“Thưởng cái gì cũng được sao?"
Đã năm sáu ngày rồi không gặp cô nhóc, thời điểm diễn tập không có thời gian để nhớ, lúc này nhìn thấy người, nỗi nhớ ấy cứ ùn ùn kéo đến, rõ ràng người đang đứng trước mặt nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cố Uyển nhìn vào đôi mắt sáng rực, liền biết chồng mình muốn cái gì, trong lòng buồn cười, nói: “Không được.”
Cô quay người lấy mũ và khăn quàng cổ mang vào, sau đó kéo Tần Chí Quân nói: “Đi theo em.”
Mặc dù không biết cô muốn làm gì nhưng Tần Chí Quân vẫn thuận theo ý cô nắm tay đi ra ngoài. Khóa cửa ký túc xá lại, lúc này đã hơn tám giờ tối rồi nên không có ai ở ngoài cả, chỉ có ánh đèn ấm áp tỏa ra từ một vài cửa sổ trong ký túc xá.
Tần Chí Quân nắm tay Cố Uyển nhét vào túi áo khoác quân đội của mình, hai người vòng qua kí túc xá đi về hướng khu nhà tập thể.
Không có nhiều người sống trong khu nhà tập thể mới, chỉ có năm sáu phòng ốc ở lầu một lầu hai sáng đèn, là nơi của người nhà quân nhân sinh sống.
Lên tới lầu hai. Cố Uyển lần mò mở cửa, còn chưa kịp mở đèn đã bị Tần Chí Quân đè ra sau cánh cửa, anh cắn tai cô rồi mỉm cười: “Uyển Uyển định đưa anh đến đây để phát thưởng đúng không?”
Cố Uyển không chịu nổi khi anh kề tai nói nhỏ, nhân lúc trên người mình vẫn còn sức lực, vội vàng muốn đẩy anh ra. “Anh đừng lộn xộn.”
Tần Chí Quân ôm mặt Cố Uyển, chóp mũi áp vào mũi cô, khàn giọng nói: “Không lộn xộn, anh rất nhớ em, muốn gần gũi với em, trong ký túc xá anh không dám.”
Sau khi hiểu được ý tứ không dám trong kí túc xá, gương mặt Cố Uyển bắt đầu nóng lên. Cô cảm thấy mình thực sự có lỗi với anh ấy, nếu như không phải bây giờ cô không thích hợp để có con, thì anh ấy làm sao đến nỗi ở ký túc xá cũng không dám gần gũi với cô. Nghĩ đến đây Cố Uyển chủ động vòng tay qua ôm lấy cổ anh.
Ánh mắt Tần Chí Quân sáng rực lên, tiếng cô nhóc ngoan nỉ non giữa răng môi của hai người.
Lúc đầu còn nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng đối với Tần Chí Quân mà nói, Cố Uyển chính là một loại thuốc kích thích. Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng thở dốc dần dần trở nên hỗn loạn, Cố Uyển đã sớm không thể đứng vững, cô được Tần Chí Quân ôm eo chống sau cánh cửa.
Tần Chí Quân không biết mình đang được thưởng hay là bị phạt nữa, nhưng khó chịu thì anh cũng vui vẻ chịu đựng. Đầu anh vùi vào gáy Cố Uyển thở dốc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói, câu đầu tiên chính là: “May là giường ở đây chỉ có ván không có chăn nệm, nếu không đây là buổi tối đầu tiên chúng ta sống ở đây.”
Giọng nói vô cùng mờ ám.
Cố Uyển cũng không dễ chịu hơn anh bao nhiêu, nghe thấy những lời này của anh, tai cô càng thêm bỏng rát. Nghĩ đến trong phòng khách có ghế sô pha, lúc này cô không dám bật đèn lên nữa.
Tần Chí Quân không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, khàn giọng nói: “Nhóc con có nhớ anh không?”
Lúc anh hỏi những lời này, còn không nhịn được ngậm lấy vành tai của Cố Uyển vừa hôn vừa mút.
Chữ "nhớ" mà Cố Uyển muốn nói đã bị anh mút biến thành tiếng ngâm nga.
Tần Chí Quân nghe thấy âm thanh kia thì biết mình không thể trêu chọc cô được nữa. Anh ôm Cố Uyển nói chuyện một cách thành thật, hỏi cô mấy ngày nay ở trong ký túc xá một mình có cảm thấy cô đơn hay không, ăn cơm có ngon không, rồi lại trò chuyện một chút về buổi diễn tập lần này.
Cố Uyển rất muốn nghe anh nói về chuyện lúc diễn tập, cô cảm thấy chồng mình chính là anh hùng, nhanh nhẹn cơ trí. Trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ, cô dựa người vào trước ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh trong bóng tối, cảm thấy đây chính là nơi mà cả đời này cô sẽ dựa vào.
“Tần đại ca, anh đã từng lên chiến trường chưa?"
“Đã từng rồi, có thể thăng lên chức Phó Tiểu đoàn, nhiệm vụ bình thường và thành tích xuất sắc là yếu tố đầu tiên, chân chính dựa vào là thành tích lập công trên chiến trường, đây chính là con đường lên chức nhanh nhất.”
Cố Uyển khẽ nâng mặt lên, ngửa đầu hỏi anh: “Vậy trên chiến trường anh đã từng bị thương chưa?"
Làm sao chưa từng bị thương, bao nhiêu lần cận kề bên bờ sinh tử, nhưng mà mấy chuyện này làm sao dám kể cho em ấy được.
Lão đạo đã từng chữa trị vết thương ở chân cho anh một lần, mấy vết thương cũ ngày xưa cũng biến mất. Bằng không để cô nhóc nhìn thấy những vết sẹo đó, sợ là sẽ đau lòng.
Anh khẽ cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đau lòng cho anh sao? Vận may của anh tương đối tốt, lần bị thương nặng nhất lại khiến cho anh cưới được em.”
Tuổi tác chênh lệch quá lớn, anh biết rằng cho đến bây giờ khả năng người của hai gia đình chưa từng cân nhắc đến chuyện cho anh và Cố Uyển ở bên cạnh nhau. Nếu như không phải anh bị từ hôn, thì chú Cố cũng không đem Cố Uyển gả cho anh.
“Vậy cũng rất nguy hiểm, anh bây giờ thực ra đã tốt lắm rồi, những người thân của quân nhân đến đây thăm người nhà đều rất hâm mộ chồng em là Phó Tiểu đoàn trưởng. Lên chức hay không lên chức không quan trọng, quan trọng nhất là anh bình an.”
Tần Chí Quân cong môi lên, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa mềm mại. Lại nghĩ hôm nay, Trung đoàn trưởng nói muốn giữ anh và Chu Dương lại, do dự không biết có nên nói với nhóc con hay không.
Nói cho cô biết thì sợ cô lo lắng, nếu không nói, đến khi đi cô biết được, anh không có đủ thời gian an ủi và xây dựng tâm lý cho cô.
Nghĩ đến đây, anh vẫn quyết định nói cho cô biết trước, cũng để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Sang năm, trung đoàn của bọn anh được điều đến chi viện cho tiểu đoàn ở chiến trường biên giới. Hôm nay Trung đoàn trưởng nói với anh, căn cứ vào kết quả của buổi diễn tập lần này, quyết định cho chiến sĩ tiểu đoàn của chúng ta xuất binh đánh trận.”
Trong lòng Cố Uyển cảm thấy rất căng thẳng, Tần Chí Quân liền vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an nói: “Đừng căng thẳng, anh vốn dĩ muốn sang năm mới nói với em, nhưng anh sợ em phải chịu nhiều áp lực. Sau khi suy nghĩ, tốt hơn hết nên nói cho em biết trước, bây giờ vùng biên giới không có trận chiến quy mô lớn nào cả, nhưng mà những trận chiến nhỏ và các cuộc xung đột liên tiếp xảy ra. Tiểu đoàn một thực ra chính là tiểu đoàn đứng đầu được lựa chọn và vượt qua những bộ phận khác, hơn nữa, cường độ luyện tập trong mấy tháng này rất cao, vì vậy an toàn không có vấn đề gì, em đừng lo lắng."
Cố Uyển sao có thể không lo lắng chứ, nhưng Tần Chí Quân là quân nhân, bảo vệ Tổ quốc là thiên chức của anh, cô cũng chỉ có thể đè nén sự lo lắng này xuống.
Cũng không thể để anh ấy ra chiến trường mà vẫn ở trong trạng thái lo lắng cho cô được.
Cô mỉm cười nói: “Em tin anh.”
Lại hỏi khi nào xuất phát, sau khi nghe là qua Tết Nguyên tiêu, trong lòng cô nảy sinh ra một ý tưởng.
Đề tài này hơi nặng nề, Cố Uyển buông tay đang ôm Tần Chí Quân ra, cười nói: “Em muốn thưởng cho anh, anh muốn xem không?”
Tần Chí Quân nhíu mày, thưởng sao, không phải đã được nhận rồi hả?
Sau khi mắt quen với bóng tối, Cố Uyển đã có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Tần Chí Quân. Lúc này cô vừa nhìn liền biết anh đang nghĩ gì, cô cười đánh anh một cái, tức giận nói: “Ai nói anh phần thưởng là cái đó vậy."
Tần Chí Quân nghẹn cười, có phải hay không anh đều nhận hết.
Cố Uyển thò tay mở công tắc điện bên cạnh cánh cửa, tạch một tiếng, trong phòng sáng rực lên. Cô nhìn Tần Chí Quân cười nói: “Anh quay người lại đi."
Người đàn ông này, ngay từ lúc bước vào đã đè cô lên tấm ván cửa, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía phòng. Nếu không có chuyện này, cho dù không bật đèn và không thể thấy rõ, anh cũng đã sớm phát hiện trong nhà được chuẩn bị rất nhiều đồ dùng rồi.
Tần Chí Quân quay đầu lại, căn phòng trống rỗng vài ngày trước đã thay đổi diện mạo. Bộ ghế sô pha xinh đẹp cùng với bàn trà được bố trí dựa vào tường, bàn ăn được bày ở cạnh vách tường, bức tường đối diện ghế sô pha đặt một chiếc tủ có năm ngăn kéo. Phòng khách không quá lớn được cô sắp xếp lại vô cùng ấm áp và xinh đẹp.
“Em mua hả?”
Cô gật đầu, lông mày cong lên nói: “Cái ghế sô pha này có đẹp không? Bỏ ra ba tháng tiền lương của anh đó, chị Tử Quân cho em phiếu giảm giá, em cảm thấy nó rất đẹp, ngồi cũng thoải mái nữa.”
Anh cười nói: “Đẹp lắm, tiền tiêu còn có thể kiếm lại được.”
“Cái tủ năm ngăn kéo này được làm rất tốt, có thể bỏ được rất nhiều đồ trong phòng khách.”
Sau đó cô lại kéo anh đi vào phòng ngủ chính, trong phòng ngủ ngoại trừ có giường còn có một cái bàn làm việc, và còn có một tủ quần áo được làm bằng kính. Cái ghế vốn đặt ở phòng khách được cô chuyển tới chỗ trống dưới bàn làm việc.
Cố Uyển mở tủ quần áo ra cho Tần Chí Quân xem, chỉ vào tầng tủ bên trái nói: “Sau này đồ của anh bỏ ở đây, của em để ở bên cạnh, chiếc tủ kính lớn nếu không dùng tới có thể để chăn bông ở đó, bên phải có thể treo ít áo khoác và váy "
Tần Chí Quân nghe cô cẩn thận nói những thứ này thì trong mắt hiện lên ý cười.
Phòng ngủ thứ hai nhỏ hơn một chút, trong căn phòng trống rỗng được đặt một cái máy may: “Em không mua giường ngủ ở đây, giường trong ký túc xá được các chiến sĩ làm, nếu có thể liền đem lên đi, không được thì lại đi mua.”
“Được, tại sao lại không được chứ. Không phải nói đợi anh năm sau nghỉ phép cùng em đi mua đồ sao? Tại sao lại đi một mình chứ, vất vả quá rồi.” Anh có chút đau lòng.
Cố Uyển cười lắc đầu nói: “Không mệt, chị Tử Quân giúp em kêu xe tải mang đến, em không tốn một phần sức lực nào cả, anh có thích đồ đạc trong nhà được em chọn không?"
“Rất thích, cảm ơn vợ nhỏ.”
Mua tất cả đồ đạc trong nhà, làm sao mà không tốn một chút công sức nào, chẳng qua do anh có ít ngày nghỉ nên cô mới làm tất cả mọi việc. Anh ôm cô vào lòng, có được người vợ như vậy, chồng cầu còn không được.
Ngày tiếp theo Phương Tử Quân dẫn Tiểu Mễ đến, lúc ra về còn đưa sách giáo khoa cấp ba cho Cố Uyển, nhưng Cố Uyển không có tâm trạng xem sách. Tần Chí Quân phải ra chiến trường, suy cho cùng cô vẫn không yên tâm được. Trong không gian có rất nhiều sách luyện chế thuốc, cô đang suy nghĩ xem có thể thử luyện thuốc trị vết thương hay không.
Sau khi Tần Chí Quân ra ngoài huấn luyện, cô tranh thủ tiết kiệm thời gian dùng thần thức tiến vào không gian, nhanh chóng đọc qua từng cuốn sách ở trong không gian, nhìn thấy thông tin hữu dụng liền phóng nhanh tới bàn sách gấp lại để làm dấu.
Lật qua hơn hai mươi quyển sách, có rất nhiều phương thuốc chữa trị vết thương được cải tiến. Cố Uyển chưa từng học qua y học cổ truyền nên các dược liệu trong đơn thuốc cảm giác rất xa lạ với cô, vì vậy cô đã chọn ra năm hoặc sáu phương thuốc chữa bệnh như Ngưng Huyết Tán, Phục Thương Đan, Hồi Xuân Đan.
Sau khi bỏ sách xuống, trong lúc vô tình cô lật ra được một cuốn sách kinh nghiệm chế thuốc. Nói là kinh nghiệm, nó càng giống như cuốn nhật ký hơn, chẳng qua ký ức lại không được liên tục, từ lúc bắt đầu luyện tập chế thuốc sau đó trở thành nhà chế thuốc nổi tiếng, mỗi đoạn thời gian như vậy đều được ghi chép lại.
Cố Uyển sao chép lại dược liệu cần dùng, sau đó cũng đem cuốn sách này ra ngoài. Lúc này đã là buổi chiều, không kịp đi vào thành phố tìm dược liệu nên cô định cầm cuốn nhật ký kinh nghiệm chế thuốc kia làm sách đọc để giải trí.
Sau khi đọc hơn mười trang, Cố Uyển liền cảm thấy may mắn khi cô mang cuốn sách này ra ngoài. Không biết đây là lần đầu thai thứ mấy, người đó cũng giống như cô, dùng ấm để sắc thuốc, mãi cho đến một năm sau, trong một lần tò mò vô tình cầm lò luyện đan dược trên kệ lên, mới phát hiện nó là thứ tốt.
Mặc dù không thể tăng chất lượng của dược liệu, nhưng cái lò luyện thuốc kia có thể khóa dược tính lại. Mà đan dược được điều chế xong có hình dáng của viên thuốc. Đó chính xác là đan dược, cho dù dược liệu có niên đại thấp nhưng vẫn luyện ra được đan dược. Mà không phải phương thuốc được người đời dùng bột luyện chế thành, sau đó dùng mật ong kết dính lại thành thuốc viên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Uyển theo xe mua hàng đi thành phố B.
Cô không mua thuốc ở cùng một hiệu thuốc, đem sáu phương thuốc phối lại lộn xộn rồi sao chép thành hai trang giấy, còn thêm vào trọng lượng của thuốc, nhưng mà sự thật chứng minh cô đã quá lo lắng rồi.
Lần trước, dược liệu thay đổi màu da chỉ cần một chút đã gom đủ, khiến Cố Uyển tưởng rằng các dược liệu khác cũng tương tự như vậy. Lúc đầu cô còn sợ đơn thuốc lan truyền ra ngoài, kết quả chạy đến sáu bảy tiệm thuốc vẫn chưa gom đủ. Dược liệu được ghi chép ở phía trên, các nhân viên làm việc ở tiệm thuốc đều chưa từng nghe nói qua.
Chỉ có thể mua được cái gì thì mua, cô còn mua thêm một cái cân nhỏ ở tiệm thuốc, sau đó trở về nơi đóng quân.
Nhìn thời gian thấy còn ít nhất hai tiếng nữa Tần Chí Quân mới trở về, Cố Uyển cầm đơn thuốc so sánh với dược liệu mới mua, phát hiện khó khăn lắm mới gom vừa đủ dược liệu cần thiết để điều chế ra được Hồi Xuân Đan.
Phân dược liệu ra, tổng cộng đạt được mười lăm phần dược liệu cần thiết của Hồi Xuân Đan. Cô đem mọi thứ thu vào trong không gian, cũng không vội bắt đầu mà lấy cuốn sách những điều tâm đắc khi luyện đan kia ra cẩn thận xem qua. Quả thật đã tìm được bản ghi chép về luyện chế Hồi Xuân Đan.
Thì ra niên đại của dược liệu là khác nhau, phương pháp điều chế cũng khác nhau, thứ tự bỏ dược liệu vào cũng khác nhau, thời gian khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình hình thành đan dược. Niên đại dược liệu và phương thức điều chế cô nhất thời không có cách nào, ngược lại, trình tự luyện chế và độ cháy của lửa có thể tham khảo.
Bởi vì đã hơn ba giờ chiều, lúc này Cố Uyển không dám điều chế thuốc nữa, sợ bị Tần Chí Quân quay về phá hỏng. Cô dứt khoát tiếp tục đọc những điều tâm đắc khi luyện thuốc, sau khi xem đến hai phần ba quyển sách, mới phát hiện ra, nó không phải ghi chép những điều tâm đắc khi luyện thuốc mà đó chính là một cuốn sách nhật ký. Bên trong có nhắc tới người viết cuốn sách này đã rất tuyệt vọng vì Yêu tộc rất khó thụ thai, cô ấy vẫn không thể sinh được sau ba năm kết hôn với chồng, nên mẹ chồng yêu cầu chồng của cô nạp thiếp.
Ánh mắt Cố Uyển dùng lại ở chữ "khó thụ thai”, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Cô vội vàng lật những trang sau, nhưng mà không có gì, mãi cho đến khi cô lật đến trang cuối cùng cũng không có ghi lại chữ nào cả.
Có tiếng bước chân vang lên ở ngoài phòng, sau đó là tiếng gõ cửa: "Uyển Uyển."
Là Tần Chí Quân đã về, tay Cố Uyển run lên, cô vô thức đứng dậy mở cửa, sau đó nghĩ đến cuốn sách còn ở trên tay, cô động ý niệm đưa nó vào lại trong không gian.
Tần Chí Quân vừa vào cửa thì cảm thấy vẻ mặt Cố Uyển không đúng cho lắm. Bình thường khi anh về cô luôn cười rất rạng rỡ, nụ cười hôm nay quá miễn cưỡng, không biết có phải là ảo giác hay không, sắc mặt của cô hơi tái, bất quá bởi vì làn da của cô vốn dĩ rất trắng nên khiến anh không thể nhận ra được.
Mãi đến khi nhìn sắc tố màu môi của cô mới xác định, Tần Chí Quân có chút lo lắng, anh hỏi Cố Uyển: “Em làm sao vậy? cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?"
Cố Uyển lắc đầu, chỉ nói hơi mệt một chút.
Lúc đầu anh cũng tin như vậy, nhưng lúc ăn cơm tối, Cố Uyển ăn không có khẩu vị cũng không nói gì cả, lúc đọc sách thì ngồi ngẩn ngơ, cả buổi tối chỉ dừng ở một trang, lúc này anh mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh không cho cô đọc sách tiếp nữa, kéo cô ngồi xuống bên mép giường, hỏi: “Uyển Uyển, rốt cuộc em bị làm sao vậy, không thoải mái ở đâu hay là có tâm sự, có thể nói cho anh biết được không?"
Kể từ khi Cố Uyển nhìn thấy cuốn nhật ký đó, trong lòng vẫn luôn rất hoảng loạn. Cô suy nghĩ rất nhiều, huyết thống của Yêu tộc khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, cơ thể cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, có sức mạnh lớn, tốc độ nhanh hơn, ghi nhớ tất cả những cuốn sách đã đọc qua.
Cô được nhiều lợi ích như vậy, ông trời làm sao có thể không khống chế, Yêu tộc rất khó có thai. Thật nực cười là từ trước đến nay cô và Tần Chí Quân rất phiền não về việc tránh thai, bây giờ cô lại phát hiện ra mình không có khả năng sinh con, toàn bộ tâm trí của Cố Uyển rơi vào mê mang vô định.
Đến tối, cô vẫn luôn nghĩ tại sao cuốn sách kia lại không có phần sau. Sau này cô ấy không thể mang thai, chồng của cô ấy có phải đã nạp thiếp rồi hay không, tại sao cô ấy lại không viết về kinh nghiệm luyện thuốc nữa, càng nghĩ trong lòng cô càng cảm thấy sợ hãi.
Tần Chí Quân dịu dàng hỏi thăm và đỗ dành, cô bắt đầu cảm thấy sống mũi cay cay, cắn chặt môi để ngăn nước mắt rơi xuống.
Tần Chí Quân luống cuống, xem ra đây còn là chuyện lớn, anh nhẹ nhàng giải cứu bờ môi của cô dưới hàm răng, nói: “Đừng cắn chính mình, nói cho anh biết, em bị làm sao vậy?”
Anh càng dịu dàng, cô càng cảm thấy khổ sở, nhìn anh một lúc lâu mới hỏi: “Tần đại ca, anh thích có con không?"