Giang Lâu Tâm sau khi say rượu thì khó chịu nguyên cả ngày, bị tiếng gõ cửa đánh thức, khi tỉnh dậy hai mắt tối sầm lại, bị tụt huyết áp.
Nhìn thấy Bùi Mộ Ẩn đang nắm tay đứa trẻ bốn tuổi, ôm trán hỏi: "Mày bắt cóc con của ai?"
Bùi Mộ Ẩn còn mù mịt hơn hớn ta, lúng túng nói: "Mang từ căn hộ của Chúc Huỳnh tới. Bé con ở nhà một mình, tao sợ lại chạy ra ngoài, đưa đến bệnh viện cũng không tốt lắm. "
Đây là một cậu bé câm điếc chưa biết đọc chữ.
Lúc còn trong căn hộ Bùi Mộ Ẩn cố gắng liên lạc, nhưng vật vã hồi lâu cũng không được, số điện thoại của Hứa Nguyên Tư lại không liên lạc được, gần như tuyệt vọng.
Anh chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin trước mắt, bé con so với anh còn sợ hãi hơn, khóc thút thít suốt một quãng đường.
Giang Lâu Tâm sững sờ: "Mày thật là khoa trương, còn muốn tao dỗ trẻ con!"
"Tao nhớ mày có đi làm tình nguyện ở cô nhi viện mà, còn học ngôn ngữ ký hiệu? Không phải được trẻ em chào đón lắm sao?"
Giang Lâu Tâm thì thào: "Tao lúc ấy là vì theo đuổi trai đẹp, không phải là thật sự yêu trẻ con! Tao quên hết ngôn ngữ ký hiệu rồi!"
Hứa Nguyên Tư và Bùi Mộ Ẩn trước đó có nói qua để chìa khóa dưới chậu hoa trước cửa, bé con cũng là lấy chìa khóa nơi đó để mở cửa.
Bé con rất quen thuộc trong nhà, giống như cậu chủ nhỏ, khi bị Bùi Mộ Ẩn "bắt cóc", còn lấy cuốn truyện cổ tích trong tủ ra mang theo.
Trang tiêu đề của cuốn sách có nét chữ viết tay rất đẹp, có nội dung: Bong bóng. Bùi Mộ Ẩn gọi bé con như vậy, cậu bé sau khi nhìn thấy khẩu hình miệng thì có phản ứng, nhưng vẫn bất an.
Giang Lâu Tâm nói: "Bong Bóng sợ mày kìa?"
Bùi Mộ Ẩn muốn vung tay đầu hàng: "Tao cũng sợ bé."
Khí thế của Alpha quá mạnh, cho dù Bùi Mộ Ẩn thiếu điều muốn quỳ xuống, đối với Bong Bóng vẫn có cảm giác áp chế, trong lòng sẽ run rẩy sợ hãi.
Bên cạnh Giang Lâu Tâm thì tốt hơn rất nhiều, Bong Bóng được cho ăn hai viên kẹo, nín khóc ngồi trên sô pha, sau đó bị nội thất trang trí tinh xảo xung quanh thu hút sự chú ý.
Giang Lâu Tâm trầm mặc một hồi nói: "Mày có cảm thấy cậu ấy..."
... Có phải mang thai con của mày?
Không nói nửa câu sau, nhưng Bùi Mộ Ẩn lại hiểu rõ.
Điều này thật quá sức tưởng tượng.
Chúc Huỳnh tuy xuất thân nghèo khó nhưng lại có tương lai đầy hứa hẹn, xinh đẹp lại có cá tính, về mặt tình cảm thì dù có bị Bùi Mộ Ẩn "cưa đổ" cũng không thiếu người theo đuổi.
Nếu trì hoãn việc học của mình, còn có thêm một người con, thì sự hy sinh là không thể tưởng tượng được.
Đây không phải là cái giá mà người không có chỗ dựa như Chúc Huỳnh có thể trả nổi.
Một lúc sau, anh nói một cách khô khan: "Tao không biết".
Giang Lâu Tâm nói: "Vậy thì việc hòa giải của hai người diễn ra thuận lợi chứ?"
Bùi Mộ Ẩn muốn nói rằng, thuận lợi cái gì cơ chứ.
Chúc Huỳnh cho anh một chút ngọt ngào, quay đầu lại tổn thương anh một chút, càng đón nhận nhiệt tình, thì càng thất vọng.
Tất nhiên, chuyện này dường như không liên quan vào lúc này.
Bùi Mộ Ẩn nói: "Tao không phải vì chuyện này mới muốn làm hòa với em ấy, cũng không hy vong em ấy như thế này."
Anh thực sự bối rối, mất đi vẻ sắc bén thường ngày, trầm mặc nói thêm: "Nhưng tao sẽ chịu trách nhiệm..."
Anh không biết đột nhiên có một bé con khiến anh vui vẻ hay bối rối.
Nhưng điều chắc chắn là Chúc Huỳnh nguyện ý làm như vậy, khẳng định vẫn còn tình cảm với anh.
Phần tình cảm sâu đậm này của cậu làm anh đau lòng.
"Ái chà chà, còn quá sớm để nói chuyện quay lại, mày nên nghĩ cách nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi."
Lúc đầu Bùi Mộ Ẩn như bị sét đánh, muốn hỏi thẳng Chúc Huỳnh.
Sau khi lên xe, anh thấy đứa trẻ đang lúng túng xoa tay, vì sợ chiếc áo khoác của mình sẽ làm bẩn nội thất sang trọng bên trong xe, anh chợt trở nên do dự.
... Anh có nên hỏi không?
Giang Lâu Tâm nhìn anh, sau đó nhìn bé con: "Sao bé con này không giống mày gì cả."
Bùi Mộ Ẩn: "..."
"Mày nhớ liên lạc với bạn cùng phòng của cậu ấy, chờ có thể liên lạc được thì đưa Bóng Bóng trở về." Giang Lâu Tâm nói, "Lỡ cha tao tới mà phát hiện ra có thêm bé con, tao biết giải thích kiểu gì?"
Sau khi nói xong, hắn thấy Bong Bóng đang nhìn mình, cố gắng nở một nụ cười thân thiện.
Bong Bóng ra hiệu, Giang Lâu Tâm nhận ra đó là "Xin chào".
Người cuối cùng chào hắn như thế này là bố mẹ của bạn trai cũ.
Giang Lâu Tâm nghe được Bùi Mộ Ẩn hỏi: "Mày sao vậy?"
Hắn trả lời: "À không."
Trước đây hắn luôn kiêu ngạo và tự cao tự đại, chưa bao giờ khiêm tốn, canh giữ ở con hẻm đổ nát, luôn miệng xin lỗi cha mẹ của người kia, khẩn cầu bọn họ cho mình vào cửa.
...Mời cậu ra ngoài.
...Xin lỗi.
...Nó không muốn gặp lại cậu.
...Xin lỗi.
...Xin lỗi.
Bùi Mộ Ẩn kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng mày như thế này, hẳn là học được một câu tỏ tình."
Giang Lâu Tâm tức giận nói: "Mày còn không hiểu tao! Tao là người ngu xuẩn như vậy sao? Hơn nữa, cha mẹ Cố Lâm Lan tàn tật, hắn cũng không phải. Quên đi, đừng đề cập đến hắn nữa..."
"Chính mày là người nhắc tới mà, tao chọc vào nỗi đau của mày bao giờ."
Bùi Mộ Ẩn muốn tìm một nơi để tĩnh tâm, nhưng anh vẫn ở nơi này đứng ngồi không yên, càng ở lâu, anh càng buồn bực.
Anh cầm áo khoác lên, liếc nhìn bóng lưng Bong Bóng, lại dừng bước không đi tiếp nữa.
"Tao không hiểu mày, nhưng tao hiểu rõ Chúc Huỳnh." Anh nói, "Lấy cho tao hai sợi tóc của Bong Bóng."
...
[Cậu không muốn mọi người nỗ lực vô ích vì cậu phải không?]
[Tôi có thể làm cho cậu nổi tiếng trong giới học thuật, tất nhiên tôi cũng có thể dễ dàng làm tên cậu biến mất mãi mãi, suy nghĩ thật kỹ đi.]
[Nếu không có sự đầu tư vào nghiên cứu tiếp theo, vậy thì được thành tựu gì chứ?]
Trong khi Bùi Mộ Ẩn đang ngơ ngác nhìn đứa nhỏ thì bên kia Chúc Huỳnh đang nhìn tin nhắn chưa đọc trên màn hình rồi lạnh lùng thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Cậu không thích tiếp xúc với các nhà đầu tư, đôi khi ánh mắt họ nhìn cậu không phải để nhìn đối tác mà là lựa chọn Omega để có một đêm ngon lành.
Không ít người dùng việc công mà làm việc riêng, đối diện cuộc trò chuyện lúc nãy là một người như vậy.
Dù tài giỏi đến đâu nhưng nếu xuất thân tầm thường lại bị bắt nạt có chủ đích, thì cậu cũng chỉ là dạng tép riu.
Cậu cảm thấy đã quá quen với loại chuyện này.
Hôm nay trùng hợp bị Bùi Mộ Ẩn làm tới ngất xỉu, tỉnh lại trong trạng thái uể oải, vừa mở mắt liền nhìn thấy những uy hiếp của cấp cao, trong lòng không khỏi khó chịu.
Chúc Huỳnh lờ đi, mệt mỏi trở mình, có chất lỏng chậm rãi chảy xuống đùi.
Trong chốc lát cậu ngẩn ngơ, lại xuất hiện cảm giác tủi thân.
Bùi Mộ Ẩn thế mà không làm vệ sinh giúp cậu.
Điện thoại lại sáng lên, người đàn ông không ngừng nhắn tới: [Đàn anh của cậu hôm nay đến nói chuyện với tôi, tôi nói, tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình cậu.]
[Tôi sẽ âm thầm chuyển cho cậu 600.000 tiền tiêu vặt.] (~ 2 tỷ 1 VNĐ)
Chúc Huỳnh nghĩ thầm, từ ngữ sao quen thuộc quá.
Chỉ là chính mình mười chín tuổi không thèm ngó ngàng đến, hiện tại hai mươi tư tuổi, vẫn còn bộ dáng bị đè ép như vậy.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, hiếm khi có cảm giác muốn trả lời.
Đối diện là một ông chủ bản lĩnh thì không có nhưng lại rất ngông cuồng, công phu ném tiền so với Bùi phu nhân thì xin hỏi tuổi gì.
Để có thể ngủ cùng cậu mà bỏ ra nhiêu đó tiền, đoán chừng đang đứt từng khúc ruột.
Cậu nhắn: [Lúc trước người khác đưa ra mức giá từ 5 triệu trở lên, nên tôi đắt giá lắm. Với số tiền ít ỏi này, chắc chỉ đủ để nắm tay thôi?] (~17 tỷ VNĐ)
Thấy người đàn ông không trả lời, Chúc Huỳnh cười mỉa mai.
Cậu mệt mỏi đi vào phòng tắm, trong làn hơi nước, người thanh niên phản chiếu trong gương tái nhợt. Ngoài dấu hôn dày đặc khắp cơ thể, còn có những vết bầm tím trên cổ tay.
Sau gáy bị cắn quá mạnh, trên tuyến thể để lại vài dấu răng Alpha, có thể tưởng tượng ra hôm trước thô bạo cỡ nào.
Chúc Huỳnh không khó chịu lắm, Bùi Mộ Ẩn mất kiểm soát như thế, nhất định so với cậu còn khó chịu hơn.
Tắm rửa xong cậu bôi thuốc, phát hiện lúc đó tuy rằng rất sợ hãi, Bùi Mộ Ẩn giống như phát điên, nhưng thật ra ngoại trừ tuyến thể, những nơi khác đều bị thương rất nhẹ.
Ước chừng biết được trạng thái của cậu không tốt, Bùi Mộ Ẩn sợ rằng hung ác quá sẽ giết chết cậu luôn.
Chúc Huỳnh vốn dĩ gọi điện cho Hứa Nguyên Tư để gửi sách, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng cậu chàng, gọi điện cũng không thấy trả lời, tám mươi phần trăm là đang cùng người khác súng đạn đã lên nòng, nên cũng không hối thúc.
Cậu nhìn vào điện thoại của mình một lúc, sau đó có tiếng gõ cửa.
Những cặp đôi bên nhau theo thời gian sẽ ghi nhớ những thói quen nhỏ nhặt của nhau, trong đó bao gồm cả cách gõ cửa, Chúc Huỳnh cũng không ngạc nhiên.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là cậu nhận ra Bùi Mộ Ẩn ở bên ngoài mà không cần suy nghĩ.
Nhờ Alpha nào đó, giọng nói của cậu vẫn còn khàn khàn, cho nên cậu thật sự không muốn phản ứng, chỉ nằm xuống giả vờ ngủ.
Lại nheo mắt, lén nhìn thủ phạm.
Vốn tưởng Bùi Mộ Ẩn sẽ mang theo mặt lạnh lùng, nhưng không ngờ lại là vẻ ba hồn bảy vía đều bay đi đâu mất.
Chúc Huỳnh không nhịn được nữa, lẩm bẩm: "Làm gì vậy?"
Bùi Mộ Ẩn nói: "Tôi nhìn thấy Bong Bóng khi đang giúp em lấy sách. Tôi lo lắng bé con sẽ chạy lung tung một mình. Nên để Giang Lâu Tâm chăm sóc bé."
Chúc Huỳnh nhíu mày, lần mò vải nơi mép gối.
Bong Bóng là con nhà hàng xóm, bố nghiện rượu, cờ bạc, bạo lực, mẹ đi làm thuê bên ngoài không chăm sóc được.
Chúc Huỳnh cảm thấy xuất thân của bé con cũng giống mình, không khỏi cảm thông, luôn miệng mời đến nhà ăn vặt và chơi trò chơi.
Mấy ngày nay cậu ở bệnh viện, còn Bong Bóng đến nhà anh ấy như thường lệ trong kỳ nghỉ đông, đến nỗi đụng phải Bùi Mộ Ẩn.
Cậu biết Bùi Mộ Ẩn có lẽ đã hiểu lầm điều gì, nhưng cậu cũng không giải thích.
Bùi Mộ Ẩn hỏi: "Là con của chúng ta sao?"
Chúc Huỳnh cười khúc khích: "Đoán xem."
Cảm giác quen thuộc kia lại đến.
Bùi Mộ Ẩn cảm thấy mình bị Chúc Huỳnh từng bước từng bước dụ dỗ, từng bước đi vào cạm bẫy đã định sẵn, nhưng bản thân lại không thể thoát ra.
Nếu ngày gặp lại anh có thể kìm chế sự không cam lòng của mình, hoặc nếu anh không nghe những gì Chúc Huỳnh nói sau đó, anh đã không bị dày vò như bây giờ.
Anh rơi xuống đầm lầy có vẻ mềm mại này, trơ mắt nhìn mình chìm xuống trong bất lực.
Chúc Huỳnh nói thêm: "Anh cảm thấy rằng tôi rất hận anh hay là cố ý hành hạ anh sao?"
Sau một hồi im lặng, Bùi Mộ Ẩn nói: "Đúng vậy, không phải vậy sao?"
"Chẳng là gì cả, sao có thể so được với anh, năm năm trước hoàn toàn không nghe tôi giải thích, tôi chờ ngoài cổng nhà anh ròng rã một đêm, cuối cùng còn bị bạn anh đùa cợt?"
"Bây giờ em đòi lại nợ cũ."
Chúc Huỳnh nói: "Làm cho cậu cả nhà họ Bùi khó chịu rồi sao?"
Bùi Mộ Ẩn giễu cợt: "Không thành vấn đề, nửa tiếng tôi vẫn đợi được. Chờ phòng khám đưa ra kết quả giám định so với cạy miệng em dễ hơn nhiều."
Anh cũng nói: "Có những điều tôi nên biết, những điều tôi không biết. Khi em xuất viện, tôi sẽ hỏi thăm tất cả những điều đó khi tôi có thời gian. Dù sao, vé máy bay đã được hoàn lại, còn công tác ở nước ngoài giao cho người khác, tôi sẽ ở chỗ này một thời gian, nửa năm, cùng em tìm hiểu thật chậm rãi. "
Chúc Huỳnh biết Bùi Mộ Ẩn mạnh miệng, nói cùng cậu tìm hiểu, không bằng nói anh vẫn chưa quên được cậu.
Nhưng tổn thương nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Anh còn không biết mình sai ở đâu, ở mười năm cũng vô dụng." Chúc Huỳnh nói.
"Không, tôi biết..."
"Anh biết? Biết mà đến bây giờ anh vẫn không chịu nói lời xin lỗi? Lời xin lỗi của anh thật cao quý, lời giải thích của tôi thì đáng phải lặp lại hàng chục lần mà không ai nghe?"
Chúc Huỳnh hít một hơi thật sâu nói: "Lúc trước bị tôi nói vài câu liền tức giận, còn để cho bạn bè anh gọi tôi là điếm. Đó mới là "thích" của anh sao, ngược lại thích của tôi bình thường hơn rất nhiều!"
Cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Mộ Ẩn, Bùi Mộ Ẩn cũng nhìn cậu với ánh mắt khó xử.
Muốn xin lỗi?
Trước kia người yêu mà nguyện ý cúi đầu như vậy là cậu lại mềm lòng...
Trong lúc cả hai đang im lặng bế tắc, điện thoại di động của Chúc Huỳnh đột nhiên vang lên, là âm thanh chuyển khoản.
Chúc Huỳnh không biết tại sao lại thấy trong tài khoản của mình có thêm năm triệu. (~17 tỷ VNĐ)
Cậu trở tay không kịp, mới nhớ lại hành động khiêu khích của mình đối với một nhà đầu tư.
[Nhận được chưa?]
[Nắm tay thì thôi, anh thích vòng eo của em hơn.]
Chúc Huỳnh hít sâu một hơi, người này đột nhiên phát điên?!
Có thể cho cậu nhiều tiền như vậy, không bằng gửi ngân hàng hay làm tài sản dự phòng đi!
"Vừa mới làm với bên này, trên người vẫn còn dấu vết lại chuẩn bị tìm nhà khác rồi?"
Bùi Mộ Ẩn lạnh lùng hỏi cậu, nhưng cậu không trả lời được.
Ngay sau đó, Bùi Mộ Ẩn rời mắt khỏi điện thoại di động, vừa nói chuyện vừa lùi lại nửa bước.
"Tôi xin lỗi vì đã quên tính tiền cho em, thật sự là không có ý tứ. Trước đây ai là người đã ra giá cho em? Tôi có thể đã nâng giá lên cho em."
Chúc Huỳnh kinh ngạc nhìn anh khó mà tin nổi, hồi lâu chưa hoàn hồn.
Trong căn phòng điều hòa ấm áp, vậy mà cậu cảm thấy hơi lạnh đang lan rộng từ trong ra ngoài.
Bùi Mộ Ẩn nói: "Nếu như có thể bỏ nhiều tiền để bao tình nhân như vậy, chắc cũng là loại nhà giàu phá của trong thành phố này. Chắc cũng quen biết tôi đúng không? Hắn vừa rồi mắng em sao? Hắn mắng em sai rồi sao?"
Chúc Huỳnh nói: "Câm miệng, cút ngay."
"Tôi đang hỏi em mà! Hỏi xong tôi liền đi, không để bị chậm trễ!"
Bùi Mộ Ẩn nói lớn đến mức có tiếng vang trong khu VIP vắng vẻ.
Từng âm thanh như từng đòn giáng vào mặt Chúc Huỳnh.
Lần đó thỏa thuận ngầm, sẽ có năm triệu, chính là Bùi phu nhân để cậu phá thai.
Cậu còn nhớ rõ Bùi phu nhân nói với sự căm ghét: "Đừng có mà lấy cái thai ra mà níu chân coi tôi, tha cho hắn, là người của hai cái thế giới, nhất định phải lôi hắn xuống hố bùn mới chịu dừng lại?"
Chúc Huỳnh không nhận lấy, còn ảo tưởng muốn sinh đứa nhỏ.
Nếu thành công, bé con sẽ bằng tuổi Bong Bóng.
Thật không may, anh vẫn bị sẩy thai, bởi vì đã nhiều tháng, không có cách nào để phá thai bằng thuốc, dao phẩu thuật để lại trên bụng cậu một vết sẹo đau đớn.
Chúc Huỳnh vừa cười vừa định nói thì Bùi Mộ Ẩn đã tiếp điện thoại.
"Ngài Bùi, hình như ngài có hiểu lầm gì rồi đúng không? Đứa nhỏ này cùng ngài không có..."
Bùi Mộ Ẩn dập máy trước khi đám người đó nói xong.
Anh vô cảm nhìn Chúc Huỳnh: "Em không nói thì thôi."
Chúc Huỳnh xuống giường, đi dép lê vài bước, đứng ở trước mặt Bùi Mộ Ẩn.
Cậu không có nói lời nào để anh ở lại, nhưng cậu lại có một loại ma lực kỳ lạ, làm Bùi Mộ Ẩn bất động, khẩn trương như đang chờ tuyên án.
Chúc Huỳnh nắm lấy tay Bùi Mộ Ẩn, vén vạt áo cậu lên, Bùi Mộ Ẩn gần như nín thở.
Anh cảm được một vết sẹo rất nghiêm trọng.
Có nghĩa là Chúc Huỳnh đã thực sự mang thai, hẳn là đã sinh ra rồi.
Anh không dám xác định, anh chỉ cảm thấy rằng trông giống như một dấu vết của một ca sinh mổ.
Vết sẹo nhô lên rõ ràng, với mức độ lành lại này, ước chừng đã xảy ra trong hai năm nay.
Chúc Huỳnh cười một cách kỳ quái và tàn nhẫn: "Món tiền tôi nhận được là vì nó đấy, anh hài lòng với câu trả lời này chứ?"
- --Hết chương 6---
Không biết mấy chương sau sẽ ra sao, nhưng mấy chương đầu này dài quá huhu, toàn hơn 3000 chữ, ít nhất cũng phải 2500:((((