Chạy xe máy đón khách…
Ngay khi những lời này phát ra, bầu không khí đông cứng lại trong vài giây.
Tăng Tường nghiêm túc giải thích: "Mô tô của tôi không đón khách."
Diệp Chiêu cười cười, cô đưa bài tập cho cậu ta: "Sau này cấm xe máy, cậu muốn đón khách cũng không được."
Tăng Tường lật vở và tiếp tục làm các câu hỏi ở trang tiếp theo, một lúc sao mới hỏi:
"Tại sao?"
"Tại sao lại cấm?"
Có một thời kỳ hỗn loạn vào những năm 1990.
Có người ngang nhiên cướp xe máy, cuối cùng dẫn đến lệnh cấm xe máy ở toàn Thâm Quyến.
Tuy nhiên, lệnh cấm chỉ tồn tại một thời gian, sau khi an ninh trật tự được lập lại thì cũng dần dần không còn cấm nữa.
"Tôi chỉ đoán thôi. Bây giờ xe cộ trên đường ngày càng nhiều. Xe máy đi lung tung, xe phân khối lớn lấn chiếm đường, tai nạn giao thông chắc chắn sẽ gia tăng. Có khi sau này sẽ cấm xe máy đấy."
"Không đâu. Hồng Kông có nhiều xe hơn, nhưng cũng không cấm, chỉ cần có bằng lái xe là được."
"Cậu đến Hồng Kông rồi à?"
Tăng Tường chỉ ậm ờ rồi lảng sang chuyện khác: "Khát nước quá."
Dứt lời, cậu ta đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau, cậu cầm hai chai coca đi vào, đặt một chai trước mặt cô.
Diệp Chiêu vui vẻ uống coca lạnh, yên lặng nhìn Tăng Tường làm bài.
Ở dưới lầu truyền đến tiếng chuông xe đạp, là Tiểu Thiên và em gái trở về sau buổi tự học.
Tiểu Thiên phấn khích chạy đến, vừa vào cửa đã hét lên: "Diệp Chiêu đã giành được vị trí đầu bảng trong toàn khu vực đấy."
Dì Xảo mở cửa cho cậu ta nghe vậy, lập tức đáp lại: "Đứng đầu toàn khu vực? Đứng đầu cả khu vực luôn? Chậc chậc chậc, Tiểu Chiêu sao mà giỏi thế!"
Giọng điệu của dì Xảo giống như đang nói về con gái mình vậy.
Tiểu Thiên không những biết đánh trống, cậu ta còn giỏi khua chiêng tâng bốc: "Mấy thầy cô xúc động đến mức phát khóc luôn, có phải rất khoa trương không?”
“Không khoa trương chút nào!” Nói đoạn dì Xảo nhìn con trai mình: “Chứng tỏ mấy bạn học khác không giỏi bằng đấy.”
Diệp Chiêu mỉm cười nhìn Tăng Tường, hơi nhướng mày, giống như muốn nói, cô giáo của cậu giỏi không.
Nhưng ngoài miệng cô vẫn khiêm tốn: "Chỉ là kỳ thi hàng tháng thôi, đừng để ý quá.”
Dì Xảo: "Đứng nhất kỳ thi tháng thì cũng là đứng nhất, ngày mai dì sẽ nấu thêm đồ để ăn mừng."
Tăng Tường vùi đầu vào viết, không để ý đến ai cả.
Diệp Chiêu kéo Tiểu Thiên đến ban công phòng khách, hỏi: "Vừa rồi tôi thử thuyết phục Tăng Tường tham gia cuộc thi âm nhạc, nhưng cậu ấy nói không muốn bị lừa, chuyện gì thế? Ai lừa cậu ta?"
Tiểu Thiên: "Hiểu lầm thôi. Cô có biết tay keyboard A Văn không?”
Diệp Chiêu lắc đầu tỏ ý không biết.
"Là tên ngồi cùng bàn với Khỉ Gầy đấy, thành tích rất tốt. Lần trước có một cuộc thi, cậu ta đã cho chúng tôi leo cây, xấu hổ kinh khủng, thứ hạng của chúng tôi từ hạng nhất xuống hạng nhất từ dưới lên.
Cậu cũng biết Tăng Tường là người sĩ diện mà, sao cậu ấy có thể chịu được chuyện này. Từ đó về sau, ban nhạc Văn Thiên Tường không thể tụ hợp được nữa.”