Thập Niên 70: Xuyên Thành Tổ Đối Chiếu Mẹ Kế Trong Văn Niên Đại

Chương 22: Quan Tâm



Hai người nói đủ các thứ chuyện trên trời dưới đất, rất nhanh đã đến trên núi. Măng nơi này sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, thon dài, một mảnh đất rộng lớn mênh mông toàn là măng tươi.

Trước kia Cố Kiều từng đào măng nên rất quen thuộc với việc này. Cô đeo găng tay vào, tay phải dùng sức chút là có thể nhẹ nhàng đào một búp măng tươi non lên.

Mấy hôm nay ngày nào trời cũng mưa nên không chỉ có măng mà ngay cả mộc nhĩ hay nấm hương cũng đều mọc lên rất nhiều. Cố Kiều hái mỗi thứ một ít bỏ vào trong sọt, chờ bao giờ trời nắng thì sẽ mang đi phơi khô, sau này dùng chúng để nấu canh ăn sẽ rất ngon.

Cố Kiều thậm chí còn phát hiện một cái tổ kiến ở đó nữa. Tổ kiến khá to nằm khuất ở trong bụi cỏ, Cố Kiều vội vàng đánh dấu vào bên cạnh nó. Bây giờ vẫn còn chưa đến lúc, nhưng chờ một đoạn thời gian nữa thì phía trên của tỏi kiến sẽ mọc ra một loại nấm ngon hơn so với các loại nấm thông thường rất nhiều.

“Tiểu Kiều, sao thế em?”

Phía sau vang lên giọng nói của chị dâu Đỗ, Cố Kiều vội vàng đáp lại rồi cõng cái sọt trên lưng đi qua đó.

Thật ra lần này chị dâu Đỗ rủ Cố Kiều lên núi cùng ngoại trừ đi đào măng như đã nói thì chị còn muốn hỏi cô về chuyện của Tần Dược nữa. Hôm qua Thạch Hồng Tinh kể cho chị nghe rằng Tần Dược đã huấn luyện đến khi rất muộn mới trở về nhà, còn nỗ lực hơn so với mấy tân binh vừa mới vào đoàn nữa.

Thế nhưng vừa lên núi thì lực chú ý của chị dâu Đỗ đều bị dời đi. Chị không nghĩ tới Cố Kiều nhìn qua có vẻ cực kỳ mảnh mai tựa như mấy cô gái trong thành mà lại có thể làm việc lưu loát như vậy, tốc độ bẻ măng của cô còn nhanh hơn cả chị nữa.

Giờ chị mới nhớ ra chuyện Tần Dược, vừa mới chuẩn bị hỏi thì phát hiện cách đó không xa xuất hiện một bóng người đang đi về phía bên này.

Cố Kiều lập tức nhận ra ngay: “Tần Dược? Sao anh lại tới đây thế?”

Chân Tần Dược dài nên đi rất nhanh, hai ba bước đã tới trước mặt cô, tháo cái sọt trên lưng Cố Kiều xuống: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, anh tới đón em.”

Anh vừa nghe Tiểu Phùng nói Cố Kiều tới sau núi đã biết cô muốn đi đào măng, sau khi huấn luyện xong một ngụm nước anh cũng chưa kịp uống đã vội vàng đuổi tới đây.



Cố Kiều nhỏ giọng đáp: “Không có việc gì đâu, vết thương của em đã khỏi rồi mà.”

Thực sự là đã khỏi hẳn rồi, cõng mấy thứ này về nhà cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Thế nhưng Tần Dược không chịu, anh đeo sọt lên trên người mình rồi nhìn về phía chị dâu Đỗ: “Chị dâu, chị có cần em hỗ trợ không ạ?”

Chị dâu Đỗ đương nhiên là không cần, liên tục xua tay: “Không có việc gì đâu, hai em cứ trở về trước đi, chút nữa Đại Oa sẽ đến đón chị sau.”

Tần Dược gật gật đầu rồi nắm tay Cố Kiều rời đi.

Nhìn bóng dáng của hai vợ chồng này, chị dâu Đỗ vốn dĩ đang lo lắng về trạng thái tình cảm của hai người đến bây giờ mới kịp phản ứng lại ——

Chị đây là đang bị bắt ăn thức ăn cho chó đấy à?

Trên đường trở về, Cố Kiều nhìn bóng dáng cao lớn rắn chắc của Tần Dược mà cảm giác tim đập thình thịch, cô vừa định nói chuyện thì nghe thấy anh nói: “Nếu lần sau em muốn lên núi thì nhớ nói với anh từ trước để anh đi đón em.”

Cố Kiều cười cười đáp: “Không cần đâu, em đâu có yếu ớt đến mức đó. Sức lực của em cũng lớn lắm đấy.” Vừa nãy chị dâu Đỗ không nhấc được sọt lên, đều là cô đã giúp đỡ chị ấy hết.

Tần Dược dừng chân, quay đầu lại nói với cô: “Trước đây một cậu lính dưới quyền của anh cũng đi lên núi để dọn mấy tảng đá, kết quả là cậu ấy gặp phải rắn độc, suýt chút nữa đã bị cắn rồi.”

“Trên núi có rắn ư?!” Cố Kiều khiếp sợ, bàn tay đang nắm hờ lấy tay Tần Dược vội vàng nắm chặt lại, cả người đều dán sau lưng anh rồi ôm chặt lấy cánh tay Tần Dược.

Nghĩ lại thì cũng đúng, trên núi sao có thể không có rắn được. Cố Kiều sợ rắn nhất trên đời, khi còn nhỏ cô đã từng bị rắn cắn một lần nên bây giờ chỉ nghĩ tới thôi mà cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv