Trịnh Thu Hà liếc dì Xảo một cái, không biết đây là ai.
Ở đất khách quê người nên bà ta không muốn dây dưa với người khác, bà ta giả vờ đáng thương nói: “Tôi đánh con cái nhà mình mà, nó trộm tiền, trộm của tôi rất nhiều tiền rồi chạy trốn, bà không biết đâu."
"Bác hai, cháu khuyên bác đừng quá kích động, đây là Thâm Quyến, không phải nhà của bác, bác đánh cháu thì cảnh sát sẽ không tha cho bác đâu."
Trịnh Thu Hà cười khẩy: "Cảnh sát có đến thì cũng đứng về phía tao thôi. Mày trộm tiền của tao, còn bắt cóc Tiểu Cầm, cảnh sát đến đây thì cũng tiện bắt mày luôn.”
Bác trai Diệp Định Quyền giật lấy cây gậy trúc từ tay vợ mình và nói: "Đừng làm con bé sợ. Tiểu Chiêu, thu dọn đồ đạc và quay về với bác hai đi."
Hai vợ chồng này, một người nổi cáu đóng vai phản diện, người kia thì bình tĩnh khuyên nhủ, phối hợp khá ăn ý.
Diệp Chiêu tỏ thái độ kiên định: "Cháu không về."
Diệp Định Quyền tận tình khuyên bảo: "Ba cháu nói nếu cháu tiếp tục ở lại đây, ông ấy sẽ mặc kệ cháu, nhưng nếu cháu đồng ý quay về Uyển Thành, ông ấy sẽ tìm cách sắp xếp một cháu một chỗ làm tốt."
Trịnh Thu Hà: "Tất cả đã được sắp xếp rồi, đến nhà máy trong trạm lương thực, ăn cơm nhà nước. Mày còn đi học lại làm gì, đọc cũng đọc không rõ, lãng phí thời gian tiền bạc, các người nói xem có đúng không?”
Nhà máy trong trạm lương thực đúng là của nhà nước, đáng tiếc là vài năm nữa cũng sẽ bị sa thải tập thể.
Mấy người bà Anh Béo và người phụ nữ mặt rỗ Trương Nguyệt Lệ đều ở bên cạnh vây xem.
Bà Anh Béo chỉ đứng xem trò vui chứ không phát biểu.
Trương Nguyệt Lệ đến từ vùng nông thôn nên mí mắt cũng nông, nghe nói có thể đến trạm lương thực, bà ta hâm mộ muốn chết, bèn nói: "Đúng vậy, có thể ăn cơm nhà nước là tốt nhất."
Dì Xảo lại không cho là đúng: "Tiểu Chiêu của chúng ta là người có thể làm thủ khoa đại học, nó có thể học, tại sao lại không để nó học?"
"Nó nói với bà là nó có thể làm thủ khoa đại học sao? Ôi, bà chị ơi, bà là người tốt, nhưng bà bị nó lừa rồi. Nó là loại người gì tôi còn không biết sao?
Là tôi nuôi nó lớn, nó chỉ hẩy mông tôi biết nó muốn gì, cứ thi cử là nó lại căng thẳng, còn chưa thi đại học mà nó đã sợ tới mức ngã bệnh rồi, còn không thể hoàn thành bài thi đại học nữa mà.”
Dì Xảo rất biết nhìn mặt, nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của bác hai Diệp Chiêu, bà đã biết không phải loại tốt đẹp gì, lập tức phản bác:
“Tôi không biết, nhưng Tiểu Chiêu vừa mới đứng đầu toàn khu vực trong kỳ thi tháng đấy, nếu đây là con gái tôi, nửa đêm tôi cũng sẽ thức dậy cười to mất thôi.”
Diệp Định Quyền và Trịnh Thu Hà liếc nhìn nhau, làm sao Diệp Chiêu có thể đứng đầu toàn khu vực trong kỳ thi tháng chứ?
Làm sao có thể được?