"Tại sao A Văn lại cho bọn cậu leo cây?"
"Tôi cũng không biết, đôi khi cậu ta là người khá kỳ quái, ban nhạc Văn Thiên Tường chỉ có một mình tôi là người bình thường thôi."
Diệp Chiêu cười nói: "Thêm tôi nữa, có hai người bình thường, cậu không còn cô độc nữa."
Hiện tại Tiểu Thiên đã nhìn Diệp Chiêu với cặp mắt khác xưa, có một bạn học giành vinh quang cho cả trường, nói ra thật là nở mày nở mặt.
"Cậu biết chơi nhạc cụ nào? Cái nào cũng biết chơi một chút à?"
Đó là cô phóng đại lên thôi, Diệp Chiêu nói: "Tôi đã từng học đàn nhị."
"Ha ha."
Cái này không khớp lắm đâu, đàn nhị, đàn phím, bộ gõ… mấy thứ này làm sao có thể phối với nhau được?
Tiểu Thiên lúng túng cười cười, cũng không giải thích rõ ràng.
Diệp Chiêu biết đàn nhị vì viện trưởng trại trẻ mồ côi trước kia thích chơi đàn nhị.
Trong số rất nhiều trẻ em, viện trưởng đã chọn cô, nói rằng cô có khiếu cảm nhạc và là một mầm tốt.
Tất cả các tế bào âm nhạc của Diệp Chiêu đều được kích thích từ những kiến thức và sự giảng dạy của viện trưởng, đáng tiếc là cô không đạt được thành tích nào trong lĩnh vực này.
Sau đó thì viện trưởng từ chức, lên cấp ba cô cũng không đụng đến đàn nhị nữa.
"Tôi cũng có thể hát, tôi hát rất hay đấy."
Đối mặt với sự tự tin của Diệp Chiêu, Tiểu Thiên cũng không nỡ dội gáo nước lạnh vào người cô.
Cậu ta cười ngây ngô: “Vậy chúng ta nói chuyện sau nhé.”
***
Khi Bạch Lộ về đến nhà, cô ta trốn trong phòng khóc lóc.
Bạch Vận Liên mang sữa cho cô ta và nhỏ giọng hỏi cô ta chuyện gì đã xảy ra.
Khi biết Diệp Chiêu đã giành được vị trí đứng đầu trong toàn khu vực, Bạch Vận Liên không thể tin được, bà ta khẽ lắc đầu: "Có nhầm lẫn gì không?"
"Không nhầm, cậu ta đã đứng đầu."
"Nó là học sinh học lại, có khi nào đã làm bài kiểm tra giống như vậy rồi không? Đây không phải là kỳ thi cuối năm, con đừng lo, mọi người đều biết nó là người như thế nào mà."
Việc Diệp Chiêu thi tốt hơn của Bạch Lộ, ngoài việc khiếp sợ thì trong lòng Bạch Vận Liên cũng rất khó chịu.
Nhưng bà ta không dám biểu lộ ra ngoài quá rõ ràng, sợ con gái mình sẽ càng đau lòng hơn.
"Kỳ thi tháng này rất quan trọng, nếu cậu ta giành được vị trí đứng đầu, cậu ta sẽ có thể đại diện cho trường tham gia cuộc thi toàn diện về khoa học lần thứ ba." Bạch Lộ lau nước mắt, nhỏ giọng thút thít, cô ta vừa bỏ lỡ cơ hội đã chờ đợi ba năm.
"Không phải con nói thầy Chu đã quyết định cho con vào danh sách tham gia cuộc thi này rồi sao?"
"Nhưng sau đó họ lại đổi ý."
"Chuyện này mà có thể lật lọng à?"
“Thầy cô giáo nói phải cạnh tranh công bằng.” Bạch Lộ khóc đến nỗi đỏ cả mắt mũi, cũng không thèm uống sữa.
“Không thi thì không thi, đâu có gì to tát.”
"Con đã đợi cơ hội này ba năm rồi."
"Mẹ biết, mẹ biết."