Đêm qua 12 giờ, cô còn nghe thấy tiếng xe máy của cậu ta khi trở về.
“Cháu thì không thành vấn đề, nhưng dì Xảo hỏi cậu ta có được không.”
“Không được cũng phải được, trước khi thi đậu đại học, dì đã quyết định.” Dì Xảo khí phách vỗ tay:
“Sau này buổi tối không được ra ngoài lang thang. Một gia sư phù hợp như tiểu Chiêu sống cùng một nhà, con không thể tìm thấy đèn lồng bên ngoài. Con phải trân trọng điều đó. Nghe thấy không, cu Tường.”
Tăng Tường buồn bực vùi đầu ăn cơm không nói gì.
Đây là chấp nhận rồi. Diệp Chiêu cùng dì Xảo ăn ý nhìn nhau cười.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Chiêu ở ban công cho cá ăn trong bể nước.
Thấy Tiểu Thiên ăn dưa hấu trong sân, cô gọi cậu ta một tiếng: “Không phải câu nói tan học tìm tôi nói chuyện sao?”
Tiểu Thiên ném vỏ dưa hấu bên cạnh thùng rác, sau đó lên tầng.
Ý cậu ta là, ban nhạc của bọn họ nhất định phải có Tăng Tường, Tăng Tường là linh hồn của ban nhạc bọn họ, thiếu cậu ta không được.
“Vậy tôi vẫn có thể tham gia không? Âm nhạc của tôi mặc dù không phải là rất chuyên nghiệp, nhưng tôi biết một chút về tất cả các khía cạnh.” Diệp Chiêu đối với những gì mình muốn phấn đấu, luôn luôn rất cố gắng.
Tiểu Thiên hơi mập, nói nhiều thành quen, cậu ta kéo ghế ngồi xuống, nói: “Cậu tham gia không thành vấn đề, nhưng cậu phải thuyết phục anh Tường tham gia cuộc thi, chúng tôi gọi là Ban nhạc Văn Thiên Tường, không có cây đàn của anh Tường, chúng ta không thể làm được.”
“Tại sao cậu ta không muốn tham gia cuộc thi?”
“Đây là một câu chuyện dài, tôi không nói đâu. Cậu chỉ cần thuyết phục anh Tường là được.”
Diệp Chiêu lúng túng cười cười: “Tiền căn hậu quả tôi còn không biết, làm sao mà thuyết phục được.”
“Tôi thấy cậu được, tôi đã nhìn thấy cậu ngồi sau xe máy của anh Tường. Mà phía sau xe máy của anh Tường, không phải ai cũng có thể ngồi được.”
Diệp Chiêu gật đầu như thể đã nhận ra điều gì đó, chắc do cô là gia sư của cậu ta, cậu ta ít nhiều cho chút mặt mũi.
Nhưng tùy tiện đi thuyết phục cũng không thích hợp lắm, chưa quen đến trình độ đó.
“Lúc nào thi đấu vậy?”
“Tuần sau là vòng sơ loại, cuối tuần sau là trận chung kết.”
“Nếu như tôi thuyết phục không thành công, tôi có thể thay thế cậu ta được chứ.” Diệp Chiêu một lần nữa cố gắng thay thế đại ca lên ngôi.
Hiển nhiên Tiểu Thiên là fan trung thành của đại ca Tường, cậu ta cười nói: “Anh Tường không tham gia thì không có ý nghĩa.”
Diệp Chiêu cũng cười, được rồi, được rồi, cô sẽ cố gắng thử xem.
“Nếu chúng ta đoạt giải, cậu có thể cho tôi mượn tiền thưởng trong hai tháng rồi trả lại cho mọi người sau được không?”
Tiểu Thiên dường như không có khái niệm về tiền bạc: “Cái này không vấn đề, không quan trọng.”