Bà ta buồn bực nói: "Ôi, em đừng nói nữa, có cách nào để Diệp Chiêu mau chóng quay về Uyển Thành không? Đợi nó đi rồi chị sẽ từ từ nói chuyện kết hôn với lão Diệp."
"Không phải chị muốn để bác hai của nó đến đón nó sao?"
"Quan hệ giữa chị và Trịnh Thu Hà cũng bình thường, chị không biết phải mở miệng thế nào."
"Không phải con gái út của bà ta theo Diệp Chiêu tới Thâm Quyến sao? Bảo bà ta tới đón con gái về, thuận tiện đưa Diệp Chiêu đi luôn, cho bà ta ít tiền, hào phóng một chút, bà ta nhất định sẽ nghe ngay."
"Chị sợ Trịnh Thu Hà cũng không đón được nó đi ấy chứ."
"Vậy chúng ta phải nghĩ cách, chị, cách lần trước em nói với chị ấy, hay là chị thử xem sao?”
"Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"
"Nếu xảy ra chuyện thì chúng ta cứ thuận nước giong thuyền cứu nó ra, nếu không được thì còn có Diệp Định Quốc mà, anh ấy nhất định sẽ cứu con gái mình ra ngoài, nếu đưa được ra ngoài thì anh ấy sẽ không có khả năng giữ nó ở lại đây nữa đâu."
Bạch Vận Liên thở ra một hơi nặng nề: "Có vẻ như không còn cách nào tốt hơn, vậy ngày mai chị sẽ gọi cho bà ta."
“Gọi ngay đi, rèn sắt khi còn nóng, tránh đêm dài lắm mộng.”
Đã liên tiếp mấy ngày, Diệp Chiêu - nhân vật làm mưa làm gió trong kỳ thi hàng tháng đã không đến lớp học bổ túc.
Cô đến túp lều thu mua đồng nát.
Bà Lương đang ngồi ở cửa ăn khoai lang.
Diệp Chiêu hỏi bà ta có tìm được ảnh không, bà Lương nói vẫn chưa tìm được, hai ngày nữa quay lại tìm tiếp.
Diệp Chiêu nghi ngờ đối phương không thật sự muốn giúp cô tìm, nhưng cô không có bằng chứng, chỉ có thể dỗ dành bà ta: "Bà ơi, nếu bà tìm thấy bức ảnh, cháu sẽ trả cho bà gấp đôi."
Bà Lương nổi giận: "Bà già này thật sự đã tìm giúp mày đấy, đừng có mà không tin."
"Cháu tin mà."
"Vậy gấp đôi kia thì sao?”
Đúng là một con cáo già, Diệp Chiêu gật đầu: "Gấp đôi, thành giao."
"Được, hai ngày nữa tới tìm tao."
Hai ngày sau, đây là lần thứ ba Diệp Chiêu tới, cô nói: "Ngày mai luôn nhé bà."
Bà Lương suy nghĩ một chút: "Được, chiều mai."
Chiều hôm sau, Diệp Chiêu và dì Xảo cùng nhau ra ngoài.
Diệp Chiêu đi tìm bà Lương, dì Xảo đi đánh mạt chược, vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy bác trai và bác gái của Diệp Chiêu đang dáo dác nhìn quanh cửa nhà.
Dì Xảo lớn tiếng hỏi: "Các người tìm ai?"
Bác gái Trịnh Thu Hà tinh mắt, giơ một cây gậy trúc ngắn trong tay chỉ vào Diệp Chiêu nói: "Tôi tìm nó."
Nói xong, Trịnh Thu Hà lao vào, chỉ vào Diệp Chiêu rồi mắng: "Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi. Đồ vô lương tâm này."
Sau khi mắng mỏ, bà ta giơ cây gậy trúc lên, định đánh Diệp Chiêu.
Dì Xảo thấy đối phương ồn ào như thế, vội vàng ngăn lại: "Bà là ai? Muốn làm gì?"