Thật tốt quá. Dì Phương vui mừng khôn xiết nói: "Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm, cảm ơn cô rất nhiều, cô thực sự là một bác sĩ tốt. Lão già à, ông nhịn thêm một chút, chờ đến thủ đô đăng ký chuyên gia khám cho ông, bác sĩ Lâm đã nói vậy.”
Tôn Dung Phương đối diện nhìn thế nào cũng cảm thấy bác trai Phương không giống như đau răng, khẩn trương nắm lấy tay con gái, khuyên dì Phương: "Tôi cảm thấy bệnh của ông nhà bà cứ không đúng lắm. Bà có muốn nghe con gái tôi nói không, hãy nhanh chóng cho ông ấy xuống tàu đưa đi bệnh viện. Tôi cảm thấy hình như ông ấy đau đến không chịu nổi rồi…"
"Ý bà là gì?" Dì Phương cùng mẹ Lâm quay đầu lại hét lớn với Tôn Dung Phương.
Không để cho mẹ mình bị bắt nạt, Tạ Uyển Doanh đứng trước mặt mẹ, nói với hai người phụ nữ này: "Chú ấy sắp ngất xỉu, trước tiên để cho chú ấy nằm xuống, không nên tùy tiện động đến chú ấy, chờ xe cứu thương đến.”
"Lão già nhà ta không có khả năng..." Dì Phương hét lên câu này, đột nhiên phanh lại.
Ngay sau đó, một tiếng la hét của người phụ nữ phát ra từ toa xe.
Mọi người vừa nhìn, lại là Lâm Lệ Quỳnh đang thét chói tai. Cô hét đến nỗi đầu tóc dựng đứng. Bởi vì bác trai Phương chợt ngã xuống trước mặt cô, miệng phun bọt trắng lên đôi tất trắng lộ ra trên chân cô.
Dì Phương lập tức quỳ xuống bên cạnh bạn già, môi run rẩy hỏi: "Ông già, ông làm sao vậy, ông nói chuyện đi.”
Bác trai Phương đã sớm bất tỉnh nhân sự.
“Ông ta sắp chết!” Có người kêu to.
Dì Phương oa một tiếng khóc lên: "Bác sĩ Lâm, mau cứu ông già nhà tôi a!”
Lâm Lệ Quỳnh liên tục lui về phía sau, bởi vì vớ bẩn khiến ngón chân đều run rẩy. Mẹ Lâm trốn sau lưng con gái mình. Hiện tại ai cũng nhìn ra bác trai Phương đây bệnh nặng hơn, không phải là đau răng.
“Sao cô không cứu ông già nhà tôi?” Dì Phương quay đầu lại gọi hai mẹ con Lâm Lệ Quỳnh.
Lâm Lệ Quỳnh và mẹ Lâm liên tục lùi lại, sắc mặt lộ ra sợ hãi.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Dì Phương lớn tiếng khóc: "Ai tới cứu ông già nhà tôi?”
“Tránh ra!” Tạ Uyển Doanh xắn ống tay áo lên, dùng sức đẩy mẹ con nhà họ Lâm ra.
Lâm Lệ Quỳnh và mẹ Lâm lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Thấy Tạ Uyển Doanh đi lên ngồi xổm đứng bên cạnh bác trai Phương, hai mẹ con bắt đầu kêu lên: "Cô muốn làm gì, cô không phải bác sĩ!”
Không để ý những người xung quanh nói cái gì, ngón tay Tạ Uyển Oánh sờ lên động mạch cổ Phương đại thúc, sờ động mạch cổ nhịp đập vượt quá bình thường, hiển nhiên là tim xảy ra vấn đề. Dựa theo triệu chứng vừa rồi, bác trai Phương mồ hôi đầm đìa cùng với triệu chứng kêu đau mà suy đoán, rất có thể là nhồi máu cơ tim gây ra rối loạn nhịp tim ác tính.
Ánh mắt lại nhìn về phía ngực bác trai Phương, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh méo mó của một trái tim đang đập thình thịch. Lúc này, thay vì ép tim, không bằng làm…
Mọi người xung quanh theo dõi thấy cô gái chải hai bím tóc dài kia đột nhiên nắm chặt nắm đấm, giống như một quyền của búa đập xuống ngực người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất.
Xung quanh mọi người xôn xao, là bị một đấm này của nàng dọa đến gần chết.
Chỉ có một người đàn ông vội vã đến hiện trường khi nhìn thấy cảnh này, cặp mắt kính đang đeo lóe sáng: đấm này cũng là nện đủ đẹp.
"Cô đang làm gì vậy? Cô đã đập ông ấy đến chết, cô gϊếŧ người!" Bà Lâm có ý định đẩy bả vai Tạ Uyển Oánh ra, đồng thời nói với con gái mình: "Mau, con mau cứu người.”
Lâm Lệ Quỳnh lúc này phục hồi tinh thần lại, nói: "Đúng, bệnh nhân cần phải làm ép tim, mẹ mau tránh ra!”