Sau khi Tần Dược ăn xong thì đi huấn luyện. Cố Kiều vừa mới chuẩn bị thu dọn nhà cửa một chút thì nghe thấy bên ngoài có người đang gọi mình, cô vừa bước ra ngoài thì thấy một gương mặt lạ.
“Chào cô, tôi là Liễu Dung Dung, cảm ơn tương hải sản mà cô mang qua tặng ngày hôm qua nhé.” Nói xong, cô ấy còn cầm nửa cân thịt trong tay đưa tới.
Cố Kiều liên tục xua tay: “Không có gì đâu, chỉ là một chút tôm nhỏ và cá nhỏ thôi mà.”
Ở thời buổi này thì thịt quá quý giá, Cố Kiều nhất định không thể nhận được.
Với người tên Liễu Dung Dung này thì Cố Kiều có chút ấn tượng.
Chị dâu Đỗ nói cô ấy là người đến từ trong thành, gia cảnh rất tốt, lại đang làm ở đoàn văn công, còn gả cho Ngô đoàn trưởng nữa nên không ở chung hoà thuận với mấy quân tẩu ở đây cho lắm. Ngày thường nếu chào hỏi thì cô ấy đều ngẩng cao đầu, là kiểu cực kỳ kiêu ngạo ấy, chưa từng chủ động nói chuyện với mấy người bọn họ bao giờ.
Cố Kiều cũng không nghĩ tới Liễu Dung Dung sẽ chủ động tới tìm mình, còn mang tới quà lớn như vậy nên cô chỉ có thể vội vàng từ chối bảo cô ấy mang về.
Nhưng Liễu Dung Dung nhất định không chịu, có chút ấp úng mà giải thích một lúc lâu. Lúc này Cố Kiều mới hiểu rõ rằng cô ấy cảm thấy tương hải sản ăn quá ngon nên mới muốn tới đây hỏi thử xem nơi này của Cố Kiều có còn chút nào hay không.
“Ngại quá, nhà tôi ăn hết tương hải sản mất rồi. Hay lần sau nếu làm gì đó thì tôi sẽ lại đưa qua cho cô một ít nhé?” Cố Kiều nói.
Liễu Dung Dung cảm thấy cực kỳ mất mát. Mọi người đều cho rằng cô ấy không dễ ở chung, nhưng thật ra cô ấy chính là kiểu người tuy ngạo kiều nhưng lại cực kỳ thích ăn đồ ngon. Để được ăn chút đồ ngon mà cô ấy thường xuyên đi tới trong huyện, vì thường xuyên vào huyện mua đồ nên có không ít quân tẩu tới từ nông thôn cảm thấy cô ấy phá của. Họ thường xuyên nói xấu về cô ấy ở sau lưng.
Sau khi Liễu Dung Dung biết chuyện này thì dần dần không hoà hợp với tập thể nữa. Lúc Cố Kiều tới thăm hỏi ngày hôm qua, cô ấy còn cho rằng Cố Kiều cũng chỉ là ra vẻ ngoài mặt mà thôi, chứ trong lòng chắc cũng khinh thường cô ấy. Thế nhưng không nghĩ tới đồ ăn do Cố Kiều làm ăn lại ngon như vậy, Liễu Dung Dung lập tức mê mẩn luôn!
Vội vàng cầm một miếng thịt tới đây để hỏi thử xem nơi này của Cố Kiều có còn món đó hay không, cô ấy có thể đổi với Cố Kiều mà. Vậy mà món đó đã hết mất rồi.
Tuy rằng Cố Kiều nói sau này cô ấy sẽ làm những món khác, nhưng Liễu Dung Dung cảm thấy món khác nhất định sẽ không ngon được như tương hải sản. Liễu Dung Dung chỉ có thể thất vọng rời đi, chẳng qua nửa cân thịt kia thì cô ấy khăng khăng bảo cô phải giữ lại.
Cố Kiều có chút dở khóc dở cười, vừa mới cất thịt đi thì lại có không ít các quân tẩu khác tới đây để đưa quà tặng đáp lễ cho Cố Kiều, mấy thứ như hạt dẻ, trứng gà, rau xanh đều có không ít. Chờ đến khi chị dâu Đỗ tới đây thì mấy cái rổ của nhà Cố Kiều đều đã đầy ắp hết.
“Chà chà, xem ra nhà em được mùa rồi đó.” Chị dâu Đỗ cười tủm tỉm trêu chọc.
Cố Kiều bất đắc dĩ cười: “Mọi người đều khách khí quá rồi. Chị dâu, sao chị lại tới đây vậy ạ?”
“Chị tới rủ em đi đào măng ấy mà. Măng sau núi đã là lượt cuối rồi, nếu bây giờ không đi đào thì sẽ phải chờ đến sang năm đấy.”
Măng ở đây sinh trưởng rất nhanh. Một trận mưa xuân qua đi là có thể mọc ra một mảng lớn toàn là măng, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ biến thành cây trúc hết, đến lúc đó thì không thể ăn được nữa.
Cố Kiều phát hiện Tần Dược rất thích ăn măng, đến lúc đó phơi khô hay là ướp thành đồ chua thì cũng đều là mấy món ăn không tồi. Cô nhanh chóng cầm sọt đi lên núi cùng với chị dâu Đỗ.
Núi ở ngay bên cạnh chỗ ruộng, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm cùng nhau. Chị dâu Đỗ cười nói: “Em không biết đâu, bây giờ chị chẳng cần phải nhọc lòng về việc ăn cơm của Tam Oa nữa rồi. Chỉ cần có tương kia mà em mang qua thì thằng nhóc đó ăn nhanh lắm.”
“Tiểu Kiều à, tay nghề này của em thật sự tốt ghê luôn, tương hải sản kia làm như thế nào vậy? Em cũng dạy chị làm thử nhé?”
Cố Kiều gật đầu: “Vâng, chị dâu Đỗ. Chờ lần sau em làm món này thì sẽ gọi chị qua rồi chúng ta cùng nhau làm.”
“Được.”