến văn phòng, cô giáo như thường lệ hỏi han ân cần.
Cậu ký vào một tờ đơn, sau đó nhận được một thẻ ngân hàng có 20.000 nhân dân tệ trong đó. (~70 triệu VNĐ)
Trường trung học tư thục này có tỷ lệ nhập học đáng ghen tị, có thể so sánh với các ưu tiên hàng đầu của thành phố, ngoài chất lượng giảng dạy, còn bởi vì trường sẽ tuyển một số học sinh rất giỏi.
Chúc Huỳnh thuộc nhóm sau và nhận được học bổng mỗi học kỳ.
Cô giáo đã biết chuyện gian lận rồi, đau đầu nói: "Có em cô liền bớt lo, dùng tiền đưa em đến đây cũng không phí công. Lúc tuyển chọn, tôi đã biết em là người giỏi nhất."
Cô thở dài: "Năm cuối cấp ba sắp tới rất quan trọng. đừng để bị lũ phá gia chi tử không có kiến thức kia làm hư, đừng giao du với chúng. Ít ra chúng cũng có thể ăn bám, em thì không."
Chúc Huỳnh nói: "Cô yên tâm."
"Đừng bận rộn với những công việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè." Cô giáo nói, "Bây giờ tập trung vào việc học của em đi."
"Được rồi."
Nói là như vậy, nhưng trên thực tế, cậu đã tìm được một công việc, chờ tan học liền chạy đi làm.
Cậu lễ phép chào tạm biệt cô giáo, đang đẩy cửa định đi, nhưng lại bị cô giáo ngăn lại.
"Vừa rồi tôi có nghe các bạn cùng lớp nói chuyện, nhóm gian lận này bắt đầu từ em sao?"
Chúc Huỳnh sững người, giả vờ như không nghe thấy: "Sao ạ?"
"Không có chuyện gì, tôi sẽ đi tìm hiểu, em mau về nhà đi." Cô giáo nói: "Muộn một chút sẽ kẹt xe."
Cánh cửa đã mở ra một khe hẹp, Chúc Huỳnh đẩy nó ra được hơn nửa, Bùi Mộ Ẩn vậy mà đang dựa vào tường.
Người bên kia thản nhiên đút một tay vào túi quần, không biết anh đã nghe ở đây bao lâu rồi.
Chúc Huỳnh sững người tại chỗ, Bùi Mộ Ẩn ngẩng đầu nhìn cậu, lướt qua cậu, đi vào rồi trở tay trái đóng cửa lại.
Khi anh tỉnh táo lại, một giáo viên khác đang tận tình khuyên bảo.
"Đè ngữ văn này tùy tiện viết cũng có thể trên trung bình, em có thể cho tôi một chút mặt mũi sao? Đôi tay của em quý giá như thế nào? Viết một chút có phải tàn phế luôn hay không?"
"Đừng tưởng đeo khẩu trang thì có thể giả câm. Nếu không viết bản kiểm điểm, tôi sẽ không để em ra khỏi trường!"
Chúc Huỳnh không biết nên cười hay nên khóc, xoay người rời đi, nhưng nhạy bén nhận ra được tiếng nói chuyện ngay góc rẽ.
Đó là giọng của một bạn cùng lớp.
"Tôi từng cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy. Lúc nào cũng bị cô lập. Thành thật mà nói, trước đó tôi còn nghĩ rằng cậu ấy rất đen đủi".
Học sinh khác nói: "Ồ, vậy thì tại sao lại tìm tôi? Muốn kháng cáo cho cậu ta, hay cậu nghĩ rằng cậu ta đáng đời?"
"Không có, tôi nhớ cậu vẫn rất chán ghét cậu ấy..."
Học sinh kia trong trường tung hoành ngang dọc, nhưng cũng không phải loại côn đồ một lời không hợp liền đánh đấm. Bởi vậy cũng không có đánh nhau với Chúc Huỳnh."
Khi được các bạn cùng lớp của Chúc Huỳnh gợi ý hành động, cậu ta nói: "Chà, nếu các người bắt được cậu ấy thì bắt, tôi không bắt được."
"Chắc không thành vấn đề, có rất nhiều người muốn dạy cho cậu ta một bài học, có người còn đang chặn cổng trường."
Khí lạnh thổi đến cả văn phòng, Bùi Mộ Ẩn sắc mặt lạnh lùng đi ra, Chúc Huỳnh vẫn ở đó.
Bùi Mộ Ẩn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không có chú ý tới, không ngờ vừa đi, Chúc Huỳnh liền đi theo sau lưng anh.
Không có giải thích đầu đuôi gì cả, chỉ dính tới như thế.
Sau khi ra khỏi cổng trường, quả nhiên có vài học sinh cùng phòng thi đứng gần đó, trong lòng tức không chịu nổi, muốn tìm cậu gây sự.
Chúc Huỳnh có chút kinh hãi, bí mật níu chặt vạt áo, sau đó nhìn về phía Bùi Mộ Ẩn.
Cậu biết những người đó ỷ mạnh hiếp yếu, gạp người mạnh hơn lại sợ hãi, bọn họ luôn muốn lấy lòng những người giàu có, vì sự hiện diện của Bùi Mộ Ẩn, chỉ mong bọn họ đừng xông lên gây chuyện.
"Anh Bùi, tránh đường giúp chứ?"
Chúc Huỳnh không lên tiếng, cũng không có chạy trốn mà tiến lại gần sát Bùi Mộ Ẩn.
Bùi Mộ Ẩn không nhìn lại động tác nhỏ của cậu, thờ ơ nói: "Tôi cản trở các người à?"
Người bên kia ánh mắt vượt qua Bùi Mộ Ẩn nhìn đến Chúc Huỳnh, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng quên phí bải kê." Bùi Mộ Ẩn nói, "Hôm nay thì không cần."
Tiếng nói vừa dứt, Chúc Huỳnh có chút kinh ngạc, không khỏi thích thú cúi người chọt chọt phía sau anh.
Cậu được đưa đến ngã tư, chắc chắn rằng không có kẻ thù nào theo sau, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nói, "Cảm ơn."
Bùi Mộ Ẩn không định đáp lại, nhưng lại vô tình liếc nhìn cậu rời đi, rồi thản nhiên dừng lại.
"Không sao, mà mặt cậu đỏ vậy."
Chúc Huỳnh: "..."
Cậu sờ hai má của mình, không dám phản bác, lướt đến trạm xe buýt như mộng bóng ma.
Công việc làm thêm mà cậu đang làm là ở một quán ăn, mùa hè tôm càng bán khá chạy, thấm đẫm mùi tỏi băm và mười ba hương vị khác, đồng phục học sinh không tránh khỏi nhuốm mùi dầu mỡ.
Ông chủ và cậu là hàng xóm của nhau nên ít nhiều cũng quan tâm nhau, ca đêm bình thường đều làm đến sáng, nhưng cậu có thể tan làm lúc mười hai giờ đêm.
Khi ra về, cậu gói ghém một phần ăn khuya, định chia cho những người bạn sống cùng tòa nhưng bị chặn lại khi vừa đi đến ngõ hẻm.
Cố Lâm Lan nói: "Tôi ở đây chờ cậu đã lâu, hiện tại đừng đi vào."
Chúc Huỳnh hỏi: "Làm sao vậy? Văn phòng phá dỡ đến thương lượng mua lại căn nhà đổ nát đó sao?"
Nơi họ sống rất cũ kỹ, lạc lõng giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp, giống như một lỗ thủng trên tấm vải lộng lẫy.
Đã năm hay sáu năm chúng sẽ bị phá bỏ, nhưng tiếc là chúng vẫn chưa nhúc nhích gì. Các chủ hộ không cách nào chờ được nên hầu hết những ai có tiền đều đã chuyển ra ngoài.
Cố Lâm Lan nói: "Tâm tình hôm nay của cậu có vẻ tốt, tựa như gió xuân."
Chúc Huỳnh ánh mắt lóe lên, thoạt nhìn như có tật giật mình, nhưng đáng tiếc dưới sự tra hỏi của hắn lại không khai ra được gì.
"Đây là nhận được lời tỏ tình, hay là đi tỏ tình thành công?"
"Cậu có thể tuân thủ nội quy của trường một chút được không? Tôi là học sinh nhận trợ cấp, vi phạm các quy tắc ở đây sẽ bị đuổi học."
Cố Lâm Lan bật cười, "Vậy thì trường của cậu thật sự rất nhàm chán."
"Nào có vui sướng như cậu, hiếm khi đến trường của cậu đi thi, còn có thể nghe thấy Omega thảo luận về cậu trên đường." Chúc Huỳnh trêu chọc, "Sao lại nổi tiếng như vậy nha?"
Mặc dù lớn lên cùng nhau, nhưng tính cách của họ lại rất khác nhau, Cố Lâm Lan tự nhiên dịu dàng khiến mọi người cảm thấy gần gũi, trong khi Chúc Huỳnh lại có cảm giác xa cách.
"Có lẽ là vì lần nào tôi cũng chép bài cho bọn họ, lâu lâu lại như nguwoif cha già trong lớp."
Chúc Huỳnh bĩu môi: "Ò."
Họ ăn bữa tối ngay đầu hẻm, vài người Alpha trung niên dữ tợn lần lượt bước ra, tay cầm theo thùng sơn và gậy.
Khi đoàn người kia đi rồi, Cố Lâm Lan mới kéo tay Chúc Huỳnh.
Nụ cười trên mặt Chúc Huỳnh biến mất, cậu nhắm mắt như để láy lại nhẫn nại, sau đó mới hướng về phía nhà mình.
Cha mẹ cậu ly hôn vào năm ngoái, cậu đi theo mẹ, phía cha bởi vì hành vi hung ác mà mất quyền giám hộ.
Mẹ cậu quanh năm làm bảo mẫu trong một gia đình giàu có, khi rảnh rỗi mới về nên lúc này không có ai ở nhà.
May mắn thay, không có ai ở nhà.
Chúc Huỳnh đứng nhìn khung cửa nhà mình ngổn ngang, cánh cửa sắt bị đập vào, sơn đè dòng chữ "trả nợ", còn có những hình vẽ bậy bạ đe dọa.
Nguwoif đàn ông đó bài bạc rượu chè, vò mẽ chẳng sợ nứt mà khai ra địa chỉ của vợ cũ.
Chúc Huỳnh không còn gì để nói, nhưng may mắn thay khóa không bị hư hại gì, vẫn vào được cửa.
Nửa đêm, nhóm đòi nợ lại đến đập phá cửa sổ, Chúc Huỳnh nằm ngủ không dám phản ứng gì, nằm cuộn mình trên chiếu, bịt kín miệng mình.
Cuối cùng, Cố Lâm Lan ra tay ngăn cản, bọn họ mới không xông vào.
Cố Lâm Lan hỏi: "Tiểu Huỳnh, em ngủ chưa? Có muốn đến nhà anh để tránh không?"
Chúc Huỳnh không trả lời, lát sau liền nghe thấy tiếng đóng cửa đối diện, mới chậm rãi ngồi dậy.
Máy lạnh so với Chúc Huỳnh còn lớn tuổi hơn, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có tiếng ồn của máy hoạt động ào ào. Bên trong gian phòng càng thêm oi bức.
Chúc Huỳnh đứng dậy đi vào bồn rửa mặt, cầm bàn chải ra bên ngoài.
Cậu dùng hết sức tẩy vết sơn trên cánh cửa, tời lúc bị chùi đi gần hết, chỉ còn một vết nhỏ xíu, cuối cùng vết đó gần như biến mất.
Đến khi kết thúc, lòng bàn tay đã ửng đỏ, nắm lại một chút cũng có thể cảm thấy đau nhói.
Cậu tự xoa tay mình như một kẻ tự ngược, mặc dù đã quen với việc chịu đựng những điều này, nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế ảo tưởng của mình.
Phí bảo kê nếu có tác dụng đến bây giờ thì tốt biết bao.
Mình còn muốn núp sau bóng lưng của Bùi Mộ Ẩn thêm chút nữa.