Một cái đánh này, trực tiếp đem Khỉ Gầy và Béo lọt hố.
“Mẹ kiếp, Mẹ kiếp!” Khỉ Gầy đang ăn cá viên ở quán ven đường, lập tức đẩy thằng Béo: “Tình huống này là gì vậy?”
Thằng Béo há to mồm nhìn hai người trên xe máy.
Tăng Tường sau khi bị đánh cũng không có phản kháng, chỉ hít sâu rồi thở ra một hơi.
Nhìn thì trông cậu không kiên nhẫn, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh kỳ lạ: “Ngồi vững chưa?”
Một lần nữa sửa sang xong, Diệp Chiêu không còn tức giận, vỗ vai cậu một cái: “Đi thôi.”
Nhìn xe máy rời đi, Khỉ Gầy cũng thằng Béo cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Béo có kết luận: “Chắc chắn anh Tường trúng tà.”
Trở lại toà nhà nhỏ, Diệp Chiêu xuống xe, đi ở phía trước, vừa đi vừa lột kẹo gừng ăn.
Kẹo gừng này có mùi trái cây, ngon đến mức khiến người ta nghiện.
Tăng Tường để xe máy trong sân rồi đi theo phía sau.
Sau khi vào nhà, Diệp Chiêu có chút hối hận ban nãy đánh Tăng Tường một cái, cô lấy một cái kẹo gừng, quay lại đưa cho Tăng Tường: “Mời cậu ăn kẹo.”
“Tôi không ăn kẹo.”
“Ăn ngon lắm đó.”
Kẹo gừng đưa tới miệng, Tăng Tường chưa ăn bao giờ nên do dự một chút.
Cậu đang muốn há mồm, thì nghe thấy trên tầng Tiểu Cầm kêu: “Chị đã trở về rồi.”
Do Tiểu Cầm nghe tiếng xe máy, nên chạy xuống.
“Không ăn thì thôi.”
Diệp Chiêu thấy cậu thờ ơ, thu kẹo gừng trong tay lại.
Tăng Tường cứ như vậy trơ mắt nhìn kẹo đã đến miệng mình lại lập tức vào miệng Tiểu Cầm.
Cậu ta không muốn ăn kẹo gừng, thực sự không muốn ăn, nhưng vị giác dường như đột nhiên bị câu mất, không được đáp ứng.
Mặc dù khuôn mặt của cậu bình tĩnh, nhưng trái tim giống như bị con kiến cắn. Thật khó chịu.
Cậu hối hận rồi.
Cậu nuốt nước miếng một cái rồi bước lên tầng.
Bữa trưa rất nhanh đã làm xong, dì Xảo thò đầu ra từ phòng bếp.
Thấy Diệp Chiêu cầm trong tay túi giấy hiệu Tống Vinh Ký, bà tò mò hỏi: “Ôi, hàng Hồng Kông, ai đưa vậy cháu?”
“Một người bạn của ba cháu, cháu chuyển trường cũng là ông ấy hỗ trợ. Thơm quá đi, dì hầm thịt bò sao.”
Dì Xảo cười nói: “Mũi cháu là mũi chó sao, thế mà cũng ngửi được.”
“Dì Xảo đây là khen cháu hay là chê cháu vậy.”
“Tất nhiên là khen rồi. Thế ngày đầu tiên cháu đến trường thuận lợi chứ.”
Diệp Chiêu chỉ Tăng Tường đã vào trong phòng nói: “Rất thuận lợi ạ, cháu ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy che chở cho cháu.”
Dì Xảo hài lòng nở nụ cười: “Dì cố ý dặn dò nó, ở trường học không thể để người khác bắt nạt người mình được.”
“Thảo nào, cháu cảm ơn dì Xảo, chỉ có dì đối với cháu tốt nhất.” Diệp Chiêu nhân cơ hội làm nũng, đem túi giấy Tống Vinh Ký nhét vào tay dì Xảo.