Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 40: Sơ cứu trên tàu (4)



Nghe hai mẹ con nói, mọi người đều rối loạn.

Dì Phương ngây ngốc, đây là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn lại: này, hình như lão già nhà mình không sùi bọt mép nữa.

“Chờ một chút, chờ một chút, lão già nhà tôi hình như sắp tỉnh rồi.” Dì Phương nói.

Hiện trường lúc này đang hỗn loạn, dường như không ai nghe thấy dì Phương nói. Ngoại trừ Tạ Uyển Doanh luôn nhìn chằm chằm vào tim bệnh nhân, theo dõi nhịp tim.

“Cái gì tỉnh rồi? Bây giờ ông ấy cần phải ép tim, bà mau tránh ra, để con gái tôi là bác sĩ cứu ông ấy.” Bà Lâm gấp đến độ hét lên với dì Phương.

Tôn Dung Phương thật sự nhìn không nổi nữa, khuyên nhủ hai mẹ con: “Các người có thể ngừng gây rối được không?”

“Cái gì mà gây rối? Con gái bà không phải là bác sĩ, con gái bà là ai!” Bà Lâm quay người phất tay với Tôn Dung Phương.
Thật là, hai mẹ con nhà này. Tôn Dung Phương trợn trắng mắt.

“Toàn bộ dừng lại.” Trong sự hỗn loạn của đám đông, nhân viên tàu phải hét to lên: “Có một bác sĩ chuyên nghiệp ở đây.”

Bác sĩ chuyên nghiệp đang đến? Hai mẹ con nhà họ Lâm không thể không quay đầu lại: “Bác sĩ chuyên khoa nào?”

Đứng bên cạnh nhân viên phục vụ, một người đàn ông trung niên nhã nhặn đỡ cặp kính, tự giới thiệu: “Tôi là trưởng khoa phẫu thuật tiết niệu của bệnh viện Tuyên Ngũ, tôi họ Ngô.”

Trưởng khoa Ngô ở bệnh viện lớn! Bà Lâm vừa hưng phấn vừa cao hứng, dùng sức nháy mắt với con gái: “Là bác sĩ bệnh viện thực tập của con, chẳng phải là…”

Lâm Lệ Quỳnh không hiểu sao lại run rẩy, bởi vì ánh mắt của giáo viên y khoa này nhìn cô không đúng lắm.

Trưởng khoa Ngô đi lên trước, ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống hiện tại của bác trai Phương, sờ sờ mạch đập của bác trai Phương, lại kề sát tai vào ngực bệnh nhân cố gắng lắng nghe nhịp tim, có chút hài lòng gật gật đầu: rõ ràng nhịp tim của bệnh nhân đã khôi phục nhịp tim xoang, mà rõ ràng có thể thấy được khóe miệng bệnh có bọt mép, chứng thực bệnh nhân vừa trải qua một cơn tai biến sinh tử, làm không tốt thật sự lập tức sẽ chết.
“Như thế nào?” Bà Lâm sốt ruột hỏi trưởng khoa Ngô: “Có phải ông ấy không ổn đúng không, đều là do cô ta đấm tay nện lên ngực bệnh nhân nên mới như vậy đấy.” Nói xong, ngón tay chỉ về phía Tạ Uyển Doanh để hỏi tội.

Dì Phương cũng khẩn trương nhìn trưởng khoa Ngô.

Mọi người xung quanh một mảnh thấp thỏm, tình huống trước mắt thật sự là đủ loạn, đến tột cùng ai là sinh viên y khoa cùng bác sĩ thật, không ai làm rõ.

“Không, cô ấy làm rất tốt.” Trưởng khoa Ngô đột nhiên nói một tiếng, “Bệnh nhân hiện tại đã cứu được, lát nữa đến trạm xe cứu thương đưa lên xe cứu thương. Bây giờ đừng tùy tiện di chuyển ông ấy.”

“Tôi biết, ông nói là con gái của tôi cứu người.” Bà Lâm đắc chí, trước tiên kéo con gái mình ra. Là bác sĩ của bệnh viện con gái bà ấy đang thực tập, chắc chắn là nói con gái bà ấy.
“Không, tôi nói là cô ấy làm rất tốt.” Trưởng khoa Ngô lắc đầu phủ nhận sự kiêu ngạo không biết xấu hổ của mẹ Lâm, đứng lên hỏi Tạ Uyển Doanh: “Cháu là bác sĩ trẻ của bệnh viện nào?”

Không phải chứ, trưởng khoa Ngô gọi cô ấy là bác sĩ? Mẹ Lâm và Lâm Lệ Quỳnh kinh ngạc, hít sâu một hơi.

“Ông nhầm rồi, cô ấy không phải bác sĩ, cô ấy chỉ là sinh viên y khoa năm nhất.” Mẹ Lâm vội vàng giữ chặt cánh tay chủ nhiệm Ngô: “Con gái tôi mới là bác sĩ, là con gái tôi đã cứu mạng ông ấy.”

“Nhưng lúc tôi tới thì lại nhìn thấy tình huống là, con gái bà đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm.” Trưởng khoa Ngô theo tình huống thật mà nói, từ xa đi theo nhân viên tàu bước nhanh tới, ông thấy Lâm Lệ Quỳnh đứng bên cạnh bệnh nhân hét lên, ông lập tức nổi giận: “Con gái bà là bác sĩ của bệnh viện nào?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv