Diệp Chiêu đang muốn lấy túi đặt vào chỗ trống bên cạnh Tăng Tường, bạn nữ vừa hỏi Diệp Chiêu đã vội vàng nhắc nhở cô đừng chạm vào lửa: “Này! Bạn học mới!”
Diệp Chiêu quay đầu nhìn cô ta.
Bạn nữ có mái tóc ngắn, trông rất thông minh: “Tôi là Ngô Ái Mẫn.”
Ngô Ái Mẫn?
Trong sách cô ta là bạn tốt của Bạch Lộ, thái độ làm người cũng không tệ lắm.
Diệp Chiều cười chào đối phương: “Tôi là Diệp Chiêu.”
Trái tim của Ngô Ái Mẫn tan chảy vì người bạn học mới cư xử khéo léo, xinh đẹp và thậm chí có chút mạnh mẽ.
Cô ta nháy mắt với Diệp Chiêu, nhỏ giọng nói: “Vị trí ở cửa rất tốt.”
Nói xong, Ngô Ái Mẫn hô lên với Béo: “Ê Béo, cậu ngồi chỗ này làm gì? Nhường chỗ cho bạn học mới đi.”
Ngô Ái Mẫn là người tương đối hung dữ, còn rất bá đạo thích xen vào việc của người khác.
Thằng Béo có chút sợ cô ta, vừa định đứng lên nhường chỗ, kết quả bị Khỉ Gầy ấn xuống.
Khỉ Gầy trách lại Ngô Ái Mẫn: “Ai cần cậu lo.”
“Đồ lắm mồm!” Ngô Ái Mẫn nhặt bánh bao chưa ăn xong trên bàn ném qua, bị Khỉ Gầy nhảy tránh ra.
Tăng Tiểu Linh không nhịn nổi nữa, cô ta tới kéo Ngô Ái Mẫn: “Đừng xen vào việc của người khác.”
Rồi nói thầm cùng Ngô Ái Mẫn mấy câu.
Ngô Ái Mẫn ngạc nhiên nhìn Diệp Chiêu, không nghĩ tới cô bạn học mới nhìn thì xinh đẹp, lại là người không có đạo đức và độc ác như vậy.
Có ân oán với ba mẹ, cũng không nên phá hoại lên đầu Bạch Lộ đáng yêu của họ chứ?
Ở lớp này, tất cả mọi người ai cũng yêu Bạch Lộ hết, kể cả trai lẫn gái.
Bạch Lộ có tính tình dịu dàng, khiêm tốn, thành tích học tập lại tốt, cuối học kỳ trước, Bạch Lộ đứng thứ ba toàn khối, là niềm tự hào duy nhất của lớp 12A4.
Hảo cảm của Ngô Ái Mẫn đối với Diệp Chiêu lập tức tan biến.
Diệp Chiêu ban đầu không rõ, bây giờ đã hiểu toàn bộ.
Cả lớp đang chờ xem cô chạm vào thứ dữ là Tăng Tường.
Cô mỉm cười với Ngô Ái Mẫn: “Không cần đâu, tôi sẽ ngồi đây.”
Tăng Tường chống hai tay lên bàn, xoa mặt cho tỉnh táo.
Chỗ ngồi của cậu ta chặn đường chỗ ngồi của Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu đi tới kéo ghế bên cạnh lại, ghế đụng phải Tăng Tường, cô nhẹ giọng nói: “Dịch ra một chút.”
Cả lớp ngừng thở.
Tăng Tường ngước mắt nhìn cô giáo Quạ Đen của mình, nhớ tới đóa hoa nhỏ màu đỏ thân yêu của cậu…
Diệp Chiêu thấy Tăng Tường bình tĩnh nhìn mình, cô không chút khách sáo ném cặp sách qua, vỗ vỗ lưng cậu: “Dịch ra một chút.”
Trong giọng điệu của cô, ngoại trừ ngây thơ, thậm chí còn có một chút mất kiên nhẫn.
Bị vỗ vào lưng, BKing nuốt nước miếng một cái, người bên cạnh không dám thở mạnh, con hổ bị sờ mông, ai biết giây tiếp theo sẽ "Bùng nổ" như thế nào.