Tần Chí Quân nhướng mày, có liên quan đến con sao?
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nghĩ đi nghĩ lại, vì học hành mà mấy năm này không thể có con, nhưng không phải trước đây vẫn rất tốt sao, sao đột nhiên lại khổ sở như vậy?
Anh không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao em lại hỏi như vậy?”
Cố Uyển há miệng thở dốc, rồi lại không biết nên nói như thế nào.
Tần Chí Quân thấy cô do dự muốn nói lại thôi thì nhìn cô động viên. Cô nghĩ, nếu che giấu chuyện này sẽ không công bằng với anh, lời nói xoắn xuýt ở bên miệng, rốt cuộc cô hỏi: “Nếu, nếu em, khó mang thai, hoặc là có khả năng... không sinh con được, thì phải làm sao bây giờ?”
Chỉ nói một câu đơn giản mà nước mắt cô đã lưng tròng.
Tần Chí Quân nhíu mày, hỏi: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?"
Cố Uyển không thể nói vì mình là bán yêu, cũng không thể lấy ví dụ về kiếp trước và bút ký trong không gian, chỉ có thể lắc đầu.
Càng yêu Tần Chí Quân, cô càng không muốn lừa dối anh, nhưng cô không thể nói những chuyện không nói được, lại càng không muốn nói dối anh
Cô lắc đầu, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tần Chí Quân không thể nhìn nổi nước mắt của Cố Uyển, đau lòng lau đi giúp cô, anh cười nói: “Đồ ngốc, hôm nay đến thành phố đã nghe ai nói cái gì rồi? Làm sao em có thể chắc chắn mình khó mang thai, thậm chí là không thể sinh con?”
Cố Uyển thầm nghĩ, có sinh con được hay không vẫn chưa biết, nhưng khó thụ thai là điều chắc chắn, cô rũ đầu, tâm trạng chán nản.
Tần Chí Quân thấy vậy thì khuyên nhủ: “Đừng khóc vì chuyện như vậy, muốn có con phải tùy duyên, duyên phận tới tự nhiên sẽ có thôi, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được, có con đương nhiên là vui, không có thì đúng là sẽ hơi tiếc nuối, nhưng với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất, nên em đừng khóc, anh thực sự không muốn nhìn thấy em khóc, anh rất đau lòng.”
Nghe anh nói không có con sẽ hơi tiếc nuối, nhưng với anh, cô còn quan trọng hơn, thậm chí càng để ý chính là anh không thể nhìn cô khóc, Cố Uyển hơi trố mắt.
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, Tần Chí Quân cười nói: “Hiện giờ em có thể nói cho anh biết đã có chuyện gì không, đừng rơi hạt đậu vàng nữa. Em xem, anh cũng không để ý, em nói cho anh biết, anh sẽ phân tích giúp em?"
Phải nói Tần Chí Quân thật sự rất hiểu Cố Uyển, chỉ dăm ba câu đã dời sự chú ý của cô sang việc có muốn nói cho anh nghe để phân tích cho cô hay không.
Thật lòng thì cô rất khó nói ra.
Cô ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ nói ra kết quả: “Hôm nay đã xác định thể chất của em sẽ rất khó mang thai.”
Tần Chí Quân biết vợ anh có những bí mật nho nhỏ, giống như tình huống kết hôn xong lại không cho viên phòng, vết bớt kỳ quái, sau khi làm chuyện phòng the thân thể cũng có thay đổi.
Cho nên lúc này cô chỉ nói kết quả mà không nói nguyên nhân, Tần Chí Quân lập tức liên kết sự việc với những bí mật khó nói của cô.
Nghĩ đến đây anh cũng không hỏi thêm, chỉ phân tích cho Cố Uyển: “Nói cách khác, đã xác nhận là em khó mang thai, còn chuyện không sinh con được là do em đoán?”
Cố Uyển thành thật gật đầu.
Tần Chí Quân nở nụ cười, nhéo nhéo mũi Cố Uyển nói: “Nếu thể chất thật sự khó mang thai thì là chuyện tốt, sao có thể làm vợ anh khóc nhè được, nhanh, mau gạt nước mắt đi.”
Cố Uyển hơi ngây ngốc, chuyện này sao có thể là chuyện tốt, cô có chút tức giận trừng mắt nhìn Tần Chí Quân, nhưng đôi mắt đó lại ươn ướt, nhìn đáng yêu không nói nên lời.
Tần Chí Quân mỉm cười tiến lại gần Cố Uyển nói: “Nếu như thân thể em khó mang thai, anh đây cũng không cần vất vả nhẫn nhịn như vậy. Vợ, em cứ nghĩ, chúng ta mấy năm nay vốn dĩ không muốn có con, nếu thế thì khó mang thai cũng có sao đâu? Lúc ấy em nói muốn đi học cao trung, chúng ta đều làm tốt chuẩn bị sinh con sau bảy năm nữa, khó mang thai nhưng tổng cộng bảy năm vẫn ổn mà? Cho dù thật sự không có con được, em cũng không cần phải khóc, anh cảm thấy có được em như có cả thế giới, mãn nguyện lắm rồi."
Cố Uyển: "..."
Tại sao bây giờ Tần đại ca lại nói lời ngon ngọt trôi chảy như vậy?
Hơn nữa chuyện này còn có thể lý giải như vậy được sao?
Vừa nãy cô còn cảm thấy trời sắp sụp đổ, sao nghe anh khuyên một hồi lại giống như không có vấn đề gì cả, dường như còn nhặt được đồ hời, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cố Uyển rất thông minh, chỉ là ở trước mặt Tần Chí Quân cô không hề phòng bị, đối mặt với anh thì mọi sự khôn khéo của cô đều mất hết, sẽ toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh.
Lời nói của Tần Chí Quân làm giảm bớt áp lực trong lòng cô, nhưng sau khi nghĩ lại cô mới nhận ra, anh nói rõ là mình không bận tâm đến chuyên cô không thể sinh con, sau đó tránh nặng tìm nhẹ, trọng điểm đặt ở chỗ chỉ là khó mang thai, tiếp theo chủ đề đã đi xa ba nghìn dặm.
Này thật đúng là...
Suy nghĩ cẩn thận, cô vừa buồn cười vừa cảm động, cô may mắn đến nhường nào, trên đời này sẽ không bao giờ có người đối xử tốt với cô hơn anh.
Tình cảm dâng đầy trong lòng lại không nói nên lời, tất cả đều chất chứa trong ánh mắt trong trẻo nhìn Tần Chí Quân chăm chú, chứa đựng yêu thương vô bờ bến.
Mặc dù được Tần Chí Quân khuyên nhủ một phen, lại nói ra hết tâm sự, cũng không còn áp lực nữa, nhưng anh nói mình không để tâm, chính cô lại không có cách nào không để ý, một gia đình không có con cái sao có thể trọn vẹn được.
Rốt cuộc vẫn là có tâm sự, tự nhiên có hơi không vui.
Nhìn thấy cô như vậy, Tần Chí Quân không để cô miên man suy nghĩ nữa, nói: “Vợ muốn có con, anh đây liền nỗ lực chút, có con thì sẽ tạm xin nghỉ học đó, có được không?"
Cố Uyển còn có thể nghĩ chuyện sau đó sao? Cô mất tinh thần nghĩ.
Tần Chí Quân dùng bản thân nói cho cô biết, anh có bao nhiêu yêu thích thể chất khó mang thai này của cô, quả thật là rất vui vẻ. Những lúc Cố Uyển kêu mệt không chịu phối hợp, anh liền nói anh nỗ lực nhiều một chút, không chừng con thấy chúng ta ngóng trông như vậy, nên đã tới rồi.
Những lời ngụy biện cứ quanh co lòng vòng, hai người lăn lộn đến nửa đêm.
Hôm sau là đêm ba mươi, chiến sĩ toàn đoàn được nghỉ, trừ những người làm nhiệm vụ canh gác. Huấn luyện thường xuyên đều ngừng hết từ ngày này đến ngày tám tháng Giêng âm lịch. Chỉ là nghỉ phép kiểu này khác với nghỉ phép thăm gia đình, chỉ có thể ở nơi đóng quân, muốn ra ngoài thì phải xin phép, về quê càng là phải xin phép nghỉ riêng.
Hôm nay Cố Uyển ngủ dậy rất muộn, khoảng tám giờ mới bị Tần Chí Quân gọi dậy ăn sáng. Ăn sáng xong, hai vợ chồng cùng nhau ra khỏi nơi đóng quân, đi đến chợ Môn Đầu Câu gần nhất để mua một ít câu đối chữ phúc.
Cố Uyển cũng mua một chiếc khăn trải bàn bằng ren móc màu trắng ở cung tiêu xã Môn Đầu Câu, lại mua một số bánh kẹo, hạt dưa và đậu phộng, còn chọn một hộp quả bát bảo màu đỏ, hộp nhựa được chia làm bốn ngăn, đặt nhiều loại bánh quy kẹo hạt khác nhau sẽ rất đẹp và không bị lẫn mùi vị, đãi khách rất tươm tất, khách đi rồi lại lấy cái nắp đậy lên cũng sạch sẽ dễ bảo quản.
Nghĩ rằng mình sẽ chuyển vào nhà người thân ngay sau năm mới, cho dù là chiến hữu của Tần Chí Quân hay là chị dâu trong khu nhà, đều khó tránh khỏi việc họ tới cửa ngồi chơi xơi nước, Cố Uyển lại bỏ tiền ra mua một gói trà.
Mua thêm lá trà mà không có chung trà cũng không được, Cố Uyển bèn mua sáu cái chung gốm cùng loại màu trắng nền xanh có nắp đậy, sau đó dứt khoát mua thêm chén đũa và một cái mâm.
Chảo nhỏ, ấm đun nước, thau rửa, mấy thứ này lúc cô ở tiểu viện thành phố B đều đã mua, đến lúc đó mang tới đây là được. Thật ra bát đũa mâm cơm gì đó cô cũng có một ít, chẳng qua khi đó chỉ ở một mình nên cũng chỉ chuẩn bị sáu bộ bát đũa, nếu chuyển đến nhà người thân thật sự phải đãi khách, sáu bộ không đủ.
Tay không ra ngoài, lúc về nơi đóng quân lại lỉnh kỉnh đầy tay, người vác đồ đương nhiên là Tần Chí Quân, cho dù Cố Uyển nói cô có sức lực rất lớn cũng không được xách thứ gì, theo lời Tần Chí Quân nói chính là, có anh ở đây, nào cần vợ ra tay.
Hai vợ chồng đi vòng đến ký túc xá lấy chổi và giẻ lau, sau đó xách đồ mới mua đi thẳng vào nhà mới.
Cửa sổ vẫn hé mở để tản bớt mùi, lúc này thật sự đã không còn ngửi thấy mùi gì trong phòng nữa, Tần Chí Quân múc nước lau đồ. Cố Uyển muốn phụ giúp bị anh trực tiếp ấn ngồi xuống ghế sô pha. Giẻ lau chỉ có một miếng, chổi cũng bị anh lấy đi, cô chỉ có thể đứng nhìn.
Tần Chí Quân từ tận đáy lòng cảm thấy, đôi tay xinh đẹp của vợ mình làm công việc nặng nhọc thôi anh cũng thấy đau lòng. Thường ngày có nhiệm vụ huấn luyện anh đều không thể giúp được, nhưng bây giờ ở trong nhà Tần Chí Quân có thể nuông chiều Cố Uyển đến không biên giới, nuôi con gái cũng không tỉ mỉ được như vậy.
Đại đội trưởng Tiểu đoàn hai cùng vợ đi ngang cửa nhà hai người, tình cờ nhìn thấy Cố Uyển đang ngồi trên sô pha, còn Tần Chí Quân thì đang dọn dẹp trong nhà, bận rộn đến mức khí thế ngất trời.
Vợ Đại đội trưởng nhìn đến nóng mắt, đi qua hai ba bước liền nhỏ giọng nói với người đàn ông nhà mình: "Nhìn người ta chỉ là tiểu đoàn trưởng đã thương vợ hết mực, sao anh không học tập người ta đi.”
Cố Uyển làm sao thật sự ngồi không được, Tần Chí Quân quét dọn đến đâu cô liền đi theo đến đó, cũng không phải là cướp việc, sau một khoảng thời gian, cô đã quá hiểu Tần Chí Quân, anh không cho cô làm bất cứ chuyện gì, miễn là anh có ở nhà, cô thật sự không cần đụng tay vào.
Cô chính là vui vẻ khi được ở gần anh hơn một chút, cùng anh trò chuyện đã là vô cùng tốt.
Ngôi nhà thật ra khá sạch sẽ, việc quét dọn hôm nay cũng chỉ để loại bỏ bụi bặm theo phong tục tập quán. Chờ quét dọn xong, hai người liền mang câu đối ra dán.
Tần Chí Quân vóc người cao lớn, dán câu đối chính là công việc của anh, Cố Uyển đứng xa xa xem anh dán đúng chưa, chỉ huy trên dưới trái phải một lúc, còn chưa dọn vào nhà nhỏ nhưng hai vợ chồng đã làm cho căn nhà rất có hương vị ngày tết.
Hách Binh cũng tới Môn Đầu Câu sắm thêm vài món đồ về, nhìn Tần Chí Quân dẫn vợ dán câu đối bèn cười nói: “Vẫn là hai vợ chồng Chí Quân suy nghĩ chu đáo, tôi đi mua ít đồ về cũng không nghĩ tới sẽ mua thứ này.”
Hách Binh lớn hơn Tần Chí Quân một tuổi, ở sân huấn luyện hoặc trong nhiệm vụ thì nghiêm túc gọi hắn một tiếng Phó Tiểu đoàn trưởng, nhưng bình thường thì trực tiếp gọi tên.
Tần Chí Quân thấy Hách Binh xách túi lớn túi nhỏ không ít đồ liền cười hỏi: “Chị dâu không đi dạo với anh à?”
Hác Binh cười, nói: “Cô ấy ngược lại lo lắng việc tôi mua đồ, nhưng hai đứa nhỏ trong nhà không mang theo được, ra ngoài một lát để đứa lớn trông đứa nhỏ, Môn Đầu Câu xa như thế sao mà yên tâm chứ.”
Hách Binh kết hôn sớm, hai mươi ba tuổi đã lập gia đình, hiện tại đã là ba của hai đứa nhỏ.
Tần Chí Quân nghe Hách Binh nói như vậy, cười: “Vậy lại tốt, lúc này trời quá lạnh, đứa nhỏ cũng không dám mang ra bên ngoài, nhất là năm đầu tiên tới đây, đối với thời tiết bên này còn cần chút thời gian thích ứng càng phải để tâm hơn một chút.”
Anh lại mời: “Lát nữa anh dẫn chị dâu, cháu trai và cháu gái đến chơi một lát đi."
Hách Binh cười nói: “Được, tôi không khách sáo với cậu, hai đứa nhỏ cũng buồn chán, lát nữa tôi dẫn bọn nó qua nhà cậu ngồi một lát vậy.”
Hách Binh lại chào hỏi Cố Uyển: “Em dâu khi nào rảnh rỗi cũng xuống nhà anh chơi, chị dâu em vừa tới, cũng không quen nếp sống nơi đây, em đến sớm hơn cô ấy, cô ấy có gì không rõ phiền em nhắc nhở một chút.”
Cố Uyển vội vàng lịch sự đáp lời, bấy giờ Hách Binh mới xách đồ về trước.
Cố Uyển nghĩ chốc nữa khách tới không thể ngay cả nước sôi cũng không có, cô nói với Tần Chí Quân một tiếng mình sẽ về ký túc xá lấy nước, nhớ Hách Binh nói còn có hai đứa nhỏ, cô tiện thể lấy mấy túi đồ ngày đó Giang Tuệ bảo cảnh vệ đưa đến, chọn chút đồ ăn yêu thích của trẻ em xách lên.
Tần Chí Quân dán câu đối xong, thấy cô lên cầu thang, vội vàng cầm túi xách và bình nước trên tay cô.
Cố Uyển cũng tùy anh, cảm giác được người khác chiều chuộng thật ra cũng rất tốt. Cô theo sau Tần Chí Quân vào phòng, cầm hộp trái cây rửa sạch lau khô, sau đó lấy đậu phộng, hạt dưa và kẹo mới mua bỏ vào, tiếp theo lại tháo vài túi socola nhập khẩu Giang Tuệ đưa cho cô, lấy một ít ra bày vào hộp, giấy gói sặc sỡ trông rất đẹp mắt.
Mười giờ rưỡi, cả nhà bốn người cùng đến, trên tay Uông Thu Mai còn mang theo mấy quả trứng gà, Cố Uyển không chịu nhận, nói sau này đều thường xuyên qua lại, không thích hợp với những việc khách sáo kia. Một người lớn như cô cũng không ăn được trứng gà, giữ lại hấp chín bồi bổ cơ thể cho mấy đứa nhỏ mới là việc nên làm. Nói xong, cô mời mọi người ngồi xuống rồi tự mình vào bếp pha trà nóng bưng lên.
Hai đứa nhỏ Hách gia được nuôi dạy không tệ, nhìn thấy sô pha có ngạc nhiên, nhưng cũng ngồi rất ngay ngắn chỉnh tề.
Đứa lớn là chị gái, đứa thứ hai là em trai, hôm qua cô vừa vì vấn đề của đứa bé mà đau lòng một thời gian, hiện tại trông thấy hai đứa trẻ lớn lên đáng yêu thế này, cô vừa hâm mộ vừa yêu thích, bèn lấy socola đưa cho hai đứa, cười hỏi cô bé có biết năm nay mình đã bao nhiêu tuổi rồi hay không.
Cậu bé trực tiếp nhận kẹo, còn cô bé lại giấu bàn tay ra sau, nhìn sắc mặt mẹ mình, thấy mẹ gật đầu mới dám nhận rồi ngọt ngào nói lời cảm ơn. Lại nghĩ đến khi nãy Cố Uyển có hỏi mình mấy tuổi, cô bé bóp ngón tay nhìn, hồi lâu sau mới vươn bốn ngón ra nói: “Con bốn tuổi, còn em trai thì hai tuổi ạ.”
Cố Uyển khen ngợi: “Con không chỉ biết tuổi của mình mà ngay cả tuổi của em trai cũng biết à, giỏi thật đấy.”
Cô lại hỏi hai đứa tên gì, cô gái nhỏ đáp mình tên Hách Thu, em trai tên là Hách Đông.
Chọc ghẹo trong chốc lát, Cố Uyển mới nói với Uông Thu Mai: “Chị dâu dạy dỗ hai đứa nhỏ này tốt quá.”
Chỉ mới lớn một chút đã hiểu chuyện như vậy. Quần áo mặc cũng sạch sẽ tươm tất, từ trên người cả hai đứa có thể nhìn ra được dáng vẻ hành vi của ba mẹ chúng.
Trẻ con thì đang ăn uống, hai người đàn ông tán gẫu về chuyện bộ đội, còn Uông Thu Mai thì cùng Cố Uyển trò chuyện về Môn Đầu Câu ở thành phố B.
Cả nhà Hách Binh ngồi lại nửa tiếng, đến giờ ăn của bộ đội mới rời đi. Cố Uyển đổ đầy kẹo vào túi hai đứa nhỏ, Uông Thu Mai nhìn thấy bèn ngăn lại, trông những thứ kia không phải là đồ rẻ tiền gì, cô ấy ở cung tiêu xã Môn Đầu Câu cũng chưa từng thấy loại kẹo đóng gói này.
Cuối cùng cũng không ngăn được Cố Uyển nhét kẹo vào trong túi con mình, Uông Thu Mai bảo hai đứa nhỏ nói cảm ơn, mấy quả trứng gà kia nói thế nào cô ấy cũng không chịu lấy lại, Uông Thu Mai đặt đồ trên bàn rồi tự mình dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi.
Vài quả trứng đổi thành hai nắm kẹo cao cấp của người ta, bản thân cô ấy cũng có chút xấu hổ. Có điều, Uông Thu Mai cũng nhận thấy Cố Uyển thật lòng thật dạ yêu quý hai đứa nhỏ nhà mình, nên trong lòng đối với cô cũng gần gũi hơn rất nhiều.