"Con nói Trương Nguyệt Lệ à?" Dì Xảo nghe hiểu, bèn lấy thêm một cái đĩa chia bánh ngọt.
"Người tốt như dì trên thế giới này có quá ít, con trai cô ta bị một cái mụn mủ trên cổ, cần ở lại đây để gặp bác sĩ, dì đã tốt bụng cho họ ở lại thêm một tuần."
"Hả, dì để cho họ ở lại miễn phí thêm một tuần?"
"Không phải, tất nhiên dì phải thu tiền thuê nhà của cô ta rồi. Chồng cô ta có tiền! Dám trắng trợn nuôi phòng nhì như vậy, có thể không có tiền sao? Nói đùa!"
Dì Xảo vừa thực tế vừa có vài phần lương thiện, đáng yêu.
Diệp Chiêu không quên khen ngợi nịnh nọt, sau đó nhận lấy công việc tặng bánh gato.
Trong mắt Tăng Nhị Xảo, một bé gái xinh đẹp dẻo miệng, còn hiểu chuyện như Diệp Chiêu quả thực chính là một áo bông nhỏ đến báo đáp lòng tốt của bà.
Áo bông nhỏ để báo ân còn có thể phụ đạo thằng con học dốt của bà, rất trách nhiệm, chủ động.
Bà nhìn áo bông nhỏ cầm đề thi vào phòng cu Tường, toàn bộ trái tim bà đều an tâm và kiên định hơn hẳn.
Không, bà ấy vẫn chưa kiên định được, mặc dù trước đó đã nhắc nhở, nhưng thằng nhóc của bà chưa chắc đã có thể thuận theo và phục tùng.
Phòng của Tăng Tường hoàn toàn không giống như Diệp Chiêu tưởng tượng.
Mặt tường trần trụi, ngoại trừ một đĩa phi tiêu ra thì không treo bất kỳ đồ trang trí nào.
Khăn trải giường và rèm cửa đều là vải satin màu xanh da trời, khiến toàn bộ căn phòng trông lạnh lẽo hẳn, ngay cả hộp nuôi thú cưng đặt ở góc cũng dường như đang bốc hơi lạnh.
Tăng Tường ngồi giữa hàn khí, cũng không để ý tới cô, chỉ ngước một góc bốn mươi lăm độ lên nhìn con tắc kè bò trên tường.
Trên tay nhanh chóng xoay tròn bút bi, toát lên phong thái vô cùng Bking.
Mùi thịt nướng từ ngoài cửa sổ phả vào, khiến căn phòng như được thêm chút khói lửa ấm cúng.
Để có thể tiếp tục ăn nhờ ở đậu trong ngôi nhà này, Diệp Chiêu bỏ ra số tiền khổng lồ, hẳn 5 mao, mua một bộ đề thi thử đại học.
Cô đặt bài thi trên bàn học, cô có thể hiểu rằng một người học kém chắc chắn sẽ không chịu làm thêm "bài tập về nhà".
Nếu cô hạ thấp tư thái một chút, chắc chắn cậu ta sẽ không mặc kệ cô.
Vì vậy, cô quyết định, cô có thể hạ thấp tư thái xuống một chút nữa.
"Chỗ này có bảy đề thi..."
Bảy đề thi? Bảy đề?!
Tăng Tường ngẩng đầu nhìn cô bé hơn cậu nửa tuổi với ánh mắt không thể tin nổi, đúng là "cô giáo quạ đen" đứng trên nóc nhà là cậu, mê hoặc được mẹ cậu.
Trước khi Tăng Tường kịp cự tuyệt, Diệp Chiêu vội vàng nói: "Cậu chỉ cần làm ba đề Văn Toán Anh..."
Giảm bớt chứng này hẳn là được rồi nhỉ?
Cô âm thầm quan sát những thay đổi trong từng biểu cảm nhỏ của đối phương.
Dường như cậu ta vẫn bất mãn, vì vậy cô giảm xuống chút nữa: "Đề trắc nghiệm…"